"Đại sư, thầy còn đóng phim sao?"

Ôn Phi Vũ thực sự kinh ngạc!

Anh coi như đã phát hiện ra, trên người thiếu niên trước mắt toàn là những điều khiến người khác kinh ngạc!

Mặc dù ra ngoài bày sạp xem bói nhưng lại sống trong căn hộ sang trọng, lái xe hơn! Bây giờ lại còn là một diễn viên? Trời ơi...

Ánh mắt Ôn Phi Vũ nhìn Diệp Sơ Dương lúc này như sắp phát sáng!

Đối với ánh mắt như vậy, bản thân Diệp Sơ Dương chỉ cảm thấy rợn người. Cô gái bên cạnh cũng chính là Hạng Kỳ Kỳ thì vô cùng sửng sốt.

Tình hình này...

Sao không hề giống với những gì mình suy nghĩ?

"Ôn thiếu..."

"Im miệng, ông đây không quen!" Ôn Phi Vũ xua tay, hai mắt phát sáng nhìn Diệp Sơ Dương: "Tới tận ngày hôm nay tôi mới biết đại sư tên là Diệp Sơ Dương. Đại sư, hay là thầy ký hợp đồng với công ty chúng tôi? Tôi sẽ tìm quản lý có tiếng lăng xê cho thầy, thầy thấy sao?"

Thực ra Ôn Phi Vũ suy nghĩ vô cùng đơn giản.

Anh muốn báo ân với Diệp Sơ Dương. Bây giờ Diệp Sơ Dương là diễn viên quần chúng, vậy thì anh sẽ giúp đối phương có được địa vị không tồi trong làng giải trí.

Có điều, có người lại hiểu nhầm ý của anh.

Hạng Kỳ Kỳ trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt, chỉ cảm thấy khó lòng chấp nhận sự việc đang diễn ra.

Nếu như để Diệp Sơ Dương thành công ký hợp đồng với Giải Trí Tinh Quang, vậy thì xong rồi!

Nghĩ tới những việc mình từng làm với Diệp Sơ Dương, Hạng Kỳ Kỳ lại cảm thấy hoảng.

Nghĩ vậy, cô ta gần như không hề đắn đo, nói hết những gì mình nghĩ: "Ôn thiếu, Diệp Sơ Dương là một gã Gay!"

Vừa dứt lời, hiện trường rơi vào cảnh im phăng phắc!

Ôn Phi Vũ sững người chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên có diện mạo thanh tú tuấn mỹ, vóc dáng mảnh mai trước mắt...

Ờ...

Quen biết Diệp đại sư nhiều ngày như vậy, sao anh không thấy đối phương có ý định gì với mình? Lẽ nào là vì anh không đẹp trai? Chưa đạt tới tiêu chuẩn chọn người yêu của Diệp đại sư?

Nghĩ một hồi, khóe miệng Ôn Phi Vũ bất giác co giật.

Anh đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy!

Giới tính thật sự của Diệp đại sư thì có liên quan quái gì tới anh.

Hơn nữa cái cô kia bỗng nhiên nói vậy rõ ràng là không có ý đồ gì tốt.

Anh, Ôn Phi Vũ nhìn ngu vậy sao?

Anh nhíu chặt mày, quay đầu lại chửi: "Mẹ kiếp, cô là ai chứ? Liên quan quái gì tới cô. Cút, cút, cút, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô."

Giọng Ôn Phi Vũ không hề nhỏ nhẹ, hơn nữa chắc cũng vì thực sự tức giận nên giọng nói của anh ta thậm chí còn rất vang.

Vừa dứt lời, ánh mắt của rất nhiều người trong sảnh chính đều đổ dồn về phía này.

Ngay lập tức, Hạng Kỳ Kỳ chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Cô ta mấp máy môi như thể muốn nói điều gì đó, có điều cô gái nhìn giống như là trợ lý đứng sau lưng thì kéo nhẹ tay áo cô ta.

"Kỳ Kỳ, đi thôi!"

Nghe vậy, Hạng Kỳ Kỳ liền mím chặt môi, cúi đầu bước vào trong thang máy.

Thấy đối phương phản ứng như vậy, Ôn Phi Vũ hừ một tiếng, sau đó quay đầu an ủi Diệp Sơ Dương: "Diệp đại sư, thầy cũng đừng để bụng lời cô ta nói, rõ ràng cô ta muốn ly gián gây chia rẽ."

"Anh suy nghĩ cũng thật thấu tỏ!" Diệp Sơ Dương mỉm cười không quan tâm.

Người thanh niên gãi đầu, nụ cười trên mặt càng trở nên đắc ý: "Hì hì, chẳng qua là tôi gặp nhiều rồi! Loại minh tinh xậm xịt hạng mười tám như cô ta, cùng lắm là dựa vào những thủ đoạn bẩn thỉu để có chỗ đứng."

Nghĩ một lát Ôn Phi Vũ lại nói: "Đại sư, thầy và cô ta có thù sao? Có cần tôi giúp thầy dạy bảo cô ta không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện