Edior: Tiện Thần
Đột nhiên nghe một câu như thế, vài người ở hiện trường ngay lập tức lâm vào trầm mặc. Diệp Sơ Dương dù sao cũng không nghĩ tới một vấn đề không đứng đắn như vậy là từ miệng Mạc lão gia tử hỏi ra. Cô yên lặng quay đầu nhìn về phía chú nhỏ. Tha lỗi cho cô thực sự không đủ năng lực để trả lời vấn đề này, vì thế chỉ có thể tìm kiếm một chút hỗ trợ từ người kia. Mà lúc ánh mắt Diệp Sơ Dương dừng trên người Diệp Tu Bạch, cô bỗng nhiên phát hiện chủ nhỏ nhà cô hình như rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Diệp Sơ Dương: “……” Quả nhiên so với Diệp Tu Bạch thì năng lực thừa nhận của cô vẫn hơi chút kém một chút.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi. Cũng ngay lúc này, Diệp Tu Bạch mở miệng, “Hẳn là kêu ông nội..”
Vừa nghe đến câu trả lời này, trong lòng Mạc lão gia tử lập tức hiểu rõ tất cả. Thoạt nhìn đứa nhỏ Diệp Tu Bạch này thật sự thích nhóc con Diệp gia kia. Dựa theo ý đối phương thì chính là lấy thân phận người ngoài để ở bên Diệp gia Cửu Thiếu. Nếu như vậy, Diệp Tu Bạch hẳn là muốn thoát ly Diệp gia. Không nghĩ tới Diệp Tu Bạch này thật sự tốt. Mạc lão gia tử trên mặt mang nét cười nhìn Diệp Tu Bạch gật gật đầu, “Một khi đã như vậy, ta đây liền chờ hai người các cháu kết hôn, đến lúc đó đừng quên mời ta uống rượu mừng.”
Mời Mạc lão gia tử uống rượu mừng, đó là chuyện tất nhiên, dù sao thì hai nhà Mạc gia cùng Diệp gia quan hệ tốt đến mức quá phận. Nhưng hiện tại Mạc lão gia tử rõ ràng đã biết thế nhưng một hai phải nói ra, đơn giản chính là muốn cho thấy lập trường của ông mà thôi. Xem ra trận đánh tình cảm của Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch vẫn xem là thắng cuộc, được rất nhiều người tôn trọng và ủng hộ.
*
Sau khi tiễn Mạc lão gia tử cùng Mạc Tử Nghiên rời khỏi, Diệp Tu Bạch mang theo Diệp Sơ Dương trở lại nhà cũ. Diệp lão gia tử còn ngồi trên sô pha trong phòng khách uống trà, nhìn thấy hai đứa nhỏ tay nắm tay trở về, nhỏ giọng bức bức một câu “Cay mắt ta”, lại vẫn vẫy vẫy tay với hai người.
“Lại đây ngồi.”
Từ lúc thấy cái tư thế này của Diệp lão gia tử, Diệp Sơ Dương liền biết ông cụ tựa hồ có chuyện muốn nói với hai người bọn họ. Hiện tại nghe được đối phương nói, cô càng khẳng định suy nghĩ của mình.
“Ông nội, có chuyện gì muốn nói với bọn con vậy?”
Diệp Sơ Dương đặt mông ngồi ở trên sô pha, sau đó Diệp Tu Bạch liền theo chân đi qua ngồi cạnh không hề suy nghĩ. Diệp lão thấy thế, tức khắc nhíu nhíu mày, phát huy tính tình không quen nhìn cháu gái nói, “Ở nơi công cộng, có thể chú ý hình tượng chút hay không? Tốt xấu gì ta cũng là trưởng bối còn đang ngồi trước mặt hai đứa.”
Đối với ghét bỏ của Diệp lão, Diệp Sơ Dương chỉ cười hai tiếng, thậm chí còn không sợ chết duỗi tay ôm lấy cánh tay người bên cạnh, gương mặt trắng nõn cọ hai cọ trên vai anh, cười tủm tỉm nói, “Aiz, ai bảo bọn con lại yêu thương nhau như thế chứ.”
Diệp lão gia tử: “……” Đứa cháu này thật sự muốn lên trời ngồi rồi.
Lúc Diệp lão trên mặt đầy biểu tình rơi vào đường cùng, Diệp Tu Bạch nhẹ kéo khóe miệng, cười cười, “Ngài muốn nói gì với bọn con vậy?”
“Là vấn đề nhỏ nên muốn biết một chút tình huống từ chỗ các con, vừa rồi Mạc lão có nói cho ta biết một vài chuyện.” Sắc mặt Diệp lão lập tức trở nên ngưng trọng, biến hóa như vậy cũng làm Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch hai người liếc nhau, ngay sau đó không khỏi ngồi thẳng thân mình.
“Mạc lão nói cho ta biết mấy ngày nay ở thủ đô hình như không quá êm lặng.” Diệp lão gia tử ý vị thâm trường nói một câu, “Nghe nói hai người các con cũng gặp phải chuyện gì đó?”
Đột nhiên nghe một câu như thế, vài người ở hiện trường ngay lập tức lâm vào trầm mặc. Diệp Sơ Dương dù sao cũng không nghĩ tới một vấn đề không đứng đắn như vậy là từ miệng Mạc lão gia tử hỏi ra. Cô yên lặng quay đầu nhìn về phía chú nhỏ. Tha lỗi cho cô thực sự không đủ năng lực để trả lời vấn đề này, vì thế chỉ có thể tìm kiếm một chút hỗ trợ từ người kia. Mà lúc ánh mắt Diệp Sơ Dương dừng trên người Diệp Tu Bạch, cô bỗng nhiên phát hiện chủ nhỏ nhà cô hình như rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
Diệp Sơ Dương: “……” Quả nhiên so với Diệp Tu Bạch thì năng lực thừa nhận của cô vẫn hơi chút kém một chút.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi. Cũng ngay lúc này, Diệp Tu Bạch mở miệng, “Hẳn là kêu ông nội..”
Vừa nghe đến câu trả lời này, trong lòng Mạc lão gia tử lập tức hiểu rõ tất cả. Thoạt nhìn đứa nhỏ Diệp Tu Bạch này thật sự thích nhóc con Diệp gia kia. Dựa theo ý đối phương thì chính là lấy thân phận người ngoài để ở bên Diệp gia Cửu Thiếu. Nếu như vậy, Diệp Tu Bạch hẳn là muốn thoát ly Diệp gia. Không nghĩ tới Diệp Tu Bạch này thật sự tốt. Mạc lão gia tử trên mặt mang nét cười nhìn Diệp Tu Bạch gật gật đầu, “Một khi đã như vậy, ta đây liền chờ hai người các cháu kết hôn, đến lúc đó đừng quên mời ta uống rượu mừng.”
Mời Mạc lão gia tử uống rượu mừng, đó là chuyện tất nhiên, dù sao thì hai nhà Mạc gia cùng Diệp gia quan hệ tốt đến mức quá phận. Nhưng hiện tại Mạc lão gia tử rõ ràng đã biết thế nhưng một hai phải nói ra, đơn giản chính là muốn cho thấy lập trường của ông mà thôi. Xem ra trận đánh tình cảm của Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch vẫn xem là thắng cuộc, được rất nhiều người tôn trọng và ủng hộ.
*
Sau khi tiễn Mạc lão gia tử cùng Mạc Tử Nghiên rời khỏi, Diệp Tu Bạch mang theo Diệp Sơ Dương trở lại nhà cũ. Diệp lão gia tử còn ngồi trên sô pha trong phòng khách uống trà, nhìn thấy hai đứa nhỏ tay nắm tay trở về, nhỏ giọng bức bức một câu “Cay mắt ta”, lại vẫn vẫy vẫy tay với hai người.
“Lại đây ngồi.”
Từ lúc thấy cái tư thế này của Diệp lão gia tử, Diệp Sơ Dương liền biết ông cụ tựa hồ có chuyện muốn nói với hai người bọn họ. Hiện tại nghe được đối phương nói, cô càng khẳng định suy nghĩ của mình.
“Ông nội, có chuyện gì muốn nói với bọn con vậy?”
Diệp Sơ Dương đặt mông ngồi ở trên sô pha, sau đó Diệp Tu Bạch liền theo chân đi qua ngồi cạnh không hề suy nghĩ. Diệp lão thấy thế, tức khắc nhíu nhíu mày, phát huy tính tình không quen nhìn cháu gái nói, “Ở nơi công cộng, có thể chú ý hình tượng chút hay không? Tốt xấu gì ta cũng là trưởng bối còn đang ngồi trước mặt hai đứa.”
Đối với ghét bỏ của Diệp lão, Diệp Sơ Dương chỉ cười hai tiếng, thậm chí còn không sợ chết duỗi tay ôm lấy cánh tay người bên cạnh, gương mặt trắng nõn cọ hai cọ trên vai anh, cười tủm tỉm nói, “Aiz, ai bảo bọn con lại yêu thương nhau như thế chứ.”
Diệp lão gia tử: “……” Đứa cháu này thật sự muốn lên trời ngồi rồi.
Lúc Diệp lão trên mặt đầy biểu tình rơi vào đường cùng, Diệp Tu Bạch nhẹ kéo khóe miệng, cười cười, “Ngài muốn nói gì với bọn con vậy?”
“Là vấn đề nhỏ nên muốn biết một chút tình huống từ chỗ các con, vừa rồi Mạc lão có nói cho ta biết một vài chuyện.” Sắc mặt Diệp lão lập tức trở nên ngưng trọng, biến hóa như vậy cũng làm Diệp Sơ Dương cùng Diệp Tu Bạch hai người liếc nhau, ngay sau đó không khỏi ngồi thẳng thân mình.
“Mạc lão nói cho ta biết mấy ngày nay ở thủ đô hình như không quá êm lặng.” Diệp lão gia tử ý vị thâm trường nói một câu, “Nghe nói hai người các con cũng gặp phải chuyện gì đó?”
Danh sách chương