Hồi hộp suốt mấy ngày, cuối cùng cũng đến thứ sáu. Chu Nịnh Nịnh hơi giận Lục Cận Thâm, trước khi đi công tác lại ném cho cô một câu như thế, chẳng khác nào gieo vào lòng cô một hạt giống của sự mong ngóng và chờ đợi. Mỗi lần cô nghĩ đến anh, mầm non kia như được bón phân tưới nước, dần dần mọc rễ nảy mầm, tạo thành một cây con e thẹn yếu ớt.
Cảm giác mong đợi này không những mang theo hương vị ngọt ngào mà còn có cả một chút mờ mịt không ai đoán được. Mấy hôm nay hai người đều ít liên lạc với nhau. Anh có vẻ rất bận nên Chu Nịnh Nịnh đành phải ngượng ngùng chủ động trước, mỗi lần như thế đều phải đợi anh gọi lại hoặc trả lời tin nhắn của cô.
Dù sao cũng là anh đang theo đuổi cô mà? Sao lại cảm thấy hơi căng thẳng…
Chu Nịnh Nịnh cảm thấy mình giống như động vật phân bào, hoặc bản thân mắc phải hội chứng trước khi yêu gì đó. Một bên chắc chắn rằng khi về Lục Cận Thâm sẽ nói đúng những gì mình mong đợi, một bên lại thấp thỏm sợ anh sẽ đột ngột đổi ý…
Thế nên mỗi khi nghe thấy giọng nói trầm ấm của Lục Cận Thâm bên điện thoại, cô suýt nữa đã không kìm được mà gào lên: “Có gì thì nói luôn bây giờ đi, đừng đợi đến khi anh về!”
Chiều thứ sáu không có lớp, Trịnh Thiến Thiến lại chạy đến đại học Q đi chơi cùng bạn trai. Sau khi ăn trưa xong, Chu Nịnh Nịnh một mình ôm dụng cụ vẽ ra khỏi kí túc xá, cô muốn đến phòng tranh, tối sẽ về nhà.
Trên đường đi nhận được tin nhắn của anh, hỏi cô đã ăn cơm chưa. Cô vừa cười vừa trả lời lại: “Ăn rồi, bây giờ đang đi vẽ, tối nay sẽ về nhà.”
Lục Cận Thâm nói: “Chín giờ tối mai tôi mới lên máy bay, buổi trưa hôm sau tôi đến đón em nhé?”
Buổi tối biến thành buổi trưa? Hì hì, chắc chắn là anh cũng đang nóng lòng giống cô rồi, Chu Nịnh Nịnh vui vẻ nghĩ trong lòng, không phải có mỗi mình cô mong chờ thì càng tốt, cô nhanh chóng đáp lại: “Okay (*^__^*)”
Đi đến phòng tranh, lớp vẽ không có một bóng người, cô đặt đồ xuống góc sau cửa rồi đi vệ sinh.
Vừa mở cửa đi ra, bên ngoài liền vang lên tiếng nói chuyện phiếm của con gái, cô biết đó là bạn học cùng lớp với cô, một trong số họ có cả cô bạn Mạnh Nghiên.
“Việc cậu nói hai ngày trước là thật sao? Tớ vẫn cảm thấy thật khó tin, Chu Nịnh Nịnh bình thường rất thuần khiết, ngây thơ lại dễ gần, sao lại… Tìm được sugar daddy (1)?”
(1) Sugar daddy: Ám chỉ những người đàn ông đáng tuổi cha chú nhưng lại bao dưỡng cho các cô nữ sinh, nhằm mục đích “quan hệ” với họ.
“Đúng là không giống, nhưng cũng không phải bất khả thi. Chẳng phải cô ta luôn chơi với những người bên lớp vũ đạo sao? Nói không chừng là thật đó!”
“Chính mắt tớ thấy được thì còn có thể là giả sao? Càng tỏ ra thuần khiết thì càng chứng tỏ trình độ lừa gạt cao siêu, tớ ở cùng phòng với cô ta ba năm, còn gì mà tớ chẳng biết? Tớ còn nghe cô ta thì thầm với Trịnh Thiến Thiến về chủ nợ gì đó.” Giọng nói này là của Mạnh Nghiên, ý tứ châm chọc rất rõ ràng, “Nếu không phải vậy, tại sao không dám thừa nhận chuyện yêu đương? Trừ phi đó là bạn trai giả thôi.”
Chu Nịnh Nịnh đứng trong phòng vệ sinh, tay cầm nắm cửa không hề nhúc nhích, những người ngoài kia nói chuyện càng lúc càng khó nghe khiến khuôn mặt cô dần trở nên trắng bệch.
“Gần đây tớ còn bắt gặp cô ta trốn trong phòng gọi điện thoại, gửi tin nhắn xong còn cười hề hề, nghĩ đến đó thôi cũng cảm thấy ghê tởm.” Mạnh Nghiên tỏ vẻ khinh bỉ nói.
Nghe một hồi, Chu Nịnh Nịnh không thể nhịn nổi nữa, “cạch” một tiếng, cô đẩy cửa phòng ra.
Người bên ngoài nghe được tiếng vang vội quay đầu lại, nét mặt bọn họ đột ngột chuyển sang màu trắng nhợt, ngây người nhìn Chu Nịnh Nịnh đứng đằng sau cánh cửa phòng, không biết nên nói gì.
Trước cửa phòng vệ sinh có một nấc thang nhỏ, Chu Nịnh Nịnh đứng cao hơn bọn họ, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Mạnh Nghiên bằng ánh mắt trong suốt như nước nhưng cũng không kém phần lạnh lùng.
Cô không hiểu vì sao Mạnh Nghiên lại muốn tung những tin đồn khó nghe như thế, thích nhiều chuyện thì cứ nhiều chuyện, nhưng lại dùng câu từ công kích như vậy thì nhân phẩm chắc chắn là có vấn đề rồi.
Chu Nịnh Nịnh nhớ lại xem rốt cuộc mình đã gây thù oán gì với Mạnh Nghiên khiến cô ta phải ăn nói khó nghe đến thế. Cô nhớ lại thời điểm mình từ chối một người Hội trưởng theo đuổi cô, sau vụ đó dường như thái độ của Mạnh Nghiên đối với cô trở nên lãnh đạm vô cùng.
Sau khi nghe Lâm Tiểu Nhiên kể lại, bảo rằng Mạnh Nghiên theo đuổi đàn anh khoá trên đó nhưng lại bị từ chối, sau đó người ta lại quay sang bày tỏ với Chu Nịnh Nịnh. Việc này khiến cho Mạnh Nghiên cảm thấy khó chịu, thế nên mới đổ hết tội lên đầu cô.
Nhưng chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi, chân tướng sự việc thế nào các cô cũng không biết rõ, Chu Nịnh Nịnh cũng không để trong lòng, vì Mạnh Nghiên sau đó đã có bạn trai mới.
Huống chi mỗi người mỗi tính, một người không thể chiều chuộng nhiều người cùng một lúc, nếu không tại sao lại phải chia ra thành bạn thân và bạn cùng lớp? Đối với Chu Nịnh Nịnh mà nói, Trịnh Thiến Thiến và Tằng Tiểu Mông là hai người bạn rất tốt của cô, có thể chia sẻ mọi bí mật với nhau. Lâm Tiểu Nhiên là một người bạn cùng lớp rất hoà hợp với cô, có thể cùng ăn cơm, cùng đến lớp, cùng đi dạo phố. Còn Mạnh Nghiên chỉ là một người bạn bình thường, có lẽ sau này tốt nghiệp vẫn có thể giữ liên lạc với nhau.
Chu Nịnh Nịnh không phải người thích chơi trò chiến tranh lạnh, trước đây cô từng nghĩ đến việc cải thiện mối quan hệ giữa cả hai. Thỉnh thoảng ra ngoài đi chơi, dạo phố với mọi người, cô cũng hỏi Mạnh Nghiên có muốn đi cùng hay không.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ không cần phải làm vậy nữa, có một số người trời sinh đã không thể hợp tính nhau.
Mạnh Nghiên thấy Chu Nịnh Nịnh xuất hiện đương nhiên rất kinh ngạc. Không phải chiều thứ sáu trống tiết à? Chẳng phải cô ta nên về nhà rồi sao? Tại sao lại ở đây?
Cô bị Chu Nịnh Nịnh nhìn bằng ánh mắt trong suốt ấy nên có hơi chột dạ, cũng cảm thấy chói mắt, cuối cùng cô lại ngước đầu lên lạnh giọng hỏi: “Chu Nịnh Nịnh, cô nhìn tôi bằng ánh mắt đó để làm gì. Chẳng phải tôi nói rất đúng sao?”
Chu Nịnh Nịnh di chuyển ánh mắt, từ từ đi đến bồn rửa tay. Hai cô bạn đứng gần cái bồn thấy thế vội vàng tản ra, trên mặt bọn họ xen kẽ hai màu đỏ trắng trông lúng túng vô cùng. Đây là lần đầu tiên nói xấu người khác mà bị bắt gặp, huống chi bình thường Chu Nịnh Nịnh luôn đối xử tốt với mọi người, trước kia còn nhờ ba mẹ cô làm thịt bò khô nữa…
Hai người kéo kéo Mạnh Nghiên, ý bảo cô đừng nói nữa, mau xin lỗi hoặc nhanh chóng đi thôi.
Chu Nịnh Nịnh rửa tay sạch sẽ, xoay người về phía nhóm của Mạnh Nghiên, nhẹ nhàng nói: “Xin nhường bước.”
Không gian trong nhà vệ sinh không quá lớn, ba người họ đứng tụm lại một chỗ khiến cô không có đường để đi.
Ba người họ đều không ngờ cô chẳng có phản ứng gì, hai cô gái kia vội vàng tránh ra nhường đường, chỉ có Mạnh Nghiên vẫn đứng yên tại chỗ.
Chu Nịnh Nịnh lướt qua bọn họ đi ra ngoài, đến cửa đột nhiên nghe được giọng cười lạnh của Mạnh Nghiên: “Xem kìa, ngay cả một câu cô ta cũng không dám cãi lại, tớ nói đúng mà, còn giả bộ thanh cao làm gì chứ.”
Đệt! Ai giả bộ thanh cao?! Chu Nịnh Nịnh giận đến mức nhăn mày, chẳng qua cô không muốn gây gổ thôi. Cô xoay người lại, đứng ngay cửa lạnh lùng nhìn Mạnh Nghiên, nói thẳng: “Hiện giờ tôi không hẹn hò với ai cả, nhưng không phủ nhận việc tôi thích một người. Chuyện tình cảm phải đi từng bước một, cô nghĩ rằng muốn bày tỏ là nói ngay sao? Còn nữa, dù tôi thật sự đang hẹn hò đi chăng nữa, tuyệt đối là mối quan hệ đúng đắn, xin cô đừng lan truyền những tin đồn nhảm nhí này nữa.”
Chu Nịnh Nịnh nói xong liền rời đi, cô cảm thấy tình yêu thật sự là một thứ đẹp đẽ đáng yêu, giống như Trịnh Thiến Thiến mỗi lần nói chuyện yêu đương đều trở nên đáng yêu hơn so với lúc trước, cô nàng cũng bắt đầu vạch ra kế hoạch cho tương lai cùng bạn trai rồi.
Lục Cận Thâm thật sự rất tốt, cô thích anh.
Lúc đi cùng anh không chỉ là vui vẻ bình thường, còn có chút rung động lạ lẫm trong lòng, đó là cảm xúc của thiếu nữ trong trắng khi đang yêu.
Chu Nịnh Nịnh trở về phòng vẽ, lấy dụng cụ ra chuẩn bị vẽ vời.
Một lát sau, Mạnh Nghiên và hai cô nữ sinh kia cũng có mặt, thấy Chu Nịnh Nịnh cũng ở đây đột nhiên lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Chu Nịnh Nịnh xem như chẳng có ai, tiếp tục vẽ bức tranh phong cảnh vào buổi sáng của mình.
Mấy phút sau, Mạnh Nghiên và hai cô nữ sinh kia nhanh chóng dọn đồ rời đi, phòng vẽ chỉ còn một mình Chu Nịnh Nịnh. Ánh mặt trời của tháng chín chiếu vào căn phòng từ ô cửa sổ. Cô tỉ mỉ vẽ màu cho tranh của mình, tâm trạng dần dần bình tĩnh lại.
_______________
Đến sáu giờ tối, Chu Nịnh Nịnh mới về nhà, vừa đến dưới lầu đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, cô vội vàng chạy lên, về nhà ăn cơm thôi!
Khi vừa đến cửa, nghe được tiếng con chó của chú Vương nhà hàng xóm cứ sủa “gâu gâu” liên tục, dường như nó đang rất gấp gáp, còn có tiếng móng vuốt cào vào cửa sắt.
Chu Nịnh Nịnh hoảng hốt, chợt có linh cảm xấu, cô liền đứng ngoài cửa kêu: “Chú Vương! Chú Vương!”
Không có tiếng đáp lại, đã thế tiếng sủa của con chó càng lúc càng to.
Chu Nịnh Nịnh vội vàng xoay người mở cửa nhà mình, hô lớn: “Ba! Ba mau ra xem, hình như chú Vương có chuyện rồi… Vượng Tài đang sủa dữ lắm!”
Ông Chu hối hả từ trong bếp chạy ra với khuôn mặt ửng đỏ: “Ba đi xem liền đây.”
Chu Nịnh Nịnh và ông Chu đi theo xe cứu thương đến bệnh viện. Chú Vương đang trong phòng cấp cứu, hai người đành ngồi chờ trên ghế.
Chu Nịnh Nịnh tựa vào vai ông Chu, vừa nãy ông leo từ ban công sang nhà kế bên để mở cửa doạ cô sợ hết hồn. Cửa mở ra liền thấy chú Vương đang bất tỉnh dưới đất càng khiến cô sợ hơn nữa.
Không biết đợi bao lâu, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.
Chú Vương được cấp cứu kịp thời khiến cả hai người thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cháu của chú Vương đến bệnh viện, Chu Nịnh Nịnh và ông Chu mới yên tâm về nhà.
Lúc về đến nơi đã là 12 giờ đêm, Chu Nịnh Nịnh lấy điện thoại từ trong túi ra, sạc pin rồi mở máy.
Có hơn hai mươi tin, tất cả đều báo có người gọi nhỡ cho cô.
Lần gọi cuối cùng là lúc 23:45.
Ba phút trước.
Chu Nịnh Nịnh mỉm cười, đang chuẩn bị gọi lại cho anh thì điện thoại lại reo chuông, cô vội vàng nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Chào…”
Lục Cận Thâm ở đầu dây bên kia thở phào một hơi, thấp giọng nói: “Gọi cho em từ chiều đến giờ đều không thấy bắt máy.” Anh rất lo lắng.
Lúc đầu anh cũng đoán là điện thoại cô hết pin, đến lúc ăn cơm tối xong quay về khách sạn làm nốt mọi việc vẫn không gọi được, khi đó đã hơn mười giờ rồi.
Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, bình thường anh gửi tin hoặc gọi điện cô đều trả lời rất nhanh, chắc chắn là luôn đợi tin của anh mỗi ngày. Tối nay đột nhiên lại mất liên lạc, khiến anh nghĩ đêm hôm khuya khoắt vẫn chưa về nhà, có phải là xảy ra chuyện rồi không…
Đàn ông vào một số thời điểm lại dễ suy nghĩ lung tung, tự vẽ ra đủ thứ suy đoán…
“Ông chú nhà bên đột nhiên té xỉu, chú ấy chỉ ở một mình nên tôi phải đưa đi bệnh viện cùng với ba, bây giờ mới về… Xin lỗi anh…” Giọng Chu Nịnh Nịnh mềm nhũn, cô nghe thấy giọng anh khàn khàn, biết ngay là đang lo lắng cho mình.
Buổi chiều đã không vui, đến tối lại gặp chuyện căng thẳng như thế, vậy mà vào giờ phút này đột nhiên lại cảm thấy bình yên vô cùng, trái tim cô cảm thấy rất ấm áp.
Trò chuyện hơn mười phút, mãi đến khi ông Chu ghé đầu vào nói: “Nịnh Nịnh, ba hâm thức ăn lại rồi, mau ra ngoài ăn cơm đi.”
Nghe thấy giọng của ông Chu, Lục Cận Thâm thúc giục cô: “Đi ăn trước đi.”
“Vâng…”
Lục Cận Thâm vừa cúp điện thoại đã gọi đến số của người khác, nói ngắn gọn: “Thay đổi chuyến bay sáng mai thành 7 giờ tối mai đi.”