Ngày hôm sau, ở cửa phòng tự học, Tô Diệc cõng một cặp sách đến thì gặp Lục Giam.

"Nha, đệ nhất cũng tới thức suốt đêm a?" Cô có chút chua chát mà nói.

Lục Giam cũng không tức giận, ánh mắt nhìn cô như nhìn một đứa bé vô cớ nổi giận, nhưng nói ra lại là chọc tức:" Vì để lấy học bổng"

Tô Diệc hừ một tiếng, muốn đi, lại bị anh giữ chặt, hướng đồ uống trong tay lắc lắc.

Cô cúi đầu nhìn thấy, sữa hạch đào(*)? (*) hạt óc chó

Đây là ý để cô bồi dưỡng đầu óc sao?!

Tô Diệc cảm giác không thể tốt được, làm bộ muốn đá anh, Lục Giam phản ứng cực nhanh, chân dài nhẹ nhàng tránh né.

Vì kỳ thi nên phải chiến đấu suