"Mắt nhìn người của đạo diễn Kim thật tinh tường."

Triệu Vũ Hành nhớ lại thiếu niên vừa nãy gặp, không thể phủ nhận, anh vào nghề đã bao năm, mặc dù từng gặp không ít nam minh tinh, hotboy nhưng chưa có ai nổi bật như thiếu niên kia.

Nhiều khi những minh tinh đó chỉ có gương mặt, nhưng thiếu niên vừa này cho anh cảm giác là...

Khuôn mặt và khí chất điều rất ổn.

Cũng lột tả được tới cực điểm nhân vật Tạ Mục Hàm.

Nghĩ vậy, trên mặt người đàn ông liền nở một nụ cười, anh quay đầu nói với người đàn ông cao lớn bên cạnh: "Chắc đạo diễn Từ rất hài lòng với cậu ta."

"Ngoại hình và khí chất đúng là rất hài lòng. Tạm bỏ qua diễn xuất thì cậu ta đúng là Tạ Mục Hàm trong lòng tôi." Từ Đại Lực bật cời, tuy nhiên ngay lập tức sắc mặt ông trở nên nghiêm túc: "Có điều tôi vẫn có chút nghi hoặc."

"Sao?"

"Quá trùng hợp." Từ Đại Lực nói ra ba từ bóng gió.

Nghe vậy, Triệu Vũ Hành sững người, sau đó bật cười không biết nói sao.

Anh hiểu ý của Từ Đại lực, chẳng qua là muốn nói tại sao họ ngẫu nhiên gặp được Diệp Sơ Dương, phần nhiều là cậu ta đứng chặn sẵn ở cầu thang.

Trong làng giải trí vĩnh viễn có một nửa là thuyết âm mưu.

Cuối cùng, Triệu Vũ Hành cũng không nói gì. Chỉ có điều khi tới nhà hàng, anh nói với trợ lý vài lời gì đó.

***

Chừng hai giờ, Diệp Sơ Dương cuối cùng cũng bỏ tờ A4 xuống, dụi mắt, thoát ly hoàn toàn cốt truyện.

Cô bỏ giấy và số thứ tự sang một bên, lấy một chiếc kẹo sữa trong túi ra, vừa mới bóc vỏ, sau lưng liền có tiếng bước chân vội vã đi tới.

Cô quay đầu lại theo phản xạ, chỉ thấy trợ lý đi sau Triệu Vũ Hành vừa nãy đang thở dốc đứng sau lưng cô, trong tay xách một chiếc túi.

Thấy Diệp Sơ Dương nhìn lại, chàng trai trẻ tuổi liền toét miệng cười, sau đó đưa đô trong tay cho cô: "Cho cậu."

Diệp Sơ Dương nhướng mày.

"Cái này là anh Vũ bảo tôi mang về cho cậu. Anh ấy nói chiều còn thử vai, phải ăn no nếu không sẽ ảnh hưởng tới phát huy."

Khi Diệp Sơ Dương sau khi lướt weibo và diễn đàn, nhìn thấy có người phân tích về con người Triệu Vũ Hành...

Nhìn có vẻ lúc nào cũng tươi cười, dễ gần nhưng những điều đó chẳng qua chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi.

Vì vậy...

Bây giờ là sao? Diệp Sơ Dương trầm ngâm hai giây nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy túi: "Cám ơn anh Vũ."

"Đừng khách sáo." Trợ lý thấy hành động của Diệp Sơ Dương liền mỉm cười, anh cũng không hề câu nệ, ngồi xuống bên cạnh Diệp Sơ Dương: "Thực ra vừa nhìn thấy cậu, tôi liền cảm thấy cậu rất giống anh Vũ năm xưa."

"Năm xưa anh ấy cũng như thế này, chưa nổi tiếng, chỉ là một người vô hình. Vì một cơ hội thử vai đã không ăn không uống, ra sức nghiên cứu." Trợ lý chống cằm, "hi vọng cậu cũng sẽ thành công."

"Hi vọng thuận lợi như anh nói." Diệp Sơ Dương mỉm cười, nhìn trợ lý nói xong mới rời đi, cô cúi mắt nhìn túi bóng trên tay.

Mở túi ra, bên trong là hai hộp đồ ăn.

Một hộp đựng cơm trắng thơm phưng phức, một hộp đựng thịt kho tàu.

Thực ra Diệp Sơ Dương thực sự không đói, nhưng bây giờ có cơm ở trước mặt, vậy thì cô cũng không khách sáo.

Nhanh chóng giải quyết xong bữa trưa, Diệp Sơ Dương xách túi bước tới thùng rác bên cạnh hành lang, vừa giơ tay lên vứt rác, bên tai bất ngờ có tiếng bật cười...

"Người mới bây giờ cũng thật lợi hại."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện