Editor: Mike-kun

Tống Tử Kỳ sửng sốt hồi lâu, mới click mở bình luận đầu tiên sau khi Weibo của Bạch Y Tống Tửu bị xóa --

Bạch Thái Tống Tửu: Nam thần anh làm sao vậy? Tại sao bỗng nhiên lại xóa hết Weibo đi? QAQ

Bạch Thỏ Tống Tửu: Hình như Bạch Y nam thần chỉ xóa hết những Weibo gần đây có liên quan đến cô gái kia...... Chẳng lẽ là vì nam thần thất tình sao? Bạch Y Tống Tửu: Bạch Y nam thần sao có thể thất tình được?! QAQ

▪︎ Bạch Y Tống Tửu 白依送酒 ở trên khác với Bạch Y Tống Tửu 白衣送酒 của nam thần.

Bạch Nhị Tống Tửu: Chẳng lẽ cơ hội của tui đã tới rồi sao? Bất quá vậy mà lại có đứa con gái chướng mắt nam thần của chúng ta! Ánh mắt gì vậy! Buông nam thần ra để tui tới!

......

Tống Tử Kỳ lật vài trang bình luận, phát hiện phần lớn mọi người đều suy đoán là Bạch Y Tống Tửu thất tình, cho nên mới xóa hết những Weibo có liên quan đến "Em gái kia".

Bằng không tại sao Bạch Y Tống Tửu lại vô duyên vô cớ xóa hết Weibo?

Nhìn những bình luận an ủi và dò hỏi Bạch Y Tống Tửu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ...... còn có những bình luận chỉ trích "Em gái kia" không có mắt nhìn, cả người Tống Tử Kỳ có chút không khỏe.

Tống Tử Kỳ ủy khuất nghĩ, không phải cậu không có mắt nhìn...... Cậu cũng rất muốn cùng nam thần bên nhau nha, không phải cậu chướng mắt nam thần, rõ ràng là nam thần không cần cậu.

Sau khi tắt đi Weibo, Tống Tử Kỳ lại đem mặt vùi vào gối đầu.

Haizz, rốt cuộc cậu cũng cảm nhận được tư vị thất tình, thì ra thất tình là loại cảm giác này, ngực thật khó chịu, khó chịu đến mức thở không nổi ......

Nghe nói người thất tình vào ban đêm đều sẽ mất ngủ, tối nay nhất định cậu cũng sẽ mất ngủ đi.

Tống Tử Kỳ chậm rãi nhắm hai mắt lại, cậu biết cho dù chính mình có nhắm mắt một đêm, phỏng chừng cũng sẽ lăn qua lộn lại không ngủ được......

Tống Tử Kỳ nghĩ như vậy, sau đó...... Hai mắt cậu vừa đóng, liền ngủ rồi.

Zzzzzz......

Tống Tử Kỳ còn tưởng chính mình sẽ sa sút tinh thần giống như những vai chính thất tình trong phim truyền hình, nhưng mà chờ đến ngày hôm sau, sau khi cậu bò dậy, còn không chưa kịp giả bộ sa sút tinh thần, thì áp lực sinh hoạt to lớn liền đè lên vai cậu --

Là vì khi Tống Tử Kỳ sờ cái bụng đói đến mức ngực dán vào lưng, bò dậy muốn gọi cơm hộp. Cậu vừa mở ví tiền, liền yên lặng phát hiện trong bóp chỉ còn lại mấy đồng năm xu cùng mấy đồng một xu...... Cùng với mấy đồng mệnh giá không cao hơn mấy.

Đm! Vậy mà cậu đã quên! Cậu đã không còn tiền!

Hiện tại cậu rất nghèo!

Tống Tử Kỳ nhẹ buông tay, ví tiền trong tay liền rơi xuống đất, đồng xu bên trong lạch cạch một tiếng lăn đầy đất.

Bất quá tưởng tượng đến cảnh bây giờ cậu không một xu dính túi, Tống Tử Kỳ liền vội vàng ngồi xổm xuống, dẩu mông bắt đầu nhặt tiền xu, nhặt nhặt, nhặt nhặt, cậu phát hiện có một đồng lăn xuống dưới giường, liền vội vàng chui xuống gầm giường để nhặt.

Sau khi nhặt được đồng năm xu kia, Tống Tử Kỳ liền thổi thổi bụi trên mặt đồng xu, sau đó cẩn thận nhét đồng xu kia vào bóp tiền.

Nhặt tiền xong, Tống Tử Kỳ ưu thương thở dài một hơi, xem ra cậu không có thời gian để giả bộ sa sút tinh thần rồi, cậu nhất định phải tìm công việc làm thêm để giải quyết vấn đề khẩn cấp này mới được ......

Thì ra người nghèo ngay cả thất tình cũng thất không nổi.

Tống Tử Kỳ tỏ vẻ thật tức ngực.

Cậu lật vài trang web làm thêm, tăng thêm vài cái diễn dàn, nhưng mà tìm tới tìm lui nửa ngày, đa số đều là công việc phát tờ rơi ngắn hạn, không có cái nào phù hợp với yêu cầu làm thêm lâu dài của cậu.

Tống Tử Kỳ gãi gãi tóc, đem mặt ầm một tiếng nện trên bàn phím.

Thì ra khi mày thất tình, làm cái gì cũng sẽ không thuận lợi......

Ngay khi Tống Tử Kỳ dùng mặt lăn bàn phím, thì bỗng nhiên cậu nhớ tới trước kia ông chủ của cửa hàng thức ăn nhanh có đưa cho cậu một tờ giấy nhỏ, vội vàng lăn lóc bò dậy, tìm được tờ giấy bị cậu tùy tiện vứt xuống gối.

Nhìn tờ giấy nhỏ bị cậu xoa đến nhăn nhúm, Tống Tử Kỳ do dự một chút, lấy ra di động...... Nên thử một lần hay không đây?

Tống Tử Kỳ quay đầu nhìn ví tiền xẹp lép, lại cúi đầu nhìn tờ giấy nhỏ kia, cuối cùng vẫn bấm dãy số di động.

Trong lòng cậu thực thấp thỏm, tuy trước kia cậu đã làm không ít công việc làm thêm, nhưng mà cậu chưa từng làm gia sư, hầu như không có kinh nghiệm dạy dỗ gì. Nghe nói gia đình này còn đặc biệt kén chọn, nói không chừng ngay cả phỏng vấn cậu còn chưa qua, đã trực tiếp bị đuổi đi.

Trong nháy mắt điện thoại thông qua, Tống Tử Kỳ còn tưởng sẽ phải nghe được một thanh âm sắc nhọn điêu ngoa. Thế nhưng không nghĩ tới, đầu bên kia lại truyền đến một giọng nữ ôn nhu hòa ái.

Vô cùng lễ phép, cũng vô cùng có hàm dưỡng, cho dù qua điện thoại không nhìn không được diện mạo của đối phương. Nhưng mà chỉ nghe thanh âm đó, Tống Tử Kỳ liền có thể ở trong đầu, phác hoạ ra một người khoảng bốn năm mươi tuổi, hình tượng của một người vợ dịu dàng đoan trang.

Nghe giọng nữ ôn nhu như thế, Tống Tử Kỳ thật sự không thể tưởng tượng nỗi đối phương sẽ là một vị khách hàng khó tính ...... Mà cái điểm Tống Tử Kỳ nghi hoặc này, ngay khi cậu tận mắt nhìn thấy vị phu nhân kia lại càng gia tăng.

Vị phu nhân kia ở trong điện thoại ôn hòa nói nếu Tống Tử Kỳ rảnh rỗi thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới đây phỏng vấn, Tống Tử Kỳ lập tức nói ngày mai con rảnh. Sau khi hai người định xong thời gian và địa điểm phỏng vấn, Tống Tử Kỳ liền treo điện thoại.

Ngày hôm sau, Tống Tử Kỳ chỉnh trang tốt chính mình, thay bộ quần áo tốt nhất trong tủ, ăn mặc nhẹ nhàng thoải mái, nhân mô nhân dạng đi phỏng vấn.

▪︎ Đối lập với nhân mô cẩu dạng -.-

Tống Tử Kỳ dựa theo địa điểm ước định trong điện thoại, tìm được tiểu khu cách Z đại không xa.

"Leng keng --"

Sau khi Tống Tử Kỳ tâm tình thấp thỏm ấn xuống chuông cửa, rất nhanh, liền có người ra mở cửa.

Người ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên ước chừng bốn năm mươi tuổi, bất quá so với những bác gái trung niên khác chỉ biết bàn tán về chuyện nhà, thì vị trước mắt khí chất hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, không chỉ nhìn dịu dàng hào phóng, ưu nhã trí thức, hơn nữa còn mang theo một cổ phong độ của người trí thức hiểu lễ nghĩa.

"Con đến rồi à, mời vào."

Tống Tử Kỳ lộ ra nụ cười thẹn thùng, diện mạo cậu vốn thanh tú, hơn nữa còn mang theo một loại hương vị thanh thuần trẻ tuổi giống như đại đa số những sinh viên khác, nếu dùng một từ lưu hành ở bấy giờ để hình dung -- cậu chính là một tiểu thịt tươi phấn nộn phấn nộn.

Hơn nữa diện mạo của cậu trông ngoan ngoãn, là loại diện mạo đặc biệt được các bác gái yêu thích.

▪︎ 大妈大婶师奶: đoạn trên có 6 từ, nhưng nghĩa chung đều là bác gái hết.

Hiển nhiên, nụ cười này của Tống Tử Kỳ, lập tức liền chọc trúng điểm manh của người mở cửa, tươi cười của bà trông rõ hơn rất nhiều.

Tuy Tống Tử Kỳ có chút buồn bực, người trước mắt thấy thế nào cũng không giống như loại khách hàng khó tính. Bất quá công phu trên mặt cậu vẫn sẽ làm, cười thẹn thùng được mời vào phòng, Tống Tử Kỳ bất động thanh sắc đánh giá bài trí trong phòng, sau đó quy quy củ củ ngồi trên sô pha.

Trước đây Tống Tử Kỳ chưa từng phỏng vấn làm gia sư bao giờ, không khỏi có chút thấp thỏm bất an, cũng không biết đối phương sẽ hỏi cậu vấn đề gì để kiểm tra ......

Nhưng mà cậu không nghĩ tới, đối phương không hỏi câu hỏi liên quan đến gia giáo, mà chỉ là hỏi một ít câu hỏi sinh hoạt bình thường, tỷ như Tống Tử Kỳ học ở đâu, học năm nào, chuyên ngành gì.

Bác gái trung niên một bên hỏi Tống Tử Kỳ, một bên xoay người rót cho Tống Tử Kỳ một ly trà.

Sau khi Tống Tử Kỳ trả lời từng câu hỏi, liền duỗi tay tiếp nhận ly trà kia, có chút khẩn trương nhấp một ngụm.

Nhìn bộ dáng Tống Tử Kỳ khẩn trương bất an, bác gái trung niên cười cười: "Không cần khẩn trương, tuy trước đây nhà bác có đổi vài gia sư, thế nhưng thật ra bác vẫn rất thích mấy đứa trẻ kia, bác thấy chúng dạy cũng khá tốt......"

Nói tới đây, bác gái trung niên chần chờ một chút.

Nhìn bộ dáng bác gái trung niên muốn nói lại thôi, Tống Tử Kỳ nhấp một hớp trà, tiếp tục giả bộ chăm chú lắng nghe.

Bác gái trung niên chần chờ một chút, lại tiếp tục nói: "Chỉ là Tiểu Trọng nhà bác không quá thích chúng...... tính cách Tiểu Trọng nhà bác tương đối hướng nội, lớn lên lại không thích giao tiếp với người lạ."

Tống Tử Kỳ tức khắc minh bạch, hoá ra những gia sư trước đều bị hùng hài tử nhà họ cưỡng chế di dời.

So với gia trưởng gây khó khăn xoi mói, quả nhiên vẫn là hùng hài tử điêu ngoa tùy hứng khiến cho người khác đau trứng hơn a!

Tuy Tống Tử Kỳ vẫn chưa gặp hùng hài tử nhà họ, cũng đã loáng thoáng đau đầu một trận rồi.

Bất quá ngẫm lại tình huống ví tiền rỗng tuếch đáng xấu hổ của mình, Tống Tử Kỳ chỉ có thể lựa chọn yên lặng tiếp tục kiên trì.

"Con chờ một chút, Tiểu Trọng sắp tan học rồi," bác gái trung niên cười nhẹ với Tống Tử Kỳ, "Làm phiền con chờ một lát."

Tống Tử Kỳ sửng sốt một chút, bởi vì trong nháy mắt bác gái trung niên này mỉm cười, cậu bỗng phát hiện, ngũ quan của bác gái này, hình như có chút quen quen.

...... Đặc biệt là khi mỉm cười.

Kỳ lạ, trước đây cậu từng gặp qua bác gái này ở nơi đâu sao?

Nhưng không đúng nha, thân là một tên nhan khống, nếu cậu đã từng ở đâu đó gặp qua vị mỹ nhân có khí chất như vậy, dù cho tuổi tác của đối phương có thể tương đương với mẹ cậu, cậu sao lại có thể một chút ấn tượng cũng không có?

Ngay khi Tống Tử Kỳ nghi hoặc, ở cửa liền truyền đến thanh âm chìa khóa mở cửa.

Vẻ mặt bác gái nữ nhân tức khắc kinh hỉ xoay người sang cửa: "Tiểu Trọng, con về rồi à."

Trái tim Tống Tử Kỳ tức khắc vọt tới cổ họng.

"Tiểu Trọng, hôm nay con thế nào?"

"Nội dung bài học hôm nay có khó không? Nghe có hiểu không?"

"Hôm nay có thầy giáo mới đến......"

Tống Tử Kỳ vội vàng đứng lên, xoay người hướng cửa nhìn lại.

Một người mặc đồng phục cấp 3 của trường trung học phụ thuộc Z đại, hiển nhiên đây chính là hùng hài tử trong truyền thuyết kia.

Tống Tử Kỳ một bên lặng lẽ đau đầu, một bên ngẩng đầu lên đánh giá diện mạo của hùng hài tử.

Sau đó cậu hơi sửng sốt, nguyên nhân là vì...... Giá trị nhan sắc của hùng hài tử này cũng quá cao đi?

Làn da của hùng hài tử thật trắng, mặt mày thanh tú tinh xảo, quả thật giống như nam chính đi ra từ truyện tranh thiếu nữ, khí chất vô cùng sạch sẽ.

Hơn nữa, tựa như mẹ hắn nói, thiếu niên tên Tiểu Trọng này nhìn qua tựa như một bé ngoan không gây sự, trên người mang một loại khí chất an tĩnh.

Vô luận là ngó trái ngó phải hay nhìn ngang nhìn dọc, Tiểu Trọng này cũng không giống một hùng hài tử điêu ngoa tùy hứng.

Thân là một nhan khống, hảo cảm của Tống Tử Kỳ đối với thiếu niên này tức khắc bay lên mấy phần trăm.

Sau khi nghe được mấy chữ "Thầy giáo mới", thiếu niên liền nâng mắt lên, hướng Tống Tử Kỳ nhìn qua.

Tống Tử Kỳ theo bản năng lại nở nụ cười thẹn thùng, sau đó chủ động hướng thiếu niên chào hỏi.

Đôi mắt thiếu niên kia chớp cũng không chớp, bình tĩnh nhìn cậu trong chốc lát, sau đó rũ mi mắt xuống, trầm mặc đi vào phòng khách, không rên một tiếng đổi giày, lại không rên một tiếng xoay người trở về phòng hắn.

Toàn bộ chặng đường cũng chưa từng nhìn Tống Tử Kỳ một cái, căn bản không thèm phản ứng cậu.

Tống Tử Kỳ: "......"

Mẹ hắn có chút xấu hổ cười cười với Tống Tử Kỳ: "Tiểu Trọng, nó không thích cùng người lạ giao tiếp, nó chỉ là hơi ngại thôi......"

Tống Tử Kỳ cũng cười với mẹ thiếu niên một cái, vẻ mặt "Con hiểu mà con hiểu mà, thiếu niên trung nhị đều là cái dạng này", thế nhưng trong lòng cậu khống chế được lại phun tào.

▪︎ Bệnh trung nhị còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi đậy thì".

Ngại ngùng cái lông, thật là một hùng hài tử không lễ phép! Quả nhiên hùng hài tử chính là hùng hài tử!

Thiếu niên, trung nhị là bệnh! Ngàn vạn không cần từ bỏ trị liệu!

----------------------------

Mike-kun: vì quá lười, nên giờ tui phải giải quyết hết đống bài tập trong dịp nghỉ này cùng với đống bài mà tui chưa chép trước đó. Do đó tuần này sẽ rất ít đăng chương mới, xin hãy tin tui đây chỉ là chuyện bất đắc dĩ🥺

-30/4/2020- Hoàn chương 41.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện