Edit: Tử Đằng

“Lương tiểu thư. Nếu như cô đã hỏi như vậy, thì tôi đây cũng xin nói đáp án cho cô.”

Diệp lão gia gõ nhẹ ngón tay xuống bàn, phát ra tiếng vang nặng nề.

Thanh âm này gần như đè nặng lên người Lương Cẩm Tú

Căn bản khi nghe thấy câu trả lời của Diệp lão gia, cô liền cảm thấy hơi bất ngờ về ông, lúc này lại nghe một thanh âm như thế, trong lòng cô không khỏi thấp thỏm.

Quả nhiên sau đó, Diệp lão gia không chút nể tình, đánh thẳng vào sự ảo tưởng của cô.

“Lão tam và Tiểu Cửu không có quan hệ huyết thống, điểm này chắc là cô biết chứ.” Diệp lão gia nói, “Cho nên cho dù hai người bọn họ có ở bên nhau thật, thì cũng không có vấn đề gì.”

Không vấn đề gì? Sao lại không vấn đề gì chứ?

Đúng là Diệp lão gia nói không sai, Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch không có quan hệ huyết thống, nhưng dù là vậy, thì hai người này vẫn luôn lấy thân phận chú cháu mà ở đối đãi với nhau.

Hiện tại, đột nhiên lại biến thành người yêu của nhau, loại tin này chẳng phải sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với cổ phiếu của Diệp gia hay sao?

Lúc trước, Lương Cẩm Tú có điều tra tình hình cổ phiếu của Diệp gia, sự thật chứng minh rằng, ảnh hưởng chắc chắn là sẽ có.

Thậm chí có thể là giảm mạnh nữa.

Giờ Diệp lão gia nói là không vấn đề gì, hoàn toàn là đang nói dối cô.

Lương Cẩm Tú im lặng nhìn Diệp lão gia.

Trong lòng cô biết rõ. Nếu hôm nay đã đến đây mà không thể làm cho Diệp lão gia thừa nhận sự tồn tại của cô, như vậy về sau tất nhiên sẽ càng không có cơ hội.

Trầm tư vài giây, Lương Cẩm Tú bắt đầu tung ra chiêu cuối cùng.

“Cháu nhớ rất rõ Diệp gia từng có tổng cộng 9 thiếu gia, nhưng hiện tại lại chỉ còn lại hai vị. Tuy rằng chỉ còn lại hai vị, trong đó một người vẫn là người thừa kế chính thức của Diệp gia, nhưng theo cháu được biết thì, Diệp tứ thiếu gia cũng không đơn giản như trong lời đồn.”

Vào giờ phút này, nếu như đã không có phương án B thì dù như thế nào đi nữa, Lương Cẩm Tú chỉ có thể bắt đầu trên người của Diệp Mộ Thành mà thôi.

Nhưng, cũng không thể không thừa nhận, đầu óc Lương Cẩm Tú đúng là vận dụng khá tốt.

Ít nhất Diệp lão ra cũng nhìn ra được, Lương Cẩm Tú đã chọn không sai.

Nhưng dù là vậy, Diệp lão gia toàn bộ hành trình đều im lặng, chỉ là thần sắc nhàn nhạt nhìn về phía cô.

Ý tứ này báo hiệu cho Lương Cẩm Tú biết rằng, cô cứ dùng hết khả năng để nói, chỉ cần cô thuyết phục được tôi, tôi liền cho cô thành toàn.

“Diệp tứ thiếu ngoài mặt đúng là không có tâm ý đối với Diệp gia, nhưng thực tế thì làm gì có người đàn ông nào lại thờ ơ với quyền thế chứ?”

“Cháu tin rằng Diệp lão gia lỗi lạc, cho nên Diệp lão gia chắc chắn là biết rõ hơn cháu mới đúng, Diệp tứ thiếu mấy năm nay ở sau lưng làm cũng không ít chuyện, chỉ là không có người bới ra mà thôi.”

“Hôm nay lại xuất hiện chuyện giữa Diệp Sơ Dương và Diệp Tam Gia, sẽ làm cho cổ phiếu của Diệp thị tụt giá, lúc này Diệp tứ đang ở thế nhược, chẳng lẽ lại không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cháu tuyệt đối không tin.”

Lần trước, khi bước chân tới Diệp gia, Lương Cẩm Tú đều đã tìm hiểu về mỗi người.

Tuy nhiên, hiểu biết của cô thì chưa chuẩn xác và cũng chưa toàn diện. Nhưng lại đều có căn cứ.

Diệp Mộ Thành người này, mặt ngoài thì vân đạm phong khinh (điềm nhiên mây gió), nhưng vẫn luôn làm nhàn vân dã hạc (mây trói chân hạc).

Nhưng thường những người như vậy mới đáng sợ nhất.

Cho nên Lương Cẩm Tú tuyệt đối sẽ không tin, dưới tình huống như thế, Diệp Mộ Thành sẽ không ra tay với Diệp gia.

Thấy ngươi bệnh liền muốn mạng ngươi, những lời này kỳ thật vẫn là luôn có đạo lý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện