Từ Đại Lực nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn về Diệp Sơ Dương lại càng trở nên thâm sâu.

Chàng thiếu niên trẻ trước mặt dường như là một câu đố lớn khiến người ta không kiềm lòng nổi muốn được đi sâu tìm hiểu.

Dĩ nhiên trong lòng Diệp Sơ Dương cũng đoán ra được Từ Đại Lực đang nghĩ cái gì, huống hồ vốn dĩ cô còn biết xem tướng, chỉ cần liếc một cái là cũng nhìn thấu được tâm tư của đối phương.

Cậu thiếu niên mỉm cười với người trước mặt: “Tối hôm qua đã tạm thời xác nhận rồi.”

“Được. Cố gắng lên nhé.” Từ Đại Lực lại vỗ mạnh lên vai cậu thiếu niên lần nữa rồi thở dài một tiếng, quay người bước đi.

Chiều ngày hôm đó tiết trời vô cùng lạnh giá bởi đã vào đầu đông.

Gió lạnh thổi thấu xương, mỗi một trận gió lùa vào mặt cũng cảm tưởng như bị từng con dao lạnh ngắt cứa vào da thịt vậy.

Thấy vậy, Đoàn Kiệt cúi người xuống bên cạnh Diệp Sơ Dương nói điều gì đó. Nghe xong, Diệp Sơ Dương gật đầu lia lịa.

Nửa tiếng sau, hai trợ lý của Diệp Sơ Dương quay lại, trên tay của mỗi người đều đang xách hai túi đồ to bự.

Đoàn Kiệt bước lên phía trước mở túi ra, bên trong lộ ra sữa yến mạch nóng cùng với những đồ uống nóng khác được xếp vô cùng ngay ngắn, anh nói: “Hai cậu chia đồ uống cho diễn viên và nhân viên trong đoàn làm phim, không được để sót ai đâu đấy.”

“Anh Đoàn cứ yên tâm, ở sau vẫn còn cơ.” Một trợ lý cười nói, bắt đầu thể hiện sự yêu mến với đồng nghiệp ngay lập tức.

Mười phút sau, tay người nào trong đoàn làm phim cũng cầm một ly đồ uống nóng.

Từ Đại Lực cùng biên kịch và nam chính ngồi với nhau, trong tay nâng cốc sữa yến mạch nóng, sau khi hớp một ngụm với vẻ vô cùng thỏa mãn, anh cảm khái nói: “Quả nhiên là người quản lý hàng đầu của Cảnh Hoàn. Thủ đoạn lôi kéo lòng người này phải cho điểm tuyệt đối.”

Nghe xong, biên kịch ở bên cạnh lập tức cười thành tiếng: “Có một người quản lý như này, đằng sau lại còn có cả Cảnh Hoàn chống lưng, Diệp Sơ Dương chỉ cần muốn, đảm bảo cậu ấy sẽ nổi như cồn trong giới này.”

“Nói đi cũng phải nói lại, mọi người không thấy việc này hơi kỳ lạ sao?”

“Đúng là kỳ lạ thật đấy. Công ty như Cảnh Hoàn đối xử tốt với người mới không tên tuổi như này từ bao giờ đấy? Chưa bóc lột đối phương đến chết đã là tốt lắm rồi. Thế nên Diệp Sơ Dương này đằng sau nhất định là có thế lực lắm.” Biên kịch chống quai hàm phân tích tỉ mỉ.

Có điều, tuy nói là có thế lực chống lưng nhưng ít ra thì vai Tạ Mục Hàm này cũng là do cô tự mình giành được. Vì vậy mà họ cũng chẳng có gì bất mãn với Diệp Sơ Dương cả, ngược lại còn vô cùng thích cô.

“Được rồi được rồi, uống xong thì bắt đầu làm việc thôi.”

*

Buổi tối ngày hôm đó, bên trong căn biệt thự số 9 Cảnh Uyển.

Diệp Tu Bạch ngồi trên ghế sô pha trong thư phòng, ánh mắt lướt một lượt qua chồng tài liệu trước mắt, bên tai anh vang lên giọng nói của Túc Nhất.

“Xem ra Cửu thiếu rất vừa lòng với người quản lý của Cảnh Hoàn. Thiết nghĩ có Đoàn Kiệt giúp đỡ thì phía Cửu thiếu chắc là không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Ừm.” Diệp Tu Bạch đặt tài liệu xuống, sau đó anh ngước mắt lên hỏi: “Bao giờ thì bọn họ có thể về?”

A? Bao giờ quay về?

Nhất thời Túc Nhất không kịp phản ứng lại.

Anh ta chẳng phải người của đoàn làm phim, sao mà anh ta biết được lúc nào Cửu thiếu có thể về cơ chứ.

Huống hồ Tam gia đang yên đang lành hỏi cái này làm gì?

Túc Nhất im lặng một hồi, cuối cùng thốt ra được một câu: “Tam gia, xin lỗi, tôi cũng không biết.”

“Được rồi, cậu về đi.”

“Vậy… Tam gia, bữa tối nay của anh, tôi bảo người đưa tới nhé.” Túc Nhất lập tức nói. Nhưng khi nói xong câu này thì cuối cùng anh ta cũng biết vì sao Tam gia lại muốn hỏi Cửu thiếu bao giờ về rồi.

Nghe nói, tối qua Tam gia đã ăn một bữa tối ngon lành nhất từ trước tới nay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện