Tóc cô rơi tùy ý ở sau ót, bởi vì quá dài, lúc cúi đầu làm việc sợ che chắn tầm mắt, mang một cái dây cột tóc, hoàn toàn khác với cách ăn mặc tri thức lúc đi làm, thoạt nhìn muốn nhỏ hơn nhiều tuổi.

Tần Dĩ Nam nhìn chằm chằm hình ảnh kia rất lâu, mới cúi đầu, bận rộn lên.

Vừa bận chính là suốt cả đêm.

Chờ đến khi tất cả công việc đều giải quyết xong, đã là bảy giờ sáng.

Tần Dĩ Nam gõ hoàn chữ cuối cùng ở trên máy tính, dựa vào ở trên ghế làm việc, xoa xoa bờ vai có chút đau nhức, đứng lên, giãn gân cốt ra một thoáng, sau đó tầm mắt chậm rãi rơi xuống trên ghế sofa tròn nơi không xa.

Trình Thanh Thông rúc vào phía trên, nghiêng đầu, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi rồi.


Động tác vươn vai của Tần Dĩ Nam chậm rãi ngừng lại, anh đứng yên tĩnh ở trước bàn làm việc một lát, bước đi, đi về phía Trình Thanh Thông.

Có thể là do một đêm không ngủ, sắc mặt của cô có chút tái nhợt, chỗ mi tâm mang theo một chút uể oải.

Trong phòng mở điều hòa, cô chỉ mặc một kiện áo ngủ mỏng manh, hẳn là lạnh, bờ vai rụt lại thành một đoàn, thoạt nhìn giống như là một con mèo đáng thương tội nghiệp.

Tần Dĩ Nam đứng ở bên cạnh đèn đặt dưới đất, yên tĩnh nhìn chòng chằm chằm Trình Thanh Thông một lúc lâu, mới khom người, cầm lấy phần văn kiện từ trong tay cô, rút ra, sau đó nhẹ nhàng ôm cô lên.

Có lẽ là cô thật rất lãnh, vừa rơi vào cái ôm trong lòng anh, liền theo bản năng chui vào trong lòng anh.

Cô ngủ say không biết cử động nhỏ trong lúc ngủ mê này đã khiến cho Tần Dĩ Nam giống như là giật điện, toàn thân hung hăng run rẩy, sau đó trái tim liền đột nhiên mất khống chế, nhảy đặc biệt lợi hại.


Tay Tần Dĩ Nam ôm Trình Thanh Thông trở nên hơi cứng đờ, đầu ngón tay động nhiều lần, mới ôm chặt cô, bước đi, đi ra thư phòng, trở về phòng ngủ chính.

Động tác Tần Dĩ Nam dịu dàng, đặt Trình Thanh Thông ở trên giường, kéo chăn mền, che kín ở trên người cô, sau đó thuận thế ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm cô đang ngủ say.

Xem xem, Tần Dĩ Nam liền chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt ở trên gò má Trình Thanh Thông, anh hơi vuốt ve mái tóc dài của cô, sau đó đầu ngón tay liền rơi ở trên gò má cô, chỗ chóp mũi, trên làn môi...!Đầu ngón tay Tần Dĩ Nam nhẹ nhàng vuốt ve ở phía trên một lúc lâu, cả người bỗng nhiên liền cúi đầu, tiến đến gần môi của Trình Thanh Thông.

Bốn cánh môi chạm vào nhau, một cổ luồng điện mãnh liệt truyền khắp toàn thân Tần Dĩ Nam, giật cho anh nổ tung trong nháy mắt, không có cách gì ức chế.

Hô hấp của Tần Dĩ Nam trở nên hơi dồn dập, vào lúc đầu lưỡi anh sắp không khống chế được cạy mở môi răng cô, anh mới đột nhiên ý thức được rốt cuộc chính mình đang làm cái gì.

Vì sao anh lại bỗng nhiên không khống chế được hôn cô? Vì sao vừa rồi lúc nhìn thấy cô núp ở trên ghế sofa ngủ, đáy lòng lại sẽ có một loại cảm giác thương tiếc? Vì sao anh lại ôm cô trở về phòng ngủ, còn đắp kín mền tỉ mỉ như vậy?
Rõ ràng anh thích là Tống Tống, thậm chí lúc trước anh còn vì Tống Tống không chút do dự vứt bỏ sinh mệnh, dù bây giờ Tống Tống gả cho Tô Chi Niệm, sinh hạ Tiểu Hạt Vừng, trôi qua vô cùng hạnh phúc, nhưng anh chưa từng quên qua Tống Tống...!Mà lúc trước anh đối tốt với Trình Thanh Thông, chẳng qua chính là vì đánh trả lừa dối của cô với anh...!Nhưng vì sao anh yêu Tống Tống, lại sẽ làm ra nhiều phản ứng không có cách gì giải thích được như vậy với cô?
Tần Dĩ Nam bị nghi vấn trong đáy lòng mình chấn động đến có chút kinh hoảng, anh vội vàng đứng lên từ bên giường, nhanh chóng vọt vào phòng thay quần áo, lấy một bộ âu phục, liền đi ra phòng ngủ chính..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện