Editor: Tiện Thần

Diệp Sơ Dương: “……”

Vừa thấy biểu tình này của Diệp Tu Bạch, Diệp Sơ Dương liền biết đại sự không ổn. Cô cơ hồ có thể đoán chính xác câu tiếp theo đối phương sẽ nói —— Cậu tiếp tục cọ đi, cọ ra lửa thì tự mình phụ trách.

Quên đi, cô còn không ngốc như thế. Sau cùng, Diệp Sơ Dương vẫn bị Diệp Tu Bạch đơn giản dùng một câu nói dọa đến nỗi tè ra quần trốn vào phòng tắm! Đồ ngủ cũng không kịp lấy!

Nửa giờ sau, Diệp Sơ Dương ngâm nước nửa ngày ở bể tắm thiếu chút nữa ngủ rốt cuộc cũng chậm rãi ý thức được mình quên lấy đồ ngủ. Đứng tại chỗ nghĩ ngợi, cô đoán Diệp Tu Bạch lúc này chắc đã đi rồi. Dù sao cũng đã qua tận hơn nửa tiếng rồi đúng không? Vì thế, Diệp Sơ Dương liền trực tiếp bọc khăn tắm ra ngoài. Nhưng khiến cô không ngờ tới, khi cô vừa đẩy cửa phòng tắm, một chân vừa đáp xuống sàn nhà, vừa nhấc đầu lên đã đối diện một đôi con người đen nhánh hẹp dài.

Diệp Sơ Dương đầu tiên sửng sốt một chút, ngay sau đó lập tức phản ứng lại, bàn chân đạp trên sàn nhà muốn thụt lại vào trong. Nhưng cũng không biết có phải sàn nhà quá trơn hay không, cô chỉ kịp cảm thấy dưới chân nghiêng một cái, ngay sau đó cả người đột nhiên ngã ngồi ngay trên sàn với tốc độ không kịp chớp mắt.

“Phắc!” Đau quá rồi đó!

Diệp Sơ Dương ở trong nháy mắt chỉ cảm thấy mông nhỏ của mình chắc chắn sưng to lên rồi. Cô duỗi tay che lại chỗ xương sống, nước mắt lưng tròng nâng đầu lên nhìn ai kia đã nhanh chóng đi đến trước mặt cô lại không kịp duỗi tay cứu cô.

Vươn tay một cách tội nghiệp, cô nhỏ giọng nói, “Đau.”

Nghe vậy, Diệp Tu Bạch rất bất đắc dĩ nhìn cô, sau đó cẩn thận ôm người trên mặt đất lên. Đem người bê tới giường, anh nhìn Diệp Sơ Dương hỏi, “Vẫn ổn chứ, cần đi gặp bác sĩ không?”

Gặp bác sĩ? Chắc chắn là không thể rồi. Nếu cô chỉ vì té ngã mà đi bệnh viện thì mặt mũi chẳng phải là ném hết rồi sao. Nghĩ thế, Diệp Sơ Dương vội vàng lắc đầu, “Không có chuyện gì, chỉ là té một cái thôi mà.”

Dứt lời, Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi, ánh mắt lóe lên một chút, “Cháu còn tưởng rằng chú út đã về phòng rồi. Cháu đã tắm hơn nửa tiếng đồng hồ mà chú út vẫn luôn ngồi ở chỗ này sao?”

“Ừ.” Người kia thấp giọng nói, tiếng nói có vẻ thờ ơ, “Sợ cậu ngủ luôn trong đấy mất. Nhưng cậu là do nhìn thấy tôi mới sợ tới mức ngã xuống sàn?”

Giọng nói phát ra, Diệp Tu Bạch im lặng cười mỉa với thiếu niên, ánh mắt nhàn nhạt, “Tôi dọa cậu như vậy sao?”

“Đương nhiên không phải! Cháu đây không phải là quên lấy đồ ngủ vào thay sao?” Diệp Sơ Dương vô cùng nghiêm túc giải thích, kết quả giây tiếp theo bỗng nhiên nhớ tới —— Phắc! Hình như tới giờ cô vẫn chỉ quấn khăn tắm?

Ý thức được chuyện này, Diệp Sơ Dương liên tục run rẩy khóe miệng, vô cùng cạn lời kéo khăn tắm trên người, nhỏ giọng hỏi, “Chú nhỏ, nếu không còn chuyện gì thì chú đi nghỉ ngơi trước đi? Cháu đi thay đồ đã.” Trong giọng nói tràn ngập nịnh nọt.

Diệp Tu Bạch chép miệng một tiếng, ý vị thâm trường nhìn cô một cái, ngay sau đó tiếng nói nhàn nhạt nói, “Sớm muộn gì tôi chả được xem.”

Nói xong câu đấy, anh rốt cuộc đứng lên rời đi.

Mà cùng lúc đó, Diệp Sơ Dương vẻ mặt mơ màng chớp chớp mắt, mãi lúc sau mới phản ứng lại. Cô không chút suy nghĩ, ngay lập tức cầm gối ôm ném về phía người kia!

“Đồ lưu manh!!”

Đột nhiên nghe ba chữ như thế, Diệp Tu Bạch đang đưa lưng về phía thiếu niên chợt cong khóe miệng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện