Giúp, một, tay? Ánh mắt Diệp Sơ Dương vội nhìn lên đôi tay của người đàn ông.
Đây là một đôi tay còn đẹp hơn tay con gái, trắng ngần không tì vết, mười ngón tay thon dài, cách đốt ngón tay rõ ràng, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ của Thượng đế.
Bàn tay này sẽ giúp cô nấu cơm?
Diệp Sơ Dương có chút khó chấp nhận.
Hơn nữa, Diệp Tu Bạch đang yên đang lành tới giúp cô làm gì?
Thiếu niên trầm ngâm hai giây, tiếp tục nghiêm túc lên tiếng khuyên nhủ: "Không cần đâu, chú út cứ về nhà ăn cơm trước đi. Giúp cháu nấu cơm thì thật thiệt thòi cho chú."
Diệp Sơ Dương lúc này nói chuyện, thái độ vô cùng kính cẩn.
Vốn tưởng rằng nói tới đây rồi Diệp Tu Bạch cho dù trí tuệ có trì trệ thì cũng nghe ra, nào ngờ câu nói tiếp theo của anh khiến cô sửng sốt, không biết đối đáp ra sao: "Tôi giúp cậu nấu, cậu nấu cho tôi ăn."
Diệp Sơ Dương: "... Thực ra cháu nấu ăn không ngon chút nào."
"Không sao, tôi thấy rằng cũng không tệ." Diệp Tu Bạch chăm chú nhìn cô, ánh sáng sâu thẳm trong đáy mặt giống như muốn hút cả người cô vào trong.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chặp, Diệp Sơ Dương bất giác nuốt nước miếng.
Thực ra cô vốn chỉ định ăn đại gì đó giải quyết bữa tối, sau đó bắt đầu thu dọn quần áo, dù sao mai cô cũng phải tới chỗ đoàn làm phim quay phim, quần áo và đồ dùng sinh hoạt cần phải chuẩn bị kĩ càng.
Bây giờ Diệp Tu Bạch nói vậy...
Cô còn đi làm cơm chiên trứng, có khi nào sẽ bị nện một trận?
Nghĩ một lát, Diệp Sơ Dương nói: "Tủ lạnh của cháu hết đồ ăn rồi, chỉ có thể làm cơm chiên trứng."
Rõ ràng, Diệp Tu Bạch cảm thấy vô cùng không hài lòng với ba chữ "cơm chiên trứng.". Anh giơ tay nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: "Tôi cùng cậu đi siêu thị mua rau."
Diệp Sơ Dương: "..."
***
Mười phút sau, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch đứng trước cửa siêu thị.
Nhìn siêu thị rộng lớn quen thuộc trước mặt, cô chỉ rầu rĩ thở dài, sau đó dẫn Diệp Tu Bạch tới khu thực phẩm tươi sống: "Chú út, chú thích ăn gì?"
"Cậu nấu gì cũng được." Người đàn ông đi phía sau thiếu niên, thấy thiếu niên cúi người lựa chọn đồ trong tủ lạnh, ánh mắt lạnh lùng có thêm chút ánh sáng suy tư.
"Vậy tại sao chú không ăn cơm chiên trứng? Thực ra cháu làm cơm chiên trứng cũng rất ngon." Diệp Sơ Dương bĩu môi, lấy một túi thịt gà trong tủ lạnh, hỏi đại: "Cà ri gà?"
"Được."
Sau đó Diệp Sơ Dương liền vứt thịt gà vào trong xe.
"Canh sườn heo nấu bắp?" Thiếu niên quay đầu nhìn anh, người đàn ông gật đầu, chủ động cầm lấy thức ăn trong tay Diệp Sơ Dương ném vào xe đẩy.
Tiếp theo đó chuyến đi siêu thị diễn ra vô cùng thuận lợi.
Diệp Sơ Dương mỗi lần nói ra một món ăn, Diệp Tu Bạch đều gật đầu nói được.
Khi đứng trước khu bán bắp cải, Diệp Sơ Dương xoa cằm, cứ có cảm giác chú út mình có vẻ bất thường.
Rõ ràng là tổng tài bá đạo, sao tự nhiên lại biến thành chó to xác biết vẫy đuôi?
"Cải trắng xào có thích không?"
"Thích?" Người đàn ông trả lời.
Diệp Sơ Dương: "..." Nhìn mà xem, bất thường mà.
Lẽ nào người đàn ông này đã phát hiện ra thân phận của cô, vì thế đang tìm cơ hội thăm dò?
Cũng không đúng.
Diệp Tu Bạch lúc này cho cô cảm giác anh ta chỉ muốn ăn món ăn cô làm mà thôi.
Nhưng tại sao chứ?
Cô từng nấu cho anh ăn bao giờ sao? Sao lại si mê tay nghề nấu ăn của cô tới vậy?
Khóe mắt thiếu niên máy nhẹ, trong lòng suy nghĩ không biết có nên tìm cơ hội hỏi rõ ràng xem chuyện này là sao không, người đàn ông sau lưng cô bỗng nhiên lên tiếng: "Tối nay còn làm bánh ngàn lớp và mousse sữa chua anh đào nữa không? Tôi không thích dâu, thích ăn xoài."
Đây là một đôi tay còn đẹp hơn tay con gái, trắng ngần không tì vết, mười ngón tay thon dài, cách đốt ngón tay rõ ràng, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ của Thượng đế.
Bàn tay này sẽ giúp cô nấu cơm?
Diệp Sơ Dương có chút khó chấp nhận.
Hơn nữa, Diệp Tu Bạch đang yên đang lành tới giúp cô làm gì?
Thiếu niên trầm ngâm hai giây, tiếp tục nghiêm túc lên tiếng khuyên nhủ: "Không cần đâu, chú út cứ về nhà ăn cơm trước đi. Giúp cháu nấu cơm thì thật thiệt thòi cho chú."
Diệp Sơ Dương lúc này nói chuyện, thái độ vô cùng kính cẩn.
Vốn tưởng rằng nói tới đây rồi Diệp Tu Bạch cho dù trí tuệ có trì trệ thì cũng nghe ra, nào ngờ câu nói tiếp theo của anh khiến cô sửng sốt, không biết đối đáp ra sao: "Tôi giúp cậu nấu, cậu nấu cho tôi ăn."
Diệp Sơ Dương: "... Thực ra cháu nấu ăn không ngon chút nào."
"Không sao, tôi thấy rằng cũng không tệ." Diệp Tu Bạch chăm chú nhìn cô, ánh sáng sâu thẳm trong đáy mặt giống như muốn hút cả người cô vào trong.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chặp, Diệp Sơ Dương bất giác nuốt nước miếng.
Thực ra cô vốn chỉ định ăn đại gì đó giải quyết bữa tối, sau đó bắt đầu thu dọn quần áo, dù sao mai cô cũng phải tới chỗ đoàn làm phim quay phim, quần áo và đồ dùng sinh hoạt cần phải chuẩn bị kĩ càng.
Bây giờ Diệp Tu Bạch nói vậy...
Cô còn đi làm cơm chiên trứng, có khi nào sẽ bị nện một trận?
Nghĩ một lát, Diệp Sơ Dương nói: "Tủ lạnh của cháu hết đồ ăn rồi, chỉ có thể làm cơm chiên trứng."
Rõ ràng, Diệp Tu Bạch cảm thấy vô cùng không hài lòng với ba chữ "cơm chiên trứng.". Anh giơ tay nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: "Tôi cùng cậu đi siêu thị mua rau."
Diệp Sơ Dương: "..."
***
Mười phút sau, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch đứng trước cửa siêu thị.
Nhìn siêu thị rộng lớn quen thuộc trước mặt, cô chỉ rầu rĩ thở dài, sau đó dẫn Diệp Tu Bạch tới khu thực phẩm tươi sống: "Chú út, chú thích ăn gì?"
"Cậu nấu gì cũng được." Người đàn ông đi phía sau thiếu niên, thấy thiếu niên cúi người lựa chọn đồ trong tủ lạnh, ánh mắt lạnh lùng có thêm chút ánh sáng suy tư.
"Vậy tại sao chú không ăn cơm chiên trứng? Thực ra cháu làm cơm chiên trứng cũng rất ngon." Diệp Sơ Dương bĩu môi, lấy một túi thịt gà trong tủ lạnh, hỏi đại: "Cà ri gà?"
"Được."
Sau đó Diệp Sơ Dương liền vứt thịt gà vào trong xe.
"Canh sườn heo nấu bắp?" Thiếu niên quay đầu nhìn anh, người đàn ông gật đầu, chủ động cầm lấy thức ăn trong tay Diệp Sơ Dương ném vào xe đẩy.
Tiếp theo đó chuyến đi siêu thị diễn ra vô cùng thuận lợi.
Diệp Sơ Dương mỗi lần nói ra một món ăn, Diệp Tu Bạch đều gật đầu nói được.
Khi đứng trước khu bán bắp cải, Diệp Sơ Dương xoa cằm, cứ có cảm giác chú út mình có vẻ bất thường.
Rõ ràng là tổng tài bá đạo, sao tự nhiên lại biến thành chó to xác biết vẫy đuôi?
"Cải trắng xào có thích không?"
"Thích?" Người đàn ông trả lời.
Diệp Sơ Dương: "..." Nhìn mà xem, bất thường mà.
Lẽ nào người đàn ông này đã phát hiện ra thân phận của cô, vì thế đang tìm cơ hội thăm dò?
Cũng không đúng.
Diệp Tu Bạch lúc này cho cô cảm giác anh ta chỉ muốn ăn món ăn cô làm mà thôi.
Nhưng tại sao chứ?
Cô từng nấu cho anh ăn bao giờ sao? Sao lại si mê tay nghề nấu ăn của cô tới vậy?
Khóe mắt thiếu niên máy nhẹ, trong lòng suy nghĩ không biết có nên tìm cơ hội hỏi rõ ràng xem chuyện này là sao không, người đàn ông sau lưng cô bỗng nhiên lên tiếng: "Tối nay còn làm bánh ngàn lớp và mousse sữa chua anh đào nữa không? Tôi không thích dâu, thích ăn xoài."
Danh sách chương