Editor: Mike-kun
Trong khoảnh khắc mặc bộ trang phục nữ đó, Tống Tử Kỳ bỗng nhiên xuất hiện loại cảm giác như tâm nguyện nhiều năm rốt cuộc cũng được hoàn thành.
Giống như một đứa nhóc luôn xin ba mẹ cho kẹo nhưng lại không được, cuối cùng cũng có một ngày nó có được viên kẹo mình luôn mong muốn.
Càng là thứ không chiếm được, liền càng muốn, nhưng mà càng muốn, thì lại càng không chiếm được.
Nếu chỉ ngăn chặn mà không khai thông, nhất định sẽ bị bật ngược trở lại.
▪︎ 堵而不疏,必遭反弹: hình như nó có nghĩa nếu bạn không giải quyết tận gốc vấn đề đó, thì sẽ có ngày nó quay lại tìm bạn.
Áp lực nhiều năm của Tống Tử Kỳ, một khi có chỗ hổng, nhất định sẽ không có cách nào đè nén, giống như con đê ngàn dặm, rốt cuộc cũng bị tổ kiến phá hủy.
Đứng ở trước gương WC, Tống Tử Kỳ nhìn chính mình trong gương, cảm giác vừa mới mẻ lại vừa xa lạ.
Tuy Tống Tử Kỳ đối với nữ trang có loại cố chấp mà người bình thường không lý giải được, nhưng mà cậu cũng chỉ thích nữ trang mà thôi, cũng không phải có loại chướng ngại nhận thức giới tính. Từ trước đến nay cậu cũng không thấy chính mình là một đứa con gái, mà cũng không có suy nghĩ muốn trở thành nữ nhân.
Sống hơn hai mươi năm, Tống Tử Kỳ vẫn luôn nhận thức rất rõ mình là một nam nhân, mặc dù thân là gay, cậu cũng cũng không giống người thường cho rằng gay sẽ có hành vi nương hóa. Đại đa số người thường đều cho rằng, gay tựa hồ đều là nương pháo hoặc là ẻo lả, tuy Tống Tử Kỳ có diện mạo thanh tú, hành vi cử chỉ lại một chút cũng không nương, cho nên đến nay vẫn chưa có người hoài nghi tính hướng của cậu.
▪︎ Nương pháo chỉ một người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái, không liên quan đến ngoại hình có nữ tính hay không, cũng không liên quan đến người đó là trai thẳng hay không.
Tống Tử Kỳ vẫn rõ ràng mình là nam nhân, nhưng mà ngay khi cậu nhìn thấy chính mình trong gương, lại nhịn không được chần chờ -- em gái trong gương kia, thật là cậu sao? Thân là một tên trạch nam, Tống Tử Kỳ đã gặp qua không ít coser giả nữ, mặc dù những coser đó ở xa nhìn mỹ lệ khả ái đến cỡ nào, nhưng khi đến gần liền thấy không thoải mái, khung xương của đàn ông vốn lớn hơn phụ nữ, mặc dù đã trang diễm một lớp dày để che khuất ngũ quan nhưng vẫn thấy không thoải mái.
▪︎ Coser nam Trần Ngọc Dũng
Nhưng em gái trong gương này, vậy mà...... lại không thấy không thoải mái.
Nếu không phải biết gương mặt người trong gương là chính mình, Tống Tử Kỳ thiếu chút nữa liền cho rằng tại sao trong gương lại xuất hiện một em gái ...... Mặc dù Tống Tử Kỳ thích nữ trang, nhưng vẫn gắt gao đè nén xúc động của mình. Cho nên đến giờ cậu vẫn chưa từng thử mặc trang phục nữ, cậu chưa bao giờ biết, chính mình khi mặc nữ trang, vậy mà không cảm thấy không thoải mái!
Quả thật rất hoàn mỹ!
Nhưng vào lúc này, một nam sinh đi vào WC, ngay khi hắn nhìn thấy mặt Tống Tử Kỳ, tức khắc liền hoảng sợ: "Xin, xin lỗi! Đi nhầm!" Nói rồi hắn vội vàng xoay người, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra WC.
Tống Tử Kỳ: "......"
"Từ từ, nơi này chính là WC nam mà!"
Nam sinh kia chạy đến cửa WC vừa nhìn, liền phát hiện nơi này chính là WC nam, hắn chần chờ quay đầu nhìn lại, liền phát hiện Tống Tử Kỳ đã không còn.
"Kỳ quái......"
Rời đi WC một lúc, Tống Tử Kỳ tiếp tục lắc lư lang thang vô định khắp nơi G đại, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối, bị hơi lạnh của gió đêm thổi qua, đại não của Tống Tử Kỳ vốn đang say đến mơ mơ màng màng nhất thời hơi thanh tỉnh.
Cảm giác mặc váy thì ra lại uyển chuyển nhẹ nhàng như vậy, loại cảm giác nhẹ bỗng này...... Tựa như dưới váy hoàn toàn trống trơn, giống như cái gì cũng không mặc.
"Đó là học sinh trường mình sao? Sao tao lại chưa thấy qua nhỉ......"
"Có thể là Z đại...... Muốn đi lại gần không?"
"......"
Ngay lúc Tống Tử Kỳ ý thức được không ít người xung quanh đã chú ý tới cậu, đã có mấy nam sinh nhìn theo hướng này nóng lòng muốn thử, giống như muốn đến gần.
Tống Tử Kỳ không muốn gây phiền toái, liền thừa dịp mấy người kia còn chưa đi đến, quay đầu chạy.
"Tuy lớn lên rất đáng yêu, nhưng tư thế chạy bộ của ẻm hình như có hơi phóng khoáng ......"
"Phóng khoáng" chạy chưa được vài bước, điện thoại Tống Tử Kỳ lại bỗng nhiên vang lên.
Tống Tử Kỳ vừa mới lấy ra điện thoại, còn chưa kịp ấn nghe, còn chưa kịp thích ứng với việc đi giày cao gót liền bởi vì phân tâm mà quang vinh trẹo chân.
Sau đó, cậu liền nằm liệt giữa đường.
"...... Đau QAQ!"
Một cú ngã này liền khiến Tống Tử Kỳ thanh tỉnh, ngồi dưới đất xoa mông nửa ngày, cậu mới dẩu mông bò lên.
Khập khiễng đi về phía trước vài bước, mới phát hiện điện thoại trong tay khi cậu ngã liền quăng đi rồi, cũng không biết ném tới đâu.
Một mảnh ánh đèn lờ mờ, còn có không ít chướng ngại vật, Tống Tử Kỳ tìm nửa ngày, cũng không tìm được điện thoại của mình.
"Bá Nhã, nghe nói cửa sau G đại có một phố ăn vặt, trong đó có một nhà bán cháo hải sản tươi rất nổi danh nha~ chúng ta tới đó ăn khuya đi~"
"À à, cháo hải sản không tồi, nhưng mà Tiểu Nguyệt cậu thích ăn như vậy, sao lại không mập lên a?"
"Đồ khốn, tôi ăn không nhiều!"
"Còn nói không nhiều, lần trước tui rõ ràng thấy cậu ăn một lần mười cái bánh bao thịt liền!"
"Đó là bởi vì cái bánh bao thịt kia rất nhỏ a!"
"Bánh bao thịt có nhỏ, thì một lần ăn đến mười cái cũng quá khoa trương đi, dạ dày cậu chẳng lẽ là cái động không đáy sao?"
"Đồ khốn Trần Lãng!"
Tống Tử Kỳ sửng sốt, ngay sau đó, liền thấy ba đạo nhân ảnh xuất hiện ở trước mắt cậu.
Giang Tâm Nguyệt sau khi cởi lễ phục của người chủ trì liền ăn mặc áo thun quần jean đơn giản hào phóng, giống như những nữ sinh viên, sạch sẽ thanh thuần, thanh lịch hào phóng.
