Editor: Mike-kun
Hôm sau, sau khi kết thúc lớp học, Tống Tử Kỳ ăn cơm ở căn tin rồi chuẩn bị trở về ký túc xá, trên đường trở về ký túc xá có đi ngang thư viện, đột nhiên lại gặp được hai người cậu hoàn toàn không nghĩ tới.
Tề Lượng với Trần Lãng thế mà lại đứng ở cửa thư viện người đến người đi, cử chỉ thân mật.
Trần Lãng vươn tay ra, hình như là muốn sờ đầu Tề Lượng, nhưng lại bị Tề Lượng né tránh.
Hai tên con trai thân mật vốn dĩ đã hấp dẫn biết bao tròng mắt, huống chi trong đó còn có một anh đẹp trai con lai. Trần Lãng tuy rằng hằng ngày tính cách rất ngốc lại còn đặc biệt không sợ lạ, thường xuyên mang theo cái bộ dáng cà lơ phất phơ, thế nhưng một khi hắn ta đứng đắn, thì cũng rất tuấn tú.
Nhìn Tề Lượng né tránh bàn tay của mình, Trần Lãng cũng không để ý, ngược lại nở nụ cười, sau đó kề sát bên tai Tề Lượng nói cái gì đó, vẻ mặt thản nhiên vạn năm không đổi của Tề Lượng đột nhiên nứt toạc.
Xung quanh có không ít em gái nhìn bọn họ bên này nhỏ giọng thảo luận, thời điểm thấy bọn họ "Cử chỉ thân mật" còn nhỏ giọng hét chói tai, thậm chí còn có em gái móc ra di động chụp lén.
Tâm nhiều chuyện của Tống Tử Kỳ lập tức tràn lan, cậu vội vàng trốn sau cây đại thụ, nương theo cây đại thụ che chắn, lén lén lút lút quan sát hai người kia. Bất quá Tề Lượng hình như cũng đã chú ý tới cậu và Trần Lãng đang dần dần trở thành tiêu điểm của mọi người, rất nhanh liền xoay người đi, Trần Lãng cũng nhanh chóng đuổi theo.
Tống Tử Kỳ tránh ở sau cây đại thụ, vẻ mặt nghiên cứu tìm tòi sờ sờ cằm.
Vì thế ngay khi Tề Lượng trở lại ký túc xá, liền nhìn thấy Tống Tử Kỳ đang ngồi ngược trên ghế, cằm gác trên ghế dựa, vẻ mặt nhiều chuyện nhìn cậu: "Hiện tại mày với Trần Lãng sao rồi?"
Nhìn tia sáng nhiều chuyện lóe lên trong mắt Tống Tử Kỳ, động tác cởi giày của Tề Lượng lập tức dừng lại: "Mày hỏi cái này làm gì?"
Tống Tử Kỳ học bộ dáng Diệp Trọng Nhã nháy mắt bán manh: "Tao chỉ tò mò thôi mà, dù sao bọn mày cũng có nhiều fan CP như vậy...... Tưởng tượng đến cảnh tao biết nhiều chuyện như thế mà họ lại không biết, tao liền đặc biệt có cảm giác thành tựu nha, mày nói xem nếu tao lên diễn đàn post một bài post nói về hai bọn mày, thì cái bài post kia có nổi trong nháy mắt không. Cuối cùng tao cũng hiểu vì sao trên Tianya lại có nhiều bài post viết lách như vậy rồi, ngoại trừ kiếm thêm 5 xu, còn có thể hấp dẫn được sự chú ý của nhiều người, thật sự, vô cùng có cảm giác thành tựu đó."
▪︎ Tianya là một trong những diễn đàn Internet phổ biến nhất ở Trung Quốc.
Tề Lượng ngẩng đầu lên, yên lặng nhìn cậu một cái: "......"
"Cho nên, cho tao nhiều chuyện về bọn mày đi," Tống Tử Kỳ sờ sờ cằm, "Ta vừa mới thấy được nha, thấy hắn đang sờ đầu mày đó."
Biểu tình Tề Lượng bình thản: "...... chẳng qua là hắn thấy có phiến lá rơi trên đầu tao, nên giúp tao lấy ra mà thôi."
Tống Tử Kỳ: "...... Là, là như vậy?"
Tề Lượng: "Là như vậy."
Tống Tử Kỳ: "Được rồi, miễn cưỡng xem là vậy đi...... Bất quá, mày còn chưa trả lời vấn đề của tao đâu."
Tống Tử Kỳ dùng ánh mắt cao thâm khó đoán nhìn Tề Lượng một cái: "Mày với Trần Lãng hiện tại như thế nào rồi?"
Tề Lượng đổi qua đôi dép lê, rồi đặt mông ngồi xuống, mở ra quyển sách cậu ta vừa mới mượn từ trên thư viện về, lật được vài tờ, bỗng nhiên mở miệng: "...... Tao cũng không biết."
Tống Tử Kỳ trông ngóng câu trả lời nửa ngày lập tức co rút khóe miệng: "Cái gì gọi là mày cũng không biết?"
"Tao cũng...... Không biết."
Tề Lượng lật vài tờ trên sách, cuối cùng cũng nhẹ nhàng mở miệng: "Tao cũng không biết hiện tại tao với hắn đang là trạng thái gì."
Tống Tử Kỳ nghiêng nghiêng đầu: "Mày sao lại không biết được? Không phải hắn ta đang theo đuổi mày sao, hắn ta theo đuổi mày được hay không, không phải là xem ở mày à, cho nên nói, hiện tại bọn mày đang ở tình trạng nào...... không phải quyền quyết định đều đặt ở mày sao?"
Tống Tử Kỳ không biết hiện tại Tề Lượng đối với Trần Lãng là có cảm giác gì, nhưng từ tình huống hiện tại mà nói, tuy rằng người chủ động là Trần Lãng, thế nhưng người chiếm vị trí chủ động rõ ràng là Tề Lượng, trong đoạn quan hệ này, Tề Lượng mới là người chiếm vị trí chủ động cơ mà.
Dù sao ở mặt tình cảm, người nào động tâm trước, người đó liền rơi vào thế bị động.
Tống Tử Kỳ nhịn không được lại nhớ tới chính mình, giữa cậu và Lương Bá Nhã, từ khi bắt đầu, cậu đã rơi vào thế bị động rồi.
Giờ phút này Tống Tử Kỳ bỗng nhiên lại nổi lên hâm mộ với Tề Lượng.
Thật hâm mộ ......
Có thể được người mình thích, thích mình.
Lưỡng tình tương duyệt, không mong gì hơn.
Tề Lượng bỗng nhiên khép sách lại: "Lúc trước tao rất thích hắn, thích âm thanh của hắn, nhưng mà......"
Tống Tử Kỳ không hiểu ra sao: "Lúc trước? Nhưng mà?"
Tề Lượng thở dài một hơi: "Nhưng mà sau khi ở hiện thực nhìn thấy hắn, tao lại có chút không xác định, cảm thấy hắn ở hiện thực với trên mạng khác nhau quá xa, tao không chắc được là tao có thật sự thích hắn hay không ...... Hay là chỉ thích cái người trên mạng được vô số fan coi là nam thần, được mọi người truy phủng Trung Hoa Điền Viên Miêu thôi."
Tống Tử Kỳ: "......"
Cho nên, đây chính là kiến quang tử trong truyền thuyết? ▪︎ 见光死 - Kiến quang tử: chỉ khi bạn trên mạng gặp nhau, phát hiện không giống như trong tưởng tượng, chênh lệch giữa ảo tưởng và thực tế, làm cho đối phương giật mình.
Tuy là nói chiến đấu liên tục ở nhiều nơi trên internet hơn phân nửa ở hiện thực đều là kiến quang tử, thế nhưng không phải trên cơ bản đều là vì đối phương xấu sao? Lấy cái loại có thể kéo giá trị nhan sắc trung bình cả một con phố lên cao như Trần Lãng mà nói, vậy mà cũng có thể gặp kiến quang tử......
Bất quá tưởng tượng đến tính cách của Trần Lãng, Tống Tử Kỳ lại cảm thấy dường như có thể lý giải rồi, internet cùng hiện thực bất đồng, khiến Tề Lượng sinh ra cảm giác nam thần rớt xuống thần đàn là đúng rồi.
"Vậy sao mày không dứt khoát cự tuyệt hắn luôn đi?"
Tống Tử Kỳ không có hảo ý hỏi.
Tề Lượng ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, sau một lúc lâu mới sâu kín mà nói: "Bởi vì mặt hắn...... rất đẹp trai nha, tao thích mặt hắn đó."
Tống Tử Kỳ: "...... Phốc!"
Đây là cái lý do kỳ quái gì vậy? Chẳng lẽ diện mạo thật sự quan trọng như vậy sao?!
Thành viên lâu năm của hiệp hội nhan khống · Tống Tử Kỳ vì thế mà tức giận bất bình nghĩ.
Nhìn sườn mặt của Tề Lượng, Tống Tử Kỳ lại không nhịn được lắm miệng hỏi một câu: "Đúng rồi, mày thật sự không đi BML sao?"
Tề Lượng lắc lắc đầu: "Vẫn là thôi đi, loại này xuất đầu lộ diện lắm."
Tống Tử Kỳ khóe miệng vừa nhếch: "Phốc, mày cũng không phải hoàng hoa khuê nữ, thẹn thùng cái khỉ gì!"
▪︎ 黄花闺女: cô gái nhà lành còn trẻ.
Tề Lượng khôi phục lại thần sắc bình đạm ban đầu: "Chủ yếu sợ ảo tưởng của fan tao tan vỡ thôi, nếu các cô ấy biết được dáng dấp của nam thần trong tưởng tượng của các cô ấy bình thường như vậy, khẳng định sẽ rất thất vọng đi."
Tống Tử Kỳ sửng sốt một chút: "Chỉ là, các cô ấy thích hẳn là thanh âm của mày mà, hơn nữa thế giới giả tưởng với thế giới thật......"
Tề Lượng nhàn nhạt đánh gãy lời nói của Tống Tử Kỳ: "Có lẽ ngay từ đầu các cô ấy chỉ thích thanh âm của tao, nhưng mà dần dà, liền sẽ đối với khuôn mặt tao có ảo tưởng...... Tao không cần phải phá vỡ đi ảo tưởng của các cô ấy, như vậy chỉ tổ thành tội nhân thôi."
Tống Tử Kỳ vốn muốn phản bác, bất quá những lời này khi nảy lên yết hầu, lại bị cậu nuốt trở về trong bụng.
Giống như cậu thích Bạch Y Tống Tửu vậy, tuy là ngay từ đầu cậu chỉ thích thanh âm của Bạch Y Tống Tửu, nhưng mà dần dà, cũng sẽ nhịn không được mà ôm ấp ảo tưởng với diện mạo của hắn. Cậu nhịn không được mà xuyên qua thanh âm ôn nhu mà trầm thấp kia để phác hoạ lên khuôn mặt của hắn, sau đó cũng dần dần thích Bạch Y Tống Tửu trong tưởng tượng của mình.
Quay về hiện thực, Tống Tử Kỳ cũng thường xuyên nhịn không được mà thay thế Lương Bá Nhã trong tưởng tượng của mình. Tuy là sau đó cậu đã dần dần thoát khỏi cái loại tưởng tượng này, thích Lương Bá Nhã chân chính, nhưng mà cũng không thể phủ nhận, người cậu thích ngay từ đầu chính xác là Bạch Y Tống Tửu trong tưởng tượng của mình.
Cho nên khi gặp phải tình huống ở hiện thực với trong tưởng tượng không giống nhau, hoặc là tiếp thu, không tiếp thu nỗi cũng chỉ có thể phá tan ảo ảnh này thôi.
Tống Tử Kỳ biết Tề Lượng băn khoăn không phải là không có lý, cũng không miễn cưỡng, móc ra di động bắt đầu lướt Weibo.
Video và Weibo cậu đăng ngày hôm qua cũng không có xóa, cho đến hôm nay số lượng bình luận cùng lượt share đều tăng cao, bình luận tốt xấu gì đều trộn lẫn hơn nửa. Tuy rằng vẫn như cũ có không ít người nghi ngờ cậu muốn ôm đùi, bất quá tố chất tâm lý của Tống Tử Kỳ đúng là chuẩn cmnr, vô cùng thuần thục mở ra chế độ làm lơ **, chỉ lựa chọn những bình luận có tính cổ vũ cùng kiến nghị để xem.
Sau khi sàng chọn ra một ít bình luận xem qua, Tống Tử Kỳ reset lại Weibo, vừa lúc lướt ra một Weibo mới.
Trung Hoa Điền Viên Miêu: BML lần này tui không đi đâu, chờ lần sau đem vợ đuổi tới tay rồi đi cùng em ấy vậy ~ vợ ơi ~ lần sau cùng đi BML đi o(≧v≦)[email protected] Chương Ngư Tiểu Hoàn Tử
Bởi vì Tề Lượng không đi, cho nên Trần Lãng cũng không đi?
Tống Tử Kỳ nhớ tới một màn cậu thấy ở trước cửa thư viện kia, chẳng lẽ lúc ấy Trần Lãng và Tề Lượng là đang thảo luận chuyện này sao?
Haiz, đây là phu xướng tùy phu trong truyền thuyết à?
Thật sự là khiến người ta đỏ mắt mà.
Tuy là Tề Lượng với Trần Lãng đều không đi BML, nhưng mà Tống Tử Kỳ vẫn tràn ngập chờ mong với BML đó.
...... Đặc biệt là khi cậu tưởng tượng đến cảnh Lương Bá Nhã cũng sẽ đi, trái tim bắt đầu nóng lên nóng lên.
Vì thế ở sự chờ đợi của Tống Tử Kỳ, một ngày kia rất nhanh liền đến rồi.
Trước một ngày gặp mặt offline, Tống Tử Kỳ khẩn trương đến mức có chút không ngủ được, tuy cậu cũng muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng mà cậu càng muốn đi ngủ sớm, thì tinh thần ngược lại càng trở nên hưng phấn. Vì thế cậu lăn qua lộn lại ở trên giường nửa ngày, thẳng đến hơn nửa đêm mới miễn cưỡng đi ngủ.
Bởi vì buổi tối trước một ngày lăn lộn thật sự quá lâu, cho nên ngày hôm sau đồng hồ được cài đặt tốt có vang lên vài lần, Tống Tử Kỳ cũng không có nghe thấy. Thẳng đến khi Tề Lượng ở đối diện cậu không kiên nhẫn dùng sức lấy tay đập lên giường cậu một cái, Tống Tử Kỳ mới xoa xoa mắt miễn cưỡng bò dậy.
Rửa mặt xong, Tống Tử Kỳ đối với tủ quần áo lo lắng thầm nghĩ, cậu nên mặc cái gì đây? Mặc áo thun có phải quá tùy tiện không? Nhưng mà mặc tây trang lại quá chín chắn đi? Mặc màu đỏ có phải quá sáng không? Thế nhưng mặc màu trắng thì lại quá mộc mạc nhỉ? Mặc quần đùi có phải quá ngả ngớn? Nhưng mà thời tiết hiện tại này mà mặc quần dài sẽ rất nóng đó......
Tống Tử Kỳ rối rắm nửa ngày, chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng chọn được.
Nhìn chính mình trong gương mặc sơ mi trắng, Tống Tử Kỳ nhịn không được lại tự luyến.
Tống Tử Kỳ vốn dĩ lớn lên rất được, dùng lời của người khác chính là "Giai da trắng có tướng mạo khí chất tốt". Dù cho ngày thường có bộ dáng lôi thôi lếch thếch, thì cùng những ông trạch nam suy sút khác vẫn có chút khác biệt, ngũ quan cậu vốn xuất sắc, tùy tiện chỉnh trang một chút cũng thành "Hệ hoa" cấp soái ca rồi.
Tống Tử Kỳ trong gương mặc một chiếc sơ mi trắng ôm người, phía dưới phối với quần kaki, nhìn thiếu niên anh tuấn trong gương, Tống Tử Kỳ âm thầm tự luyến, ngoại trừ chiều cao không quá khả quan, thì lấy diện mạo của cậu cùng dáng người, có đi làm người mẫu trên Taobao phỏng chừng cũng dư dả.
Tống Tử Kỳ rất ít khi mặc sơmi trắng, bởi vì sơ mi trắng rất dễ làm dơ, nhưng hôm nay cậu sở dĩ lại lựa chọn áo sơ mi trắng, đương nhiên là vì có tư tâm bên trong rồi.
Bởi vì cậu biết, Lương Bá Nhã chính là một tên thích sơ mi trắng, đến lúc đó nhất định sẽ mặc sơ mi trắng thôi.
Hai người cùng mặc áo sơ mi trắng, quả thật giống như trang phục tình nhân vậy......
Tống Tử Kỳ cảm thấy chính mình quả thật chính là một tên tâm cơ boy.
Nhìn bản thân mặc áo sơ mi trắng trong gương, Tống Tử Kỳ lại nhịn không mà YY, cậu mặc sơ mi trắng đi chung với Lương Bá Nhã mặc sơ mi trắng, cái hình ảnh kia, sẽ như thế nào đây?
Hẳn vẫn tính là cảnh đẹp ý vui nhỉ?
Dù sao nam thần nhà cậu lớn lên cũng đẹp trai như vậy, mà cậu lớn lên cũng không kém, hai anh đẹp trai đứng chung một chỗ, tuy có lẽ không bằng Lương Bá Nhã với Giang Tâm nguyệt đứng chung một chỗ, nhưng ít nhất cũng là cảnh đẹp ý vui nhỉ?
Không biết là vì sao, Tống Tử Kỳ bỗng nhiên sinh ra một tia dao động.
Cậu lớn lên rất đẹp trai sao?
...... Hẳn là đẹp đi?
Dù sao cũng có nhiều người kêu cậu là "Hệ hoa" mà.
Chỉ là, nếu cậu lớn lên thật sự đẹp trai......
Vậy tại sao những người đó lại không gọi cậu "Hệ thảo" vậy?
▪︎ Hệ thảo: hotboy của khoa, hệ.
Tại sao lại gọi cậu là "Hệ hoa" chứ?
Kỳ quái.
Thật là kỳ quái mà.
Tống Tử Kỳ bỗng nhiên hơi sửng sốt, rõ ràng cậu vẫn luôn tự tin với diện mạo của mình, vì sao lại bỗng nhiên dao động vậy?
Vì sao đây?
Chẳng lẽ là vì Lương Bá Nhã sao?
Thì ra người ta khi ở trước mặt người mình thích, sẽ không tự tin như vậy.
Tự ti, nhút nhát, mềm yếu, tự mình hoài nghi, lắc lư không chừng, lo được lo mất......
"Hôm nay mày mặc đồ phong phanh như vậy làm gì? Hẹn hò à?"
Bỗng nhiên có người từ trên giường nhô đầu ra, còn đang buồn ngủ hỏi Tống Tử Kỳ.
"Nani (cái gì)?! Hẹn hò! Tình huống là như thế nào?"
Lại một cái đầu dò ra, cũng đồng dạng còn buồn ngủ.
Tống Tử Kỳ yên lặng cài nút áo cuối cùng trên áo sơ mi trắng: "Không phải là đi hẹn hò, chỉ là đi gặp mặt với bạn trên mạng thôi."
Lão đại lập tức duỗi dài cổ: "Bạn trên mạng? Nam hay nữ?"
Lão tam cũng đem cổ duỗi dài ra: "Công hay mẫu?"
Sau khi cài nút áo cuối cùng trên sơ mi trắng, Tống Tử Kỳ lại cảm thấy cổ áo có chút chật, vì thế lại đem nút áo bên dưới hầu kết mở ra, cổ áo hơi hơi rộng mở, lộ ra một mảng da thịt nhỏ: "Có nam cũng có nữ, chỉ là một đám bạn trên mạng tụ hội mà thôi."
Lão đại cười hắc hắc: "Có em gái xinh đẹp không?"
Lão tam cũng cười hắc hắc: "Nếu có em gái xinh đẹp nhất định phải tích cực thông đồng nha!"
Tống Tử Kỳ nhìn ngực nhỏ của mình trong gương, lại cảm thấy cách mặc này hình như không giống với Lương Bá Nhã lắm, vì thế lại do dự một chút, cài lại nút áo kia: "...... Tao lại không thích em gái."
Lão đại cười hắc hắc: "Anh đẹp trai cũng được mà!"
Lão tam cũng cười hắc hắc: "Nếu thích anh đẹp trai nào nhớ phải quyết đoán ra tay nha! Nên ra tay là phải ra tay đó!"
Lão đại bỗng nhiên cực kỳ sợ hãi: "...... Từ từ, tao vừa nghe được tin tức gì lớn vậy? Nhất định là tao ảo giác rồi!"
Lão tam cũng cực kỳ sợ hãi: "Hẳn không phải là mày ảo giác đâu, tao hình như cũng nghe được đó!"
Tống Tử Kỳ đứng ở gương sửa sang lại áo sơ mi trắng trên người mình một chút, rồi từ trên bản lão đại thuận tay lấy một lọ keo xịt tóc, gãi gãi đầu, sau đó một thân thoải mái nhẹ nhàng chuẩn bị ra cửa.
"...... Tao đi đây."
"Từ từ! Mày không tính giải thích à?!"
"Cái gì gọi là không thích con gái chỉ thích con trai nha!"
"Nói đến hình như lúc trước Tử Kỳ cũng có nói qua chuyện này......"
"Đm, tao đây chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao? Tao còn là xử nam đó!"
"Tỉnh đi tỉnh đi, có là gay cũng không có khả năng sẽ tùy tiện thích một thằng con trai đâu!"
"Được rồi, chỉ cần không phải là tao, thằng con trai nào tao cũng ủng hộ mày hết!"
Tống Tử Kỳ yên lặng nhìn hai tên tranh chấp với nhau trên giường, bỗng nhiên nở nụ cười.
Khi cậu chuẩn bị rời khỏi ký túc xá, vừa mới đẩy cửa ra, thì nghe được thanh âm của Tề Lượng.
"Thuận buồm xuôi gió, chơi vui vẻ nha...... Còn có, ừm, lúc nên ra tay là phải ra tay đó."
Tống Tử Kỳ dừng một chút, hướng Tề Lượng vẫy vẫy tay.
Bởi vì địa điểm gặp mặt là ở thành phố khác, cho nên Tống Tử Kỳ sớm hơn nửa ngày đã lên chỗ ngồi.
Dựa ở vị trí cửa sổ, Tống Tử Kỳ nhìn phong cảnh bên ngoài không ngừng lùi về sau, bỗng nhiên hạ quyết định.
Một lần cuối cùng, thử lại lần cuối cùng thôi......
Nếu như vẫn không được, vậy thì từ bỏ đi.
Bất quá vừa nghĩ tới Lương Bá Nhã là một tên thẳng nam "Danh xứng với thực", Tống Tử Kỳ liền cảm thấy tiền đồ một mảnh xa vời.
Cậu thật sự có thể làm được sao?
Loại chuyện bẻ cong thẳng nam này, căn bản là làm không được đi......
Cùng với thân xe lay động, Tống Tử Kỳ thật sâu thở dài một hơi, sau đó học theo vai chính trong phim truyền hình, đem đầu kề sát bên cửa sổ pha lê.
...... Sau đó "Ầm" một tiếng, trán đập vào một cái túi lớn.
-------------------------
Mike-kun: hôm bữa tui vừa bị mẹ bắt quả tang thức khuya chơi game nên bị tịch thu điện thoại đến hôm thứ 7 mới được trả nè, cho nên có làm kịp đâu. Đăng tạm hai chương trước nha. Tối mai tui đăng bù... à hi hí.
-31/5/2020- Hoàn chương 51.