Dùng đạo lý giảng cho người hiểu đạo lý, còn người không hiểu đạo lý, ít nhất vũ lực cũng có thể giải quyết được. Từ sau lúc đó, Trương Dao không còn tìm Tô Diệc gây phiền phức nữa.

Thời gian cứ như vậy không nhanh không chậm trôi đến cuối tháng 5.

Buổi tối hôm nay, Tô Diệc nằm trên giường đeo tai nghe luyện nghe tiếng Anh cấp 6. Người đi phơi quần áo ngoài ban công là Âu Dương Mỹ Mỹ như một cơn gió chạy vào, vọt tới bên người cô, kéo tai nghe của cô xuống, vẻ mặt kích động mà nói:" Đừng nằm nữa, mau, mau ra đây nhìn xem."

Tô Diệc bị túm đến lảo đảo, thiếu chút nữa lộn nhào từ trên giường xuống, cô ổn định lại thân thể, hỏi:"Xảy ra chuyện gì thế?"

Lúc này, cửa KTX phanh một tiếng bị người ta đẩy vào, Liễu Minh Nguyệt cắn bánh mì, vừa vào cửa đã chạy về phía giường Tô Diệc:"Tô Diệc, nhanh đi ra ban công."

Tô Diệc cứ như vậy bị hai người bạn kéo đi ra ban công, ngay cả dép cũng chưa kịp mang.

Thời tiết tháng 5 thực nóng bức, bất quá buổi tối còn có chút mát mẻ.

Một bầu trời đêm đầy sao lấp lánh đã thu hút tầm mắt của Tô Diệc, và cả những dải lụa rực rỡ. Trên những tấm dải lụa là những ánh đèn huỳnh quang, và rõ ràng nó xếp theo tên cô.

Những dải lụa rực rỡ không cao không thấp, không xa không gần, cứ thế bao quanh nơi KTX.

Trên lầu dưới lầu có không ít người đang chỉ trỏ.

Tô Diệc đứng yên tại chỗ, nhìn chiếc máy bay điều khiển từ xa đang tiến đến phía mình lúc càng gần.

Cuối cùng, nó dừng lại trước mặt Tô Diệc, Âu Dương Mỹ Mỹ chỉ vào nói:" Nhìn xem, phía dưới còn có một chiếc hộp nhỏ."

Tô Diệc duỗi tay lấy xuống, cầm trên tay thì hơi trĩu xuống.

Liễu Minh Nguyệt cùng Âu Dương Mỹ đứng bên cạnh không ngừng thúc giục:"Mau mở ra, mau mở ra."

Vì thế, ba người chạm trán nhau mở chiếc hộp ra.

Trên cái bệ gỗ, là một quả cầu pha lê trong suốt, bên trong quả cầu là một chương ảnh cô cùng Lục Giam ôm hôn.

Tô Diệc sờ một chút, liền đụng mở một cái chốt trên bệ.

Theo nhạc đệm của <<Quãng đời còn lại sau này>> phát ra, là một giọng nam vô cùng quen thuộc vang lên. Bất đồng với sự bi thương của của bản gốc, giọng của anh sạch sẽ nhu hòa, làm người ta nghĩ ngay đến một chàng trai mặc áo mi trắng đang đứng duối ánh nắng mặt trời ngâm nga, ôn nhu mà lưu luyến.

Sau một khúc hát, anh nói:" Kỷ niệm một năm vui vẻ, Tô bảo bảo của anh. Anh không biết lời ngon tiếng ngọt gì, chỉ có thể nói cho em biết --- anh thật lòng yêu em, như sin2a+cos2a(*), trước sau như một."

(*) chính là sin bình phương + cos bình phương, cộng lại sẽ bằng 1.

"A a a, Tô Diệc!"

"Wow, Tô bảo bảo? Da gà tớ đều nổi hết rồi!"

"Không nghĩ đến mỹ nam lạnh lùng cũng sẽ ngọt ngào như vậy."

"Lục Giam ca hát cũng quá dễ nghe rồi."

Âu Dương Mỹ Mỹ cùng Liễu Minh Nguyệt đều dùng tay che ngực--- bị nhét cẩu lương thật không dễ sống.

"Tô Diệc à Tô Diệc, cậu kiếp trước nhất định đã cứu cả dải Ngân Hà, làm một nam thần trường Y chúng ta cho dù ở cách xa thiên sơn vạn thủy vẫn nhớ nhung như thế, thật biết cách ngược người." Liễu Minh Nguyệt nói xong còn vùi lên vai Tô Diệc vờ khóc thút thít.

Lục Giam cũng không phải dạng người thích khoe khang ân ái, Tô Diệc cũng bị làm cho kinh hỉ hoàn toàn, có chút ngốc đi. Hơn nửa ngày mới chạy xuống dưới lầu.

Dưới ánh trăng, một nam sinh đứng cầm điều khiển từ xa, cho dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng cô chỉ cần liếc qua một cái liền biết không phải Lục Giam.

Tô Diệc đi qua đó, Tưởng Duyên nghe thấy tiếng bước chân thì quay đầu lại,:"Nhìn thấy anh có phải rất thất vọng, phải không Tô tiểu muội?"

Tô Diệc hơi thất vọng, bất quá vẫn là cười cười:"Cảm ơn anh, học trưởng."

Tưởng Duyên không để bụng mà xua xua tay:"Tiểu tử này, ở nước ngoài như vậy mà vẫn đem anh xoay một vòng. Chờ cậu ta trở về, anh phải chỉnh đốn cho thật tốt mới được."

Âu Dương Mỹ Mỹ ôm cánh tay chạy tới đây:"Em đã nói mà, buổi tối hôm nay anh có làm gì đâu mà không thể đi cùng em chứ. Lục Giam thật có tâm a, ở xa cả nửa bán cầu vẫn có lễ vật, không giống như đại móng heo, người cũng bị lừa đến tay, chỉ trong vài tháng đã đem bạn gái vứt mất."

Tưởng Duyên trợn to mắt, vô tội nói:"What? Em nói thế lương tâm không đau sao?  Từ lúc chúng ta yêu đương đến nay, ba ngày thì quà nhỏ, năm ngày thì quà lớn. Kỷ niệm 100 ngày, sinh nhật em, tham gia những lễ hội quốc tế, thành ý của anh kém hơn Lục Giam ở chỗ nào chứ?"

Âu Dương Mỹ Mỹ trợn mắt:" Chẳng lẽ ngày lễ hội đó em không tặng quà cho anh sao?" Sau đó dùng một ngón tay chỉ vào ngực Tưởng Duyên:"Sinh nhật em thế mà anh tặng trò chơi ghép hình? Là hơn 3000 mảnh ghép, có phải muốn em ghép đến tóc bạc da mồi đúng không?"

"Oan uổng a, anh nhớ rõ lúc nhỏ em rất thích chơi ghép hình, vì thế mới mua!"

"Anh cũng biết khi đó là còn nhỏ? Em hiện tại đã 20 đấy." Nói xong, Âu Dương Mỹ Mỹ túm tai Tưởng Duyên:"Một ngày không cãi nhau, cả người anh không thoải mái phải không?"

"Đau đau đau..." Tưởng Duyên một bên hô đau, một bên xin tha:" Anh nào có lá gan tranh cãi với nữ vương điện hạ, xin nương tay a."

Âu Dương Mỹ Mỹ hừ một tiếng, bỏ tay xuống.

Tưởng Duyên ôm lấy bả vai cô nàng, dỗ dành:" Bà cô của anh ơi, anh chọc em chỗ nào, sao hôm nay tính khí lại nóng thế?"

"Tưởng Duyên, em nói cho anh biết, đã 48h anh chưa nói lời dễ nghe đấy?"

"Anh yêu em, bảo bối." Tưởng Duyên rất nhanh liền nói.

Tô Diệc nhìn hai người cãi nhau ầm ĩ, cảm thấy mình chỉ là một cái bóng đèn. Cùng Tưởng Duyên nói cảm ơn một lần nữa, cô về KTX trước.

Bổ nhào lên giường, Tô Diệc vui vẻ mà lăn lộn trên giường vài vòng.

Cô vô cùng thích món quà đặc biệt này a.

Một khúc hát cùng lời thoại, không quá 5 phút đồng hồ. Vì tránh không ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, cô trốn vào toilet, cười ngây ngô nghe đi nghe lại. Thẳng đến khi chiếc hộp hết pin, mới buông xuống. Cô nằm trên giường, gần rạng sáng vẫn không thể đi vào giấc ngủ.

Chỉ mơ mơ màng màng một chút liền tỉnh lại. Thời điểm cô nhìn thời gian đã rạng sáng 4h, nghĩ nghĩ liền trốn vào toilet gửi video cho Lục Giam.

- ---------

Trường S, San Francisco.

Cho dù đã đến nước Kỹ, nhưng nhan sắc của Lục Giam vẫn được đánh giá rất cao. Da trắng tóc đen, vóc người thon gọn đĩnh đạc, so với vạn người Châu Á ngũ quan càng thêm nổi bật hơn người. Hơn nữa, việc học anh xuất chúng, tiếng Anh thuần thục, vừa vào trường đã gây được đông đảo sự chú ý, đặc biệt là những người độ tuổi từ 18-25.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, cho dù ở đâu cũng thế. Hơn nữa, do là nữ sinh ở nước ngoài nên càng lớn mật. Chỉ là không đến nửa tháng, không ngoại lệ mà tất cả đều tay trắng bỏ cuộc.

Giữa trưa, từ phòng học đi ra, Lục Giam đeo cặp sách đi về hướng nhà ăn.

Phía sau có người gọi anh lại.

"Max, ví tiền của cậu rơi."

Lục Giam xoay người, thì nhìn một cô gái tóc vàng mắt xanh, trong tay đúng là cầm ví tiền của chính mình.

Anh nhận lấy, lịch sự nói lời cảm ơn.

Cô gái tên là Alice, là bạn học cùng Lục Giam. Alice hiện là mặc một chiếc váy cổ V ôm sát lấy body, khoác chiếc áo choàng màu vàng bên ngoài, cô nàng hơi hất hất tóc, thân người hơi nhếch về phía trước, đôi mắt như sóng gợn hỏi:" Max, con gái Trung Quốc có lẽ không có tóc vàng đi?"

Lục Giam quả thực vô ngữ. Cô gái này không biết coi trọng anh ở chỗ nào, lâu lâu lại đến bắt chuyện cùng anh.

Anh chậm rãi đáp:" Tôi thích con gái tóc đen, phải đặc biệt mềm mại, giống như bạn gái của tôi..... Cho nên, đừng lãng phí thời gian trên người của tôi nữa."

Nói xong thì điện thoại vang lên, anh vừa lấy ra nhìn, ánh mắt liền sáng lên, nhà ăn cũng không đi nữa mà đi đến bãi cỏ gần đấy ngồi xuống.

"Lục Giam!" Thanh âm Tô Diệc trải qua hàng ngàn km truyền đến cho dù có chút sai lệch, nhưng sự sung sướng vẫn truyền được đến tai anh.

Lục Giam cười.

Đối với anh, hai học kỳ trao đổi sinh viên này là một nhiệm vụ vô cùng quan trọng.

Anh mỗi ngày trừ học tập vẫn là học tập, ngay cả thói quen đi ngủ lúc 8h cũng biến mất, buổi tối thường xuyên đèn sách đến 2-3h sáng.

Học tập cùng sinh hoạt vô cùng nặng nề và buồn tẻ, cùng Tô Diệc mỗi ngày liên lạc chính là động lực vui sướng duy nhất của anh.

"Sao lại không ngủ?" Anh hỏi. Ánh mặt trời chiếu một vòng sáng lên sóng mũi cao thẳng của anh, đôi mắt đen nhánh của ánh lên màu hổ phách, trong suốt như thủy tinh.

"Rất cao hứng, nên ngủ không được." Tô Diệc mặc bộ áo ngủ màu trắng tinh, cổ áo hình lá sen hơi mở ra làm lộ xương quai xanh mảnh khảnh của cô.

"Thích sao?"

"Ân ân, rất thích rất thích. Lục Giam, em rất nhớ anh!" Thanh âm thiếu nữ mềm mại mà ngọt ngào, giống như kẹo bông gòn

Lục Giam nghe xong, cảm thấy tâm can cũng biến đổi.

Lại hàn huyên thêm một lúc, bọn họ lại không hẹn mà cùng nói:

"Anh đi ăn cơm đi."

"Em mau ngủ đi."

Nghe vậy, hai người đều cười ra tiếng.

Tuy rằng không thể mỗi ngày ôm ấp, hôn nhau, nhưng những cuộc trò chuyện ngắn ngủi cũng phần nào làm giảm bớt nỗi tương tư. Tô Diệc lại dặn dò anh thêm vài câu như chú ý thân thể, còn có kèm thêm lời đe dọa.

"Anh nếu bên ngoài có người khác, em nhất định sẽ đem cả ba chân của anh đồng loạt đánh gãy."

"Yên tâm, trừ em ra, anh chẳng thể yêu thương được một ai khác nữa."

- -----------

Các kỳ thi cuối kỳ đã đến, thời gian phảng phất trôi đi rất mau.

Cấp 6 đi qua, thi cuối kỳ cũng qua đi, năm hai cứ như vậy kết thúc.

Khi về đến nhà, Tô Diệc phát hiện bé con trong kỳ nghỉ đông một ngày đã ngủ hết 20h kia, giờ đã biết xoay người, bò đi khắp nơi nghịch ngợm.

Chu Kết Thu mỗi ngày đều cho Xán Xán xem ảnh của Tô Diệc, rồi dạy cho:"Đây là chị gái con."

Cho nên lúc nhìn thấy Tô Diệc bé không hề sợ hãi. Từ trong ngực Chu Kết Thu hướng ra một chút, miệng nhỏ ê a không ngừng.

Tô Diệc vội vàng đi nhanh hai bước, đón nhận bé.

Xán Xán đem khuôn mặt nhỏ dán trên mặt Tô Diệc, không cần bàn nhiều về độ thân thiết nữa.

Các bé con ở độ này vô cùng đáng yêu, lại còn trắng trắng tròn tròn, mềm mại giống như bông gòn.

Tô Diệc ôm trong chốc lát thì tay có điểm mỏi. Cô vuốt nhẹ mũi của Xán Xán:" Mẹ đã cho em ăn cái gì ngon, chị ôm muốn mỏi tay rồi đây."

Xán Xán cười khanh khách, đột nhiên vươn bàn tay kéo tóc cô, dùng sức mà nắm chặt.

Tô Diệc nghiêng đầu đau đến kêu lên tiếng.

Chu Kết Thu vội vàng đến cứu cô:"Tiểu tử này hiện tại vô cùng nghịch ngợm, mẹ ngay cả hoa tai cũng không dám mang."

Thật vất vả tiểu gia hỏa mới buông tay xuống, Tô Diệc ở trên mông của bé vỗ lên hai cái, Xán Xán một chút cũng không sợ, còn cao hứng mà vỗ tay.

Tô Diệc vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

Ngày hôm sau sau khi về nhà, Tô Diệc cùng Kiều Gia Ninh hẹn nhau cùng tập xe, muốn nhân dịp hè này lấy nhanh bằng lái.

Cô là buổi sáng đi tập, buổi chiều thì dựa theo yêu cầu của khách mà làm trang sức, sau đó đóng gói giao hàng. Cửa hàng trang sức của cô sau vài tháng kinh doanh cũng thu được một ít khách, trong đó còn có không ít khách quen.

Thời gian còn lại liền phụ giúp trông bé con. Xán Xán hiện tại ngủ rất ít nhưng tinh lực lại luôn tràn đầy sức sống, từ buổi sáng đã mở đôi mắt to tròn, cả ngày đều không rời khỏi vòng tay người khác.

Mỗi ngày của Tô Diệc đều vô cùng phong phú, bận rộn tất bật, cô mỗi ngày đều đếm ngày Lục Giam trở về.

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau liền cho Đinh Đinh trở về, có được không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện