Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên dần biến mất trước mắt, Bách Việt Phong nheo nheo con ngươi.

Cái tên nhóc con này….

Không bình thường tí nào!

Tính cách của một người đã được hình thành từ nhỏ, tại sao bỗng nhiên lại thay đổi nhanh tới mức như vậy? Lẽ nào quyền kế thừa của nhà họ Diệp có ma lực lớn như thế sao? Cứ nghĩ như vậy, hàng lông mày của Bách Việt Phong nhíu chặt lại, trong lòng băn khoăn liệu có nên nói với người anh em tốt rằng tên nhóc nhà mình dòm ngó tới gia sản của nhà họ Diệp hay không. Nhưng nghĩ lại thì suy cho cùng đây là màn kịch hay!

Anh ta chỉ cần làm quần chúng lót dép ngồi hóng là được rồi, việc quái gì phải tham dự vào cơ chứ.

Bách Việt Phong trong tích tắc đã nghĩ thông suốt vỗ vỗ tay, trong lòng thỏa mãn đắc ý lái xe về chung cư của mình.

*

Diệp Sơ Dương sau khi lái xe tạt qua trường thì lái luôn về chung cư của cô.

Trước khi về chung cư thì cô còn định đi tới một siêu thị lớn cách chung cư không xa.

Diệp Sơ Dương tìm bừa một chỗ đỗ xe lại, con Lamborghini Sesto Elemento màu đỏ vô cùng bắt mắt giữa một dàn xe riêng. Một tay móc chìa khoá, tay còn lại nhét vào túi áo nỉ, cô thong dong bước vào siêu thị.

Siêu thị mà Diệp Sơ Dương chọn có thể coi là siêu thị lớn nhất ở khu Bắc của cả Đế Đô này, hàng trong nước, hàng nhập khẩu đều đủ cả, là một nơi khá ổn.

Vừa vào siêu thị, Diệp Sơ Dương liền đi thẳng tới quầy đồ ăn tươi.

Thực ra cô rất ghét việc giải quyết bữa tối ở bên ngoài, bây giờ có cơ hội rồi, dĩ nhiên là phải mang thực phẩm về nhà nấu một bữa tối lành mạnh.

Nghĩ tới đây, trong đầu Diệp Sơ Dương bỗng nhiên lóe lên một điều gì đó.

Ngay lập tức, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của thiếu niên lộ ra biểu cảm nửa cười nửa không.

Cô đi tới trước tủ đông chọn một khúc cá than và một miếng bít tết, rồi tiếp tục quay người đi về chỗ gia vị ở bên cạnh.

Sau khi đã chuẩn bị xong những nguyên vật liệu cần dùng cho bữa tối nay thì Diệp Sơ Dương mới ung dung đẩy xe lượn tới khu đồ ăn vặt.

Cùng với động tác của cô, một nhóm nữ sinh lén la lén lút dõi theo Diệp Sơ Dương tới khu đồ ăn vặt, thậm chí đến cả người cũng đi theo luôn.

Diệp Sơ Dương trông rất cuốn hút, khuôn mặt nhỏ to bằng bàn tay, mí mắt đào hoa dài ướt át, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ hồng cùng mái tóc ngắn màu nâu hạt dẻ hơi rối, chính xác là hình mẫu hotboy bước ra từ truyện tranh mà các cô gái trẻ yêu thích.

Thêm vào đó là cái bộ dạng lười biếng của Diệp Sơ Dương, cái khí chất thong dong đấy vừa vào siêu thị đã thu hút không biết bao nhiêu là ánh mắt.

Mấy cô gái trẻ vô cùng cẩn thận bước tới bên cạnh Diệp Sơ Dương, sau đó giả vờ ngẫu nhiên đứng ở bên chọn đồ, đồng thời lén lút phóng tầm mắt lên người Diệp Sơ Dương.

Dù gì thì Diệp Sơ Dương cũng là một người từng học võ thuật, thêm vào đó là ánh mắt của mấy cô gái bên cạnh quả thật là quá lộ liễu, vốn dĩ cô chẳng cần phải quá để tâm cũng phát hiện ra được.

Vậy nhưng cô lại tỏ ra chẳng chút hay biết, hơi cúi cằm xuống, lấy khoai tây chiên mọi hương vị trên giá vứt hết vào xe đẩy.

“Anh ơi, bọn em không với tới được gói khoai kia, anh có thể giúp bọn em không?”

Đúng vào lúc Diệp Sơ Dương đẩy xe đẩy đi thì một nữ sinh còn khá nhỏ tuổi đột nhiên bước tới trước mặt cô, hai má trên khuôn mặt non nớt hơi đỏ ửng có chút ngại ngùng nhìn cô.

Diệp Sơ Dương nghe thấy liền nhìn về phía gói khoai tây chiên đó.

Sau khi so sánh chiều cao giữa hai người, cô lựa chọn làm một việc ga lăng và lịch thiệp, đưa tay lên lấy gói khoai tây chiên đó xuống.

Ngón tay trắng ngần với từng khớp xương rõ ràng lộ ra, cô cầm một góc của gói khoai chiên đưa cho nữ sinh, nữ sinh đó tưởng như run rẩy dùng hai tay đỡ lấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện