Edit + Beta: Snail
Mạch Đương nhìn bé trai đã chạy tới lôi kéo tay Trì Yến, như làm nũng mà hô một tiếng với Trì Yến: “Anh~”
Trì Yến đáp một tiếng, sửa lại mái tóc chạy loạn của nhóc, cằm nâng về phía Mạch Đương một chút nói: “Gọi anh Mạch Đương.”
“A?” Sau khi Trì Bảo nghe được cái tên này như là nghĩ đến cái gì, mắt đen lúng liếng nhìn về phía Mạch Đương, lễ phép gọi: “Chào anh ạ.”
“A, chào em.” Mạch Đương nhìn đứa bé trai trước mặt có năm phần tương tự Trì Yến, thấy nhóc không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ hiếu kỳ, liền hỏi, “Nhóc tên gì?”
“Em tên Trì Bảo ạ.” Bé trai nói, giọng nói mềm mềm, giọng điệu mang theo trợ từ vô cùng khả ái.
“Trì Bảo?”
“Nhũ anh của thằng bé.” Trì Yến bên cạnh nói.
“Anh Mạch Đương cũng là nhũ danh sao?” Trì Bảo hỏi Mạch Đương, ánh mắt liếc về phía McDonald trên xe đạp Trì Yến, ý tứ kia không cần nói cũng biết.
Mạch Đương (麦当 = [màidāng]), Mạch Đương Đương (麦当当 = [màidāngdāng]), McDonald (麦当劳 = [màidāngláo]).
Sặc! Thấy hai mắt Trì Bảo lấp lánh nhìn mình, Mạch Đương đột nhiên vui vẻ, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc nói: “Đúng vậy, là nhũ danh, nhóc muốn ăn Mạch Đương Đương không?”
“Muốn ạ.” Trì Bảo nói.
“Lần sau anh dẫn nhóc đi.” Mạch Đương nói.
“Anh ba mang em đi.” Trì Bảo lắc tay Trì Yến.
“Vậy nhóc mang theo anh.” Mạch Đương đùa nhóc.
Trì Bảo nhìn về phía Trì Yến, Trì Yến thờ ơ, Trì Bảo lè lưỡi, Mạch Đương nhún nhún vai.
Lúc ba người nói chuyện, Trì Hoan đi tới, Trì Yến gọi tiếng chị, lấy McDonald treo trên đầu xe đưa cô.
“Về thật nhanh nha.” Trì Hoan cười cười, nhìn về phía Mạch Đương, “Bạn học của em à?”
“Bạn bè, gọi là Mạch Đương.” Trì Yến đơn giản giới thiệu một chút, sau đó nói với Mạch Đương: “Đây là chị gái tôi, Trì Hoan.”
“Chào chị Hoan.” Mạch Đương lên tiếng chào hỏi.
“Chào em.” Trì Hoan nở nụ cười.
“Em là Trì Bảo.” Trì Bảo bên cạnh chen vào một câu, bộ dáng khả ái khiến Mạch Đương nhịn không được giơ tay sờ sờ đầu nhóc.
Vừa rồi lúc gói thức ăn ở McDonald Trì Yến báo cho Trì Hoan xuống lầu lấy đồ, sau khi Trì Hoan mang theo Trì Bảo quay về, anh liền cưỡi lên xe, nói với Mạch Đương: “Lên đi.”
Nếu Trì Yến chủ động nói muốn đưa mình về, Mạch Đương hiển nhiên sẽ không lãng phí cơ hội hai người đơn độc bên nhau, cậu lên xe đứng vững Trì Yến liền chạy về phía hoa viên Tấn Dương bên kia.
“Trì Yến, nhà anh có ba anh chị em sao?” Mạch Đương hỏi.
“Ừm.”
“Trì Bảo thật đáng yêu.” Mạch Đương nói, đáng yêu như đám đầu củ cải ở cô nhi viện kia.
Trì Yến ừ một tiếng, lại nhắc nhở Mạch Đương: “Đứng vững chút.”
Mạch Đương hơi nghiêng thân thể dựa vào Trì Yến, cánh tay chống trên vai anh, không chút để ý nói: “Ổn rồi mà.”
Dù sao cũng lập tức đến, Trì Yến không nói thêm gì nữa, chỉ là hơi chậm lại tốc độ, tránh cho cậu ngã xuống. Động tác chu đáo của anh Mạch Đương cũng cảm nhận được, nhịn không được lộ ra nụ cười vừa lòng, trong lòng nghĩ: Nếu con đường này dài thêm chút thì tốt rồi.
Đến cửa tiểu khu hoa viên Tấn Dương, Mạch Đương nhảy từ trên xe xuống, ông chú bảo an trong trạm an ninh tiểu khu ló đầu ra nhìn về phía bọn họ, Mạch Đương quay đầu phất phất tay với ông chú xem như chào hỏi, ông chú bảo an cũng phất phất tay.
“Tui đến rồi, anh về đi.” Mạch Đương quay đầu nói với Trì Yến.
Trì Yến gật gật đầu, nói câu nghỉ ngơi sớm chút liền đạp xe rời đi, Mạch Đương đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng anh biến mất ở khúc quanh mới xoay người chuẩn bị rời đi, quay người lại liền thấy ông chú bảo an từ trạm an ninh đi ra hô một câu với mình: “Chàng trai, con mới dọn tới sao?”
“Chú, con chỉ đi ngang qua, đi trước đây ạ.” Mạch Đương phất tay với ông, đi trở về đường cũ, cậu muốn ngồi xe buýt về.
Ông chủ bảo an: “…” Không quen biết cậu còn phất tay cái gì?!! Thời điểm Mạch Đương bắt xe trở lại khu lão thành đã là 12 giờ, không xác định đêm nay Mạch Manh có ở trong ngõ hẻm hay không, cậu không mua cá, mà đi siêu thị mua chút thức ăn cho mèo cùng mì gói.
Sau khi trở lại hẻm nhỏ Mạch Đương vẫn không thấy bóng dáng Mạch Manh, mèo ngốc đã ba ngày không xuất hiện, điều này khiến cậu có chút lo lắng. Đem đồ trên tay đặt ở cửa cầu thang, Mạch Đương mở mấy tấm ván gỗ trên tường dựng tựa vào hẻm nhỏ, mượn ánh sáng di động nhìn vào trong, lại phát hiện trong ván gỗ chỉ có chút cây gỗ tạp nham, không có bóng dáng Mạch Manh.
“Mạch Manh? Miêu Đản?” Mạch Đương đứng ở ngõ nhỏ gọi vài tiếng, Mạch Manh không xuất hiện, ngược lại ban công lầu hai có người nhìn xuống, gọi cậu một câu Mạch Đương.
Mạch Đương ngẩng đầu nhìn lên, là dì Vương mở quán ăn sáng đầu hẻm, ý thức được hiện tại mình có thể đã làm ầm ĩ đến người ta, liền nói: “Dì Vương, ngài còn chưa ngủ ạ? Thật ngại quá, làm ồn đến ngài.”
“Không có gì không có gì, dì còn đang chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai, con đang tìm gì vậy?” Dì Vương hỏi.
“Tìm mèo của con, không biết đã chạy đi đâu.” Mạch Đương nhớ tới dì Vương mỗi ngày bán bữa sáng ở đầu hẻm, liền hỏi, “Hai ngày nay lúc ngài ở trong tiệm có thấy một con mèo màu vàng không ạ, pha lẫn màu trắng, có chút gầy.”
Dì Vương suy nghĩ một chút nói: “Hôm trước từng gặp một con mèo không biết có phải của con không, con mèo kia như vừa đánh nhau xong, trên người một bên vàng một bên đầy bụi bẩn, thoạt nhìn rất gầy.”
Trong ngõ hẻm khu lão thành thường có mèo hoang xuất hiện, Mạch Đương không xác định con mà bà nói có phải là Mạch Manh không, nói tiếng cảm ơn liền lên lầu.
Sau khi vào phòng, Mạch Đương đem đồ hộp cùng mì gói bỏ vào ngăn tủ, lấy bình sữa chua từ tủ lạnh ra ngồi trên xích đu uống, cậu nghĩ nếu hai ngày nữa còn tìm không thấy Mạch Manh có nên đi dán thông báo tìm mèo không, nhưng lại không có ảnh chụp của Mạch Manh, muốn tìm cũng rất phiền phức.
Sau khi uống xong sữa chua, Mạch Đương cởi quần áo đi tắm rửa, lúc bóp dầu gội ra tay cậu dừng một chút, nhớ tới xúc cảm tối nay khi tay mình xuyên qua tóc Trì Yến, còn có hương vị nhàn nhạt truyền tới từ trên người Trì Yến, không biết là hương dầu gội hay là nước giặt quần áo, mùi hương kia rất nhạt, có chút giống mùi chanh, lại không nặng như vị chanh, giống như pha lẫn những mùi khác vào, dù sao cũng vô cùng dễ chịu.
Mạch Đương cầm tay mình, lại buông ra, kìm lòng không đậu nghĩ đến chung đụng tối nay, nghĩ đến tình cảnh lúc ăn kem ở trước McDonald, Trì Yến dùng ngón cái giúp cậu lau khóe miệng.
Xúc cảm ngón tay đặt trên khóe môi, như là dẫn theo lửa từ khóe miệng thiêu đốt đến đáy lòng, đem một mảnh hoa đào kia đốt sạch, từng đóa từng đóa nổ tung ra, khiến cậu vừa nhớ tới liền không nhịn được nhiệt huyết sôi trào, thân thể như bị điện giật kích thích một trận cảm giác run rẩy, xông thẳng tới nơi nào đó trong thân thể, đem mãnh thú bị kiềm nén hồi lâu thả ra.
“…” Mạch Đương nhìn xuống đũng quần mình, quả nhiên thấy được Mạch Ji Ji đã giương cờ dựng thẳng.
Mạch Ji Ji: Lại nghẹn nữa ông đây liền khiến mi về sau không lên nỗi!!
Quả nhiên là anh em tốt nha, hôm nay bị mình dồn nén nhiều lần thế nhưng vẫn không hề áp lực chút nào nói cứng liền cứng. Nhìn Mạch Ji Ji hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, phảng phất như Hồng Hoang chi lực trong cơ thể toàn bộ được mở ra, Mạch Đương vui vẻ, đưa tay búng nó một cái, sau đó không chút bất ngờ nhìn thấy nó giương càng cao hơn.
Mạch Đương nhìn nó càng ưỡn càng thẳng, thấp giọng cười hai cái, duỗi tay nắm lấy nó. Mạch Ji Ji nghẹn hồi lâu nên khi tay Mạch Đương nắm lấy liền kích động run lên một cái, trong tay lại càng cứng thêm một ít.
Đại khái là hôm nay kích thích hơi nhiều, Mạch Ji Ji có chút kích động, Mạch Đương bắn hai lần mới trấn an nó xong, một bộ dáng vẻ ăn uống no đủ chậm rãi an vị tại chỗ.
Sau khi phóng thích thân thể có chút mềm nhũn, nhưng bởi vì phòng tắm quá nhỏ, cho nên bồn tắm cũng không lớn, vậy nên đôi chân dài của Mạch Đương trực tiếp khoác lên cạnh bồn tắm, chỉ có nửa thân người ngâm mình trong bồn, cậu tà tà dựa vào, nhắm mắt lại hưởng thụ khoái cảm sau dư vị.
Ngâm một ngồi, Mạch Đương đưa tay đến cái giá bên cạnh sờ sờ, khi đụng tới một cái hộp liền cầm nó lại, vặn mở nắp đổ ra hai viên kẹo ném vào trong miệng, tiếp tục ngâm mười phút mới đứng lên lau khô thân thể ra ngoài.
Sau khi lau khô tóc, Mạch Đương theo thói quen post weibo hằng ngày cùng Trì Yến liền ngủ, trước khi ngủ cậu quyết định ngày mai đi mua đồ vật cần để nuôi mèo về trước, tránh cho ôm Mạch Manh về, đồ đạc lại chưa chuẩn bị xong.
Ngày hôm sau Mạch Đương ngủ đến gần giữa trưa mới dậy, sau khi rời giường liền gọi điện cho Tưởng Ninh Ninh nhờ cố vấn đồ vật để nuôi mèo, Tưởng Ninh Ninh nghe nói cậu muốn nuôi mèo liền để cậu đến cửa hàng thú cưng đợi cô, cô sẽ đến chọn giúp.
Sau khi cúp điện thoại Mạch Đương rửa mặt ra ngoài, xuống lầu ở quán nhỏ đầu hẻm tùy tiện ăn chút cơm liền đến địa điểm ước định. Ở chỗ kia đợi năm phút thì Tưởng Ninh Ninh đến, còn ôm tới mèo nhà cô, mèo con màu xám tro ngoan ngoãn nằm trong lòng Tưởng Ninh Ninh, Mạch Đương nhìn thấy nhịn không được đưa tay nhéo nhéo lỗ tai nó: “Hey, Tiểu Hôi.”
“Meo ~ ” Tiểu Hôi yêu kiều kêu một tiếng, Tưởng Ninh Ninh sờ sờ đầu nó, vừa đi về phía siêu thị vừa hỏi Mạch Đương: “Sao đột nhiên muốn nuôi mèo vậy?”
“Nuôi mèo chơi với tui.” Mạch Đương nói, nhận lấy giỏ mèo trong tay Tưởng Ninh Ninh giúp cô cầm.
“Vậy cũng đúng, một mình ông quá nhàm chán, có điều nuôi mèo phải chú ý tương đối nhiều, ông muốn mua loại mèo gì?”
“Không mua, tui có rồi, mèo nông thôn Trung Hoa.” Mạch Đương nói.
“Loại này dễ nuôi, ở đâu rồi, sao không mang theo?” Tưởng Ninh Ninh hỏi.
“Đi ra ngoài phóng đãng, còn chưa về nhà.”
“… Ông nuôi thả à? Có được không đó?”
“Yên tâm, tui bị đói cũng sẽ không để nó đói.”
Hai người trò chuyện đi vào siêu thị, không chú ý trong tiệm giày đối diện Trì Yến vừa lúc nhìn qua.
Trì Yến không ngờ hôm qua vừa gặp mặt, hôm nay lại đụng phải Mạch Đương, nữ sinh bên cạnh anh cũng có biết, cùng trường với mình, học viện nghệ thuật Tưởng Ninh Ninh, lần trước còn vì chuyện vũ hội trường mà tới tìm anh, chỉ là không nghĩ tới Mạch Đương cũng quen biết với cô, thoạt nhìn tựa hồ còn rất thân thuộc.
“Trì Yến, cậu đang nhìn gì vậy?” Chu Ngộ bên cạnh vỗ vỗ anh.
“Không có gì.” Trì Yến thu hồi ánh mắt, liếc nhìn giày chơi bóng trên chân Chu Ngộ, “Chọn xong rồi?”
“Đúng, đôi này thật thoải mái.” Chu Ngộ nói rồi nhảy hai cái, thử lực đàn hồi của giày, nói: “Cậu có muốn thử một đôi không?”
“Không cần, tuần trước tôi vừa mua.” Trì Yến nói.
“À, vậy cậu chờ tôi chút, tôi đi trả tiền.” Chu Ngộ nói xong cởi giày chơi bóng ra giao cho nhân viên bán hàng bên cạnh, cùng đối phương đến quầy thu ngân giao tiền.
“Này, chú em, buổi chiều cùng học viện hàng hải đấu giao hữu cậu có khẩn trương không? Nghe nói trung phong cùng tiên phong của bọn họ rất mạnh.” Từ tiệm giày đi ra Chu Ngộ hỏi Trì Yến.
“Khá tốt, tay cậu sao rồi?” Trì Yến nhìn xuống tay cậu ta.
“Không kém nhiều lắm, vết thương nhỏ không ảnh hưởng.” Chu Ngộ không để ý nói, “Chúng ta đến sân bóng làm nóng người trước đi, đám người đội trưởng hẳn cũng đã xuất phát.”
Trì Yến gật gật đầu, cùng cậu ta lên xe buýt.
Bên kia Mạch Đương cùng Tưởng Ninh Ninh chọn đồ quả thật không ngờ nuôi mèo còn phải mua nhiều như vậy, cậu còn tưởng mua một ổ mèo, toilet mèo, thức ăn cho mèo liền được, không ngờ ngay cả lược cùng đồ cắt móng linh gì đó đều cần chuẩn bị, quả thực như muốn lấy mèo làm con mà nuôi.
Trừ đó ra Tưởng Ninh Ninh còn chọn cho cậu một ít thuốc cần dùng khi mèo bị thương, Mạch Đương nhớ tới Mạch Manh vẫn lưu lạc bên ngoài, trên người khẳng định có vết thương, hơn nữa mấy ngày nay không có tăm hơi, hẳn sẽ đánh nhau với những con mèo khác, liền chuẩn bị thêm ít thuốc.
“Ổ mèo thì ông có thể lên mạng xem xem, kiểu dáng trên đó tương đối nhiều.” Tưởng Ninh Ninh nói.
“Được, tui về sẽ tìm.” Mạch Đương xách đồ được chọn đi trả tiền, sau khi trả xong hai người đi ăn đồ ngọt, Mạch Đương lại trưng cầu ý kiến về một ít hạng mục phải chú ý khi nuôi mèo mới trở về.
Sau khi chuẩn bị đồ Mạch Manh cần không sai biệt lắm, Mạch Đương tính toán đem đồ về đặt trong nhà liền đi tìm Trì Yến chơi, vừa nghĩ đến sắp gặp Trì Yến tâm tình cậu tốt đến muốn bay lên, ngâm nga bài hát ba bước thành hai chạy lên lầu, mắt thấy lập tức liền đến cửa nhà, bước chân cậu chợt dừng lại, ở chỗ rẽ cầu thang trước nhà cậu có đứng ba người, sắc mặt Mạch Đương từng chút từng chút trầm xuống.
Mạch Đương nhìn bé trai đã chạy tới lôi kéo tay Trì Yến, như làm nũng mà hô một tiếng với Trì Yến: “Anh~”
Trì Yến đáp một tiếng, sửa lại mái tóc chạy loạn của nhóc, cằm nâng về phía Mạch Đương một chút nói: “Gọi anh Mạch Đương.”
“A?” Sau khi Trì Bảo nghe được cái tên này như là nghĩ đến cái gì, mắt đen lúng liếng nhìn về phía Mạch Đương, lễ phép gọi: “Chào anh ạ.”
“A, chào em.” Mạch Đương nhìn đứa bé trai trước mặt có năm phần tương tự Trì Yến, thấy nhóc không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ hiếu kỳ, liền hỏi, “Nhóc tên gì?”
“Em tên Trì Bảo ạ.” Bé trai nói, giọng nói mềm mềm, giọng điệu mang theo trợ từ vô cùng khả ái.
“Trì Bảo?”
“Nhũ anh của thằng bé.” Trì Yến bên cạnh nói.
“Anh Mạch Đương cũng là nhũ danh sao?” Trì Bảo hỏi Mạch Đương, ánh mắt liếc về phía McDonald trên xe đạp Trì Yến, ý tứ kia không cần nói cũng biết.
Mạch Đương (麦当 = [màidāng]), Mạch Đương Đương (麦当当 = [màidāngdāng]), McDonald (麦当劳 = [màidāngláo]).
Sặc! Thấy hai mắt Trì Bảo lấp lánh nhìn mình, Mạch Đương đột nhiên vui vẻ, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc nói: “Đúng vậy, là nhũ danh, nhóc muốn ăn Mạch Đương Đương không?”
“Muốn ạ.” Trì Bảo nói.
“Lần sau anh dẫn nhóc đi.” Mạch Đương nói.
“Anh ba mang em đi.” Trì Bảo lắc tay Trì Yến.
“Vậy nhóc mang theo anh.” Mạch Đương đùa nhóc.
Trì Bảo nhìn về phía Trì Yến, Trì Yến thờ ơ, Trì Bảo lè lưỡi, Mạch Đương nhún nhún vai.
Lúc ba người nói chuyện, Trì Hoan đi tới, Trì Yến gọi tiếng chị, lấy McDonald treo trên đầu xe đưa cô.
“Về thật nhanh nha.” Trì Hoan cười cười, nhìn về phía Mạch Đương, “Bạn học của em à?”
“Bạn bè, gọi là Mạch Đương.” Trì Yến đơn giản giới thiệu một chút, sau đó nói với Mạch Đương: “Đây là chị gái tôi, Trì Hoan.”
“Chào chị Hoan.” Mạch Đương lên tiếng chào hỏi.
“Chào em.” Trì Hoan nở nụ cười.
“Em là Trì Bảo.” Trì Bảo bên cạnh chen vào một câu, bộ dáng khả ái khiến Mạch Đương nhịn không được giơ tay sờ sờ đầu nhóc.
Vừa rồi lúc gói thức ăn ở McDonald Trì Yến báo cho Trì Hoan xuống lầu lấy đồ, sau khi Trì Hoan mang theo Trì Bảo quay về, anh liền cưỡi lên xe, nói với Mạch Đương: “Lên đi.”
Nếu Trì Yến chủ động nói muốn đưa mình về, Mạch Đương hiển nhiên sẽ không lãng phí cơ hội hai người đơn độc bên nhau, cậu lên xe đứng vững Trì Yến liền chạy về phía hoa viên Tấn Dương bên kia.
“Trì Yến, nhà anh có ba anh chị em sao?” Mạch Đương hỏi.
“Ừm.”
“Trì Bảo thật đáng yêu.” Mạch Đương nói, đáng yêu như đám đầu củ cải ở cô nhi viện kia.
Trì Yến ừ một tiếng, lại nhắc nhở Mạch Đương: “Đứng vững chút.”
Mạch Đương hơi nghiêng thân thể dựa vào Trì Yến, cánh tay chống trên vai anh, không chút để ý nói: “Ổn rồi mà.”
Dù sao cũng lập tức đến, Trì Yến không nói thêm gì nữa, chỉ là hơi chậm lại tốc độ, tránh cho cậu ngã xuống. Động tác chu đáo của anh Mạch Đương cũng cảm nhận được, nhịn không được lộ ra nụ cười vừa lòng, trong lòng nghĩ: Nếu con đường này dài thêm chút thì tốt rồi.
Đến cửa tiểu khu hoa viên Tấn Dương, Mạch Đương nhảy từ trên xe xuống, ông chú bảo an trong trạm an ninh tiểu khu ló đầu ra nhìn về phía bọn họ, Mạch Đương quay đầu phất phất tay với ông chú xem như chào hỏi, ông chú bảo an cũng phất phất tay.
“Tui đến rồi, anh về đi.” Mạch Đương quay đầu nói với Trì Yến.
Trì Yến gật gật đầu, nói câu nghỉ ngơi sớm chút liền đạp xe rời đi, Mạch Đương đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng anh biến mất ở khúc quanh mới xoay người chuẩn bị rời đi, quay người lại liền thấy ông chú bảo an từ trạm an ninh đi ra hô một câu với mình: “Chàng trai, con mới dọn tới sao?”
“Chú, con chỉ đi ngang qua, đi trước đây ạ.” Mạch Đương phất tay với ông, đi trở về đường cũ, cậu muốn ngồi xe buýt về.
Ông chủ bảo an: “…” Không quen biết cậu còn phất tay cái gì?!! Thời điểm Mạch Đương bắt xe trở lại khu lão thành đã là 12 giờ, không xác định đêm nay Mạch Manh có ở trong ngõ hẻm hay không, cậu không mua cá, mà đi siêu thị mua chút thức ăn cho mèo cùng mì gói.
Sau khi trở lại hẻm nhỏ Mạch Đương vẫn không thấy bóng dáng Mạch Manh, mèo ngốc đã ba ngày không xuất hiện, điều này khiến cậu có chút lo lắng. Đem đồ trên tay đặt ở cửa cầu thang, Mạch Đương mở mấy tấm ván gỗ trên tường dựng tựa vào hẻm nhỏ, mượn ánh sáng di động nhìn vào trong, lại phát hiện trong ván gỗ chỉ có chút cây gỗ tạp nham, không có bóng dáng Mạch Manh.
“Mạch Manh? Miêu Đản?” Mạch Đương đứng ở ngõ nhỏ gọi vài tiếng, Mạch Manh không xuất hiện, ngược lại ban công lầu hai có người nhìn xuống, gọi cậu một câu Mạch Đương.
Mạch Đương ngẩng đầu nhìn lên, là dì Vương mở quán ăn sáng đầu hẻm, ý thức được hiện tại mình có thể đã làm ầm ĩ đến người ta, liền nói: “Dì Vương, ngài còn chưa ngủ ạ? Thật ngại quá, làm ồn đến ngài.”
“Không có gì không có gì, dì còn đang chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai, con đang tìm gì vậy?” Dì Vương hỏi.
“Tìm mèo của con, không biết đã chạy đi đâu.” Mạch Đương nhớ tới dì Vương mỗi ngày bán bữa sáng ở đầu hẻm, liền hỏi, “Hai ngày nay lúc ngài ở trong tiệm có thấy một con mèo màu vàng không ạ, pha lẫn màu trắng, có chút gầy.”
Dì Vương suy nghĩ một chút nói: “Hôm trước từng gặp một con mèo không biết có phải của con không, con mèo kia như vừa đánh nhau xong, trên người một bên vàng một bên đầy bụi bẩn, thoạt nhìn rất gầy.”
Trong ngõ hẻm khu lão thành thường có mèo hoang xuất hiện, Mạch Đương không xác định con mà bà nói có phải là Mạch Manh không, nói tiếng cảm ơn liền lên lầu.
Sau khi vào phòng, Mạch Đương đem đồ hộp cùng mì gói bỏ vào ngăn tủ, lấy bình sữa chua từ tủ lạnh ra ngồi trên xích đu uống, cậu nghĩ nếu hai ngày nữa còn tìm không thấy Mạch Manh có nên đi dán thông báo tìm mèo không, nhưng lại không có ảnh chụp của Mạch Manh, muốn tìm cũng rất phiền phức.
Sau khi uống xong sữa chua, Mạch Đương cởi quần áo đi tắm rửa, lúc bóp dầu gội ra tay cậu dừng một chút, nhớ tới xúc cảm tối nay khi tay mình xuyên qua tóc Trì Yến, còn có hương vị nhàn nhạt truyền tới từ trên người Trì Yến, không biết là hương dầu gội hay là nước giặt quần áo, mùi hương kia rất nhạt, có chút giống mùi chanh, lại không nặng như vị chanh, giống như pha lẫn những mùi khác vào, dù sao cũng vô cùng dễ chịu.
Mạch Đương cầm tay mình, lại buông ra, kìm lòng không đậu nghĩ đến chung đụng tối nay, nghĩ đến tình cảnh lúc ăn kem ở trước McDonald, Trì Yến dùng ngón cái giúp cậu lau khóe miệng.
Xúc cảm ngón tay đặt trên khóe môi, như là dẫn theo lửa từ khóe miệng thiêu đốt đến đáy lòng, đem một mảnh hoa đào kia đốt sạch, từng đóa từng đóa nổ tung ra, khiến cậu vừa nhớ tới liền không nhịn được nhiệt huyết sôi trào, thân thể như bị điện giật kích thích một trận cảm giác run rẩy, xông thẳng tới nơi nào đó trong thân thể, đem mãnh thú bị kiềm nén hồi lâu thả ra.
“…” Mạch Đương nhìn xuống đũng quần mình, quả nhiên thấy được Mạch Ji Ji đã giương cờ dựng thẳng.
Mạch Ji Ji: Lại nghẹn nữa ông đây liền khiến mi về sau không lên nỗi!!
Quả nhiên là anh em tốt nha, hôm nay bị mình dồn nén nhiều lần thế nhưng vẫn không hề áp lực chút nào nói cứng liền cứng. Nhìn Mạch Ji Ji hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, phảng phất như Hồng Hoang chi lực trong cơ thể toàn bộ được mở ra, Mạch Đương vui vẻ, đưa tay búng nó một cái, sau đó không chút bất ngờ nhìn thấy nó giương càng cao hơn.
Mạch Đương nhìn nó càng ưỡn càng thẳng, thấp giọng cười hai cái, duỗi tay nắm lấy nó. Mạch Ji Ji nghẹn hồi lâu nên khi tay Mạch Đương nắm lấy liền kích động run lên một cái, trong tay lại càng cứng thêm một ít.
Đại khái là hôm nay kích thích hơi nhiều, Mạch Ji Ji có chút kích động, Mạch Đương bắn hai lần mới trấn an nó xong, một bộ dáng vẻ ăn uống no đủ chậm rãi an vị tại chỗ.
Sau khi phóng thích thân thể có chút mềm nhũn, nhưng bởi vì phòng tắm quá nhỏ, cho nên bồn tắm cũng không lớn, vậy nên đôi chân dài của Mạch Đương trực tiếp khoác lên cạnh bồn tắm, chỉ có nửa thân người ngâm mình trong bồn, cậu tà tà dựa vào, nhắm mắt lại hưởng thụ khoái cảm sau dư vị.
Ngâm một ngồi, Mạch Đương đưa tay đến cái giá bên cạnh sờ sờ, khi đụng tới một cái hộp liền cầm nó lại, vặn mở nắp đổ ra hai viên kẹo ném vào trong miệng, tiếp tục ngâm mười phút mới đứng lên lau khô thân thể ra ngoài.
Sau khi lau khô tóc, Mạch Đương theo thói quen post weibo hằng ngày cùng Trì Yến liền ngủ, trước khi ngủ cậu quyết định ngày mai đi mua đồ vật cần để nuôi mèo về trước, tránh cho ôm Mạch Manh về, đồ đạc lại chưa chuẩn bị xong.
Ngày hôm sau Mạch Đương ngủ đến gần giữa trưa mới dậy, sau khi rời giường liền gọi điện cho Tưởng Ninh Ninh nhờ cố vấn đồ vật để nuôi mèo, Tưởng Ninh Ninh nghe nói cậu muốn nuôi mèo liền để cậu đến cửa hàng thú cưng đợi cô, cô sẽ đến chọn giúp.
Sau khi cúp điện thoại Mạch Đương rửa mặt ra ngoài, xuống lầu ở quán nhỏ đầu hẻm tùy tiện ăn chút cơm liền đến địa điểm ước định. Ở chỗ kia đợi năm phút thì Tưởng Ninh Ninh đến, còn ôm tới mèo nhà cô, mèo con màu xám tro ngoan ngoãn nằm trong lòng Tưởng Ninh Ninh, Mạch Đương nhìn thấy nhịn không được đưa tay nhéo nhéo lỗ tai nó: “Hey, Tiểu Hôi.”
“Meo ~ ” Tiểu Hôi yêu kiều kêu một tiếng, Tưởng Ninh Ninh sờ sờ đầu nó, vừa đi về phía siêu thị vừa hỏi Mạch Đương: “Sao đột nhiên muốn nuôi mèo vậy?”
“Nuôi mèo chơi với tui.” Mạch Đương nói, nhận lấy giỏ mèo trong tay Tưởng Ninh Ninh giúp cô cầm.
