Edit + Beta: Snail

Trạm trung chuyển Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh chọn nằm ở thành phố Z, vừa vặn nằm giữa thành phố G và thành phố B, hai người hội hợp tương đối thuận tiện, lại có thể ở đó chơi hai ngày, Mạch Đương chỉ muốn ra ngoài giải sầu một chút, tỉnh táo đầu óc, đi đâu cũng không quan trọng, hết thảy mặc đối phương an bày, hai người hẹn buổi chiều gặp mặt.

Trong tưởng tượng của Mạch Đương, Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh hẳn là hình tượng trạch nam phổ biến, nhất là một trạch nam còn lấy một cái bút danh vô sỉ như vậy, nhưng sau khi gặp được người hình tượng trong lòng cậu liền bị đảo điên, Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh vậy mà lại là loại hình man lỳ, ngày đó cậu ta mặc áo khoác có nón màu đen, quần rằn ri, ngũ quan kiên cường sâu sắc, cho người ta loại khí tràng nhân vật chính công, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng ông chú đáng khinh trên mạng.

“Ha ha, người anh em, cậu đẹp giống như tưởng tượng của tôi vậy.” Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh câu cổ Mạch Đương, chậc chậc nói.

“Cậu so với trong tưởng tượng của tôi thì kém xa.” Mạch Đương nhìn cậu ta một cái, tên này vậy mà còn cao hơn mình nửa cái đầu.

“Có phải phát hiện tôi cực đẹp trai, yêu tôi rồi đi? Muốn ném nam thần đi theo tôi không?” Đối phương ôm lấy cổ Mạch Đương, dựa sát vào ái muội nói.

Trả lời của Mạch Đương là một tay phủ lên mặt cậu ta, đẩy cậu ta lui về sau, “Hình tượng tuy rằng bất đồng, đáng khinh vẫn không thay đổi, không cách nào so được với nam thần.”

Gió Thổi Mông Cúc Hoa Lạnh kéo tay cậu xuống, cười nhẹ vài tiếng, nói: “Thật là mối tình thắm thiết ha, được rồi, không chọc cậu nữa, tôi tên là Dương Kính.”

“Mạch Đương.” Mạch Đương cũng tự giới thiệu, cậu vừa nói xong Dương Kính liền khoa trương nói: “Mạch Đương [màidāng]? McDonald [màidāngláo] ? Thì ra Đương Đương thật sự là tên cậu?!”

“Cậu có ý kiến gì?” Mạch Đương hỏi.

Dương Kính lắc đầu, “Không không không, tôi cảm thấy rất êm tai, cậu thích tôi gọi cậu là Mạch Đương Đương hay là kem ống?”

Mạch Đương lười lãng phí thời gian trên đề tài nhàm chán này với cậu ta, lúc này hai người đều chưa ăn cơm, ăn xong còn phải đi tìm khách sạn.

Sau khi ăn cơm xong hai người tìm một khách sạn vào ở, Mạch Đương vừa đến phòng liền nhận được tin nhắn của Trì Yến, cậu dứt khoát ném đồ sang một bên ngồi xuống giường hồi âm.

Trì Yến: Đã tới chưa? Duang: Tới rồi, ở khách sạn.

Trì Yến: Tới là được, hai người?

Duang: Ừm.

Mạch Đương vừa gửi tin nhắn, điện thoại của Trì Yến liền gọi tới, cậu nhận, “Làm sao vậy?”

“Không có gì, xác nhận bình an một chút.” Bên đầu kia điện thoại Trì Yến nói.

Mạch Đương nở nụ cười, đáp: “Rất an toàn, yên tâm đi.”

“Muốn chơi mấy ngày? Hiện đang ở đâu? Trấn Cổ Đức sao?” Trì Yến hỏi.

“Khoảng một tuần lễ, xem hành trình đã, ở trạm trung chuyển thành phố Z, ngày mai đi Cổ Đức.” Mạch Đương suy nghĩ một chút, lập tức nói đùa, “Hiện tại liền nhớ tui sao? Không phải vừa gặp lúc sáng à?” Buổi sáng Trì Yến cho rằng cậu muốn đi từ sáng sớm, đặc biệt chạy qua cùng cậu ăn bữa sáng.

“Nếu tôi nói phải, cậu sẽ về ngay sao?”

Về. Trong lòng Mạch Đương không chút do dự trả lời, ngoài miệng lại nói: “Tui đã tới rồi, đứa bạn cũng ở đây, cho cậu ta leo cây quá không có đạo nghĩa rồi.”

Trì Yến bên kia cũng không tiếp tục vấn đề này, “Hai người ở chung với nhau?”

“Không, tui ở một mình, đứa bạn ở…” Lời Mạch Đương còn chưa dứt liền nghe được giọng Dương Kính: “Mạch Đương, tôi lại đây ở cùng cậu đi? Một mình thật là cô quạnh mà, cảm giác ngủ không được đâu.”

Trì Yến: “…”

Mạch Đương ngẩng đầu nhìn đến Dương Kính đứng ở cửa, thấy cậu nhìn qua còn cười gian, mặt mang theo trêu tức, rõ ràng đoán được người điện thoại đến là ai.

“Tôi cự tuyệt.” Mạch Đương mặt không biểu tình nói với Dương Kính.

“Thật là lạnh lùng mà, tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng chí cách mạnh.” Dương Kính nhún vai, đi vào đặt một chai nước quả trên bàn cho Mạch Đương, sau đó trở về phòng cách vách của mình, hai người ở riêng.

Cùng Trì Yến hàn huyên một hồi Mạch Đương liền chủ động cúp máy, lần này cậu ra ngoài là vì giải sầu, nếu vẫn trò chuyện tiếp, trước khi nghĩ rõ ràng cậu không chắc mình có thể khống chế được không trở về tìm Trì Yến.

Sau khi cúp máy Mạch Đương nhìn tên Trì Yến trên màn hình mà ngây người, thấy Dương Kính lại tiến vào mới ném điện thoại qua một bên, sau đó từ trong ba lô lấy khăn mặt cùng bàn chải đánh răng ra, Dương Kính tựa vào cạnh bàn, cười hỏi, “Vừa rồi gọi đến chính là người cậu thích kia?”

“Ừ.” Mạch Đương cũng không giấu giếm, hào phóng thừa nhận, dù sao chuyện cậu theo đuổi nam thần người trong nhóm tác giả đều biết.

“Nói cho anh biết hiện là tình huống gì? Không phải lúc trước rất tốt sao?” Dương Kính hỏi.

Tay Mạch Đương ngừng lại, đột nhiên mất ham muốn thu dọn đồ đạc, vứt cục sạc lên giường, mới nói: “Chính là như trên weibo đã nói, gặp cha mẹ, cảm thấy mình hơi quá đáng thôi.”

“Ý cậu là chuyện bẻ cong anh ta?” Dương Kính tiếp tục hỏi.

Mạch Đương nghe vậy cười cười, nói: “Không, có thể còn chưa cong.” Trì Yến thích hình như là em gái không tồn tại kia.

“Không phải đã hẹn hò sao?”

“Đúng vậy.” Mạch Đương cười nói, chỉ tiếc người hẹn hò không phải Mạch Đương, mà là “Mạch Nha”.

Dương Kính như có điều suy nghĩ sờ sờ cằm, “Cho nên cậu đây là dừng cương trước bờ vực? Chuẩn bị quay đầu là bờ?”

“Dừng cương trước bờ vực, nhưng không chuẩn bị quay đầu là bờ.” Mạch Đương nói, chính vì như thế, cậu mới muốn ra ngoài suy nghĩ thật kỹ, trước đó mình làm đúng hay không, nếu không đúng có phải nên đúng lúc thu tay lại không, nếu như đúng, vậy cậu có thể làm được không.

“Vĩ đại vậy à? Không nhìn ra cậu lại là người biết lo nghĩ nha chú em.” Dương Kính nhướn mày nhìn cậu.

“Vĩ đại?” Mạch Đương cười nhạo một tiếng, lắc đầu, “Không khoa trương vậy đâu, tôi cũng không phải người tốt lành gì.” Mạch Đương tự nhận mình không phải một người biết lo nghĩ, người cậu quan tâm rất ít, trước đây làm việc chưa từng băn khoăn người khác quá nhiều, toàn bộ dựa vào yêu thích của bản thân, chỉ bởi vì đối phương là Trì Yến, không thể không lo nghĩ mà thôi.

“Vậy là sao?” Dương Kính có chút đoán không ra ý nghĩ của cậu, “Tiểu thuyết của cậu không phải viết rất nhiều biện pháp giải quyết sau khi come out sao? Sao bình thường viết như bay, vừa đến trên người mình liền sợ? Liền không có một cái có thể dùng đến?”

Tiểu thuyết của Mạch Đương xác thực viết không ít đoạn come out, nhưng dù sao kia cũng là tiểu thuyết, tình tiết dù khúc chiết, dùng nhiều từ miêu tả hơn nữa, cũng không phải là hiện thực, không cách nào khiến người ta chân chính cảm thụ tình huống cha mẹ bị tổn thương.

“Cậu không hiểu.” Trầm mặc vài giây, Mạch Đương chỉ nói ba chữ này.

“Tôi quả thực không hiểu, cũng không muốn hiểu.” Dương Kính lười biếng duỗi eo, nói với Mạch Đương, “Tôi chỉ biết là nếu đã là của tôi, tôi sẽ không vì chuyện này mà từ bỏ, tôi có thể đối xử với cha mẹ anh ấy như cha mẹ mình, tôi sẽ tôn kính, hiếu thuận bọn họ, nhưng sẽ không vì bọn họ mà buông tay người mình yêu, bởi vì người muốn cùng tôi sống hết đời là con trai bọn họ, mà không phải là bọn họ.”

Ánh mắt Mạch Đương cổ quái nhìn cậu ta một cái, Dương Kính bị nhìn có chút không hiểu ra sao, hỏi: “Cậu làm gì dùng loại ánh mắt này nhìn tôi?”

“Kỳ thật cậu cong đi? Mỗi ngày giả thành bộ dáng cô em ngực bự cho ai xem? Tới Tấn Giang viết đam mỹ đi?” Mạch Đương hỏi.

“Làm sao có thể, ông đây thẳng đến có thể đánh bi da!” Dương Kính phi phi phi vài tiếng, “Cậu nhanh kiểm tra đồ đạc đi, buổi tối chúng ta ra ngoài uống rượu, dẫn cậu đi vui vẻ một chút.” Nói xong liền trở về phòng.

Mạch Đương ngồi trên giường, hai tay chống đầu gối, nhìn chằm chằm tay mình trầm mặc, sau một hồi mới thì thầm một câu nhỏ đến không thể nghe thấy, “Cậu không rõ.”

Tiểu thuyết chung quy vẫn là tiểu thuyết, không thể thay thế hiện thực, tôi làm sao nỡ khiến anh ấy trở nên giống tôi.

Đến buổi tối Mạch Đương liền bị Dương Kính kéo ra ngoài, mỹ kỳ danh viết đi dạo chợ đêm một chút, ngâm mình trong quán bar này nọ, ở nhà đã lâu, Mạch Đương cũng không thích loại quán bar ầm ĩ cùng nhạc sàn linh tinh, còn không bằng đến Video Games City chơi, cuối cùng Dương Kính tuân theo người thất tình lớn nhất, cùng cậu đến Video Games City lớn nhất thành phố.