Đương nhiên, người lớn lên đã xinh đẹp, thì dù có khoác cái bao tải cũng có thể mặc ra phong phạm người mẫu.
Đến nỗi hai người khác, trong đó có một người Tống Tử Kỳ không quen biết, còn người còn lại là...... Lương Bá Nhã.
Nam sinh Tống Tử Kỳ không quen biết kia, hẳn là chính là người Giang Tâm Nguyệt nói "Trần Lãng" -- đó là một soái ca tuấn mỹ có vài phần hương vị con lai. Tống Tử Kỳ nhịn không được đánh giá thêm vài lần, tuy G đại có lưu học sinh nước ngoài, nhưng mà đều có gương mặt người nước ngoài thuần túy, cậu còn chưa từng thấy con lai đâu.
Đến nỗi Lương Bá Nhã kề bên, Tống Tử Kỳ chỉ nhìn lướt qua, liền thu hồi ánh mắt.
Ba người khi nhìn thấy Tống Tử Kỳ đang quỳ rạp trên mặt đất thì đồng thời sửng sốt, vẫn là Trần Lãng phản ứng lại đầu tiên. Hai mắt sáng ngời nhìn Tống Tử Kỳ, sau đó ngả ngớn huýt sáo: "Hi~ mỹ nữ, em đang tìm thứ gì sao? Có cần giúp không?"
Tống Tử Kỳ dừng một chút, sau đó lắc lắc đầu.
Trần Lãng biểu tình có chút thất vọng: "Thật sự không cần sao?"
Tống Tử Kỳ: "......"
Từ từ, thanh âm này, hình như có chút quen tai?
"Cậu đang tìm cái gì, bọn mình có thể giúp." Giang Tâm Nguyệt cũng hướng Tống Tử Kỳ hơi hơi mỉm cười.
Tống Tử Kỳ rốt cuộc phản ứng lại, từ từ, đây không phải...... thanh âm của Trung Hoa Điền Viên Miêu sao?
Ngay lúc Tống Tử Kỳ sững sờ, một bàn tay trắng nõn thon dài đưa tới trước mặt cậu.
Tống Tử Kỳ bất động, bàn tay kia khớp xương rõ ràng, năm ngón tay thon dài, trong lòng bàn tay cầm chiếc điện thoại bị quăng ngã thứ N nứt thành cái mạng nhện.
Theo cái tay kia, Tống Tử Kỳ ngẩng đầu lên liền thấy, là Lương Bá Nhã vẫn luôn bị cậu mạnh mẽ làm lơ.
"Đây là điện thoại của cậu sao?"
Thanh âm của Lương Bá Nhã ôn hòa mềm nhẹ, ngay khi ánh mắt hắn dừng ở trên người ngươi, tựa hồ khiến cho ngươi có ảo giác bị nhìn chăm chú.
Phảng phất như người này, đem toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên ngừơi ngươi.
Tống Tử Kỳ dừng một chút, ôm lấy điện thoại trong lòng bàn tay hắn, quay đầu chạy...... khập khiễng chạy.
"Tuy lớn lên rất đáng yêu, nhưng tư thế chạy bộ của ẻm hình như có hơi phóng khoáng đi......" Trần Lãng nhìn thân ảnh Tống Tử Kỳ rời đi, tiếc nuối nói.
Giang Tâm Nguyệt lại nhìn Lương Bá Nhã một cái, nhíu nhíu mày: "Ngay cả cảm ơn cũng không nói......"
Lương Bá Nhã thả bàn tay lơ lửng giữa không trung xuống, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng: "Không phải nói muốn đi ăn cháo hải sản sao, đi thôi."
-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Công đối với thụ mặc nữ trang nhất kiến chung tình!
......
......
......
...... Chuyện này đương nhiên không có khả năng 233.
Mike-kun: đổi sang wifi nhà hàng xóm, cả kế bên với bên dưới mà vẫn không nộp được, bực qué....
-31/3/2020- Hoàn chương 17.