“Vậy cũng đúng, một mình ông quá nhàm chán, có điều nuôi mèo phải chú ý tương đối nhiều, ông muốn mua loại mèo gì?”
“Không mua, tui có rồi, mèo nông thôn Trung Hoa.” Mạch Đương nói.
“Loại này dễ nuôi, ở đâu rồi, sao không mang theo?” Tưởng Ninh Ninh hỏi.
“Đi ra ngoài phóng đãng, còn chưa về nhà.”
“… Ông nuôi thả à? Có được không đó?”
“Yên tâm, tui bị đói cũng sẽ không để nó đói.”
Hai người trò chuyện đi vào siêu thị, không chú ý trong tiệm giày đối diện Trì Yến vừa lúc nhìn qua.
Trì Yến không ngờ hôm qua vừa gặp mặt, hôm nay lại đụng phải Mạch Đương, nữ sinh bên cạnh anh cũng có biết, cùng trường với mình, học viện nghệ thuật Tưởng Ninh Ninh, lần trước còn vì chuyện vũ hội trường mà tới tìm anh, chỉ là không nghĩ tới Mạch Đương cũng quen biết với cô, thoạt nhìn tựa hồ còn rất thân thuộc.
“Trì Yến, cậu đang nhìn gì vậy?” Chu Ngộ bên cạnh vỗ vỗ anh.
“Không có gì.” Trì Yến thu hồi ánh mắt, liếc nhìn giày chơi bóng trên chân Chu Ngộ, “Chọn xong rồi?”
“Đúng, đôi này thật thoải mái.” Chu Ngộ nói rồi nhảy hai cái, thử lực đàn hồi của giày, nói: “Cậu có muốn thử một đôi không?”
“Không cần, tuần trước tôi vừa mua.” Trì Yến nói.
“À, vậy cậu chờ tôi chút, tôi đi trả tiền.” Chu Ngộ nói xong cởi giày chơi bóng ra giao cho nhân viên bán hàng bên cạnh, cùng đối phương đến quầy thu ngân giao tiền.
“Này, chú em, buổi chiều cùng học viện hàng hải đấu giao hữu cậu có khẩn trương không? Nghe nói trung phong cùng tiên phong của bọn họ rất mạnh.” Từ tiệm giày đi ra Chu Ngộ hỏi Trì Yến.
“Khá tốt, tay cậu sao rồi?” Trì Yến nhìn xuống tay cậu ta.
“Không kém nhiều lắm, vết thương nhỏ không ảnh hưởng.” Chu Ngộ không để ý nói, “Chúng ta đến sân bóng làm nóng người trước đi, đám người đội trưởng hẳn cũng đã xuất phát.”
Trì Yến gật gật đầu, cùng cậu ta lên xe buýt.
Bên kia Mạch Đương cùng Tưởng Ninh Ninh chọn đồ quả thật không ngờ nuôi mèo còn phải mua nhiều như vậy, cậu còn tưởng mua một ổ mèo, toilet mèo, thức ăn cho mèo liền được, không ngờ ngay cả lược cùng đồ cắt móng linh gì đó đều cần chuẩn bị, quả thực như muốn lấy mèo làm con mà nuôi.
Trừ đó ra Tưởng Ninh Ninh còn chọn cho cậu một ít thuốc cần dùng khi mèo bị thương, Mạch Đương nhớ tới Mạch Manh vẫn lưu lạc bên ngoài, trên người khẳng định có vết thương, hơn nữa mấy ngày nay không có tăm hơi, hẳn sẽ đánh nhau với những con mèo khác, liền chuẩn bị thêm ít thuốc.
“Ổ mèo thì ông có thể lên mạng xem xem, kiểu dáng trên đó tương đối nhiều.” Tưởng Ninh Ninh nói.
“Được, tui về sẽ tìm.” Mạch Đương xách đồ được chọn đi trả tiền, sau khi trả xong hai người đi ăn đồ ngọt, Mạch Đương lại trưng cầu ý kiến về một ít hạng mục phải chú ý khi nuôi mèo mới trở về.
Sau khi chuẩn bị đồ Mạch Manh cần không sai biệt lắm, Mạch Đương tính toán đem đồ về đặt trong nhà liền đi tìm Trì Yến chơi, vừa nghĩ đến sắp gặp Trì Yến tâm tình cậu tốt đến muốn bay lên, ngâm nga bài hát ba bước thành hai chạy lên lầu, mắt thấy lập tức liền đến cửa nhà, bước chân cậu chợt dừng lại, ở chỗ rẽ cầu thang trước nhà cậu có đứng ba người, sắc mặt Mạch Đương từng chút từng chút trầm xuống.
Danh sách chương