Dương Kính không giống với Trì Yến, đối với trò chơi trong Video Games City cậu ta rõ như lòng bàn tay, bất kể là đua xe, xạ kích, máy nhảy đều chơi muốn bay lên, một vòng rước lấy không ít ánh mắt mỹ nữ, còn có người lớn mật chút chủ động tiến lên xin số điện thoại cậu ta, ngược lại Mạch Đương chỉ chơi đua xe liền không có hứng thú, cậu đi một vòng, cuối cùng dừng ở chỗ máy ném bóng rổ.

Lần trước lúc cùng Trì Yến đến chơi cậu lừa Trì Yến nói mình không biết chơi, bây giờ muốn chơi cùng Trì Yến lại không biết có còn cơ hội hay không.

Nắm nắm quả đấm tay phải, cậu âm thầm dụng lực, lặp lại mấy lần trước khi nhét tiền vào máy, tay cầm bóng ném ra, bóng rổ xoay một vòng trên khung giỏ rồi rơi vào, cậu lại không có ham muốn ném trái thứ hai.

Bên cạnh máy ném rổ là chỗ đua xe, ánh mắt Mạch Đương chuyển qua, nhớ tới thi đấu cùng Trì Yến, sau khi Trì Yến thua đã đáp ứng mình một yêu cầu.

Sớm biết vậy mình nên trực tiếp thổ lộ với anh, cũng liền không có phiền não hiện tại rồi.

“Nghĩ gì thế?” Dương Kính từ phía sau bước lên, “Muốn chơi bóng rổ sao? Tôi là cao thủ đó.”

“Không chơi, trở về thôi.” Mạch Đương nói liền đi về phía cửa, Dương Kính chậc một tiếng, lắc đầu theo sau, câu vai Mạch Đương, “Ngày mai chúng ta đi núi Lưu chơi trước đi, nghe nói phong cảnh chỗ đó không tệ.”

“Được, ở lại đây bao lâu?” Mạch Đương hỏi.

Dương Kính suy nghĩ một chút, nói: “Tôi xem xem, ngày mai là một ngày, chiều ngày kia đi, chỗ này gần trấn Cổ Đức, đi qua không mất bao nhiêu thời gian.”

“Ừ.” Dù sao chỉ là đi giải sầu, Mạch Đương không có ý kiến với sắp xếp của cậu ta.

“Quyết định vậy đi, tôi sẽ dẫn cậu đi chơi cho đã, biết đâu chơi một chuyến trở về cậu liền quên mất nam thần, nói không chừng trên đường còn có…” Hai chữ diễm ngộ còn chưa nói ra, liền thấy Mạch Đương đột nhiên ngừng lại, nhìn một tiệm McDonald ven đường.

“Đói bụng hả?” Dương Kính hỏi cậu.

“Cậu muốn ăn kem không?” Mạch Đương hỏi.

“Hả?”

“Cậu chờ tôi một chút.” Mạch Đương nói xong liền đến quầy kem mua hai cây kem về, một cái không có vị một cái vị hoa đào, cậu đưa không vị cho Dương Kính, bản thân ăn vị hoa đào, Dương Kính bất mãn, “Vì sao của tôi lại là không vị?”

“À, bởi vì tôi không muốn cùng cậu ăn vị hoa đào.” Mạch Đương cười nói, cầm kem rời đi.

“Mọe.” Dương Kính bất đắc dĩ đuổi theo.

Cùng lúc đó, Trì Yến đang tra tuyến đường đến trấn Cổ Đức, hôm qua Mạch Đương khác thường anh cũng chú ý tới, chỉ là Mạch Đương không muốn nói anh cũng tôn trọng ý nghĩ của cậu, nhưng anh sẽ không xem như không nhìn thấy, nếu không phải ngày mai có thi đấu, hôm nay anh sẽ đi cùng Mạch Đương, có điều không sau cả, chậm nhất là ngày kia anh sẽ đi tìm Mạch Đương.

Nhất là… nghĩ tới giọng nam xa lạ hôm nay nghe được trong điện thoại, đáy mắt Trì Yến hiện lên một tia dao động rõ ràng, anh không chút do dự đặt vé xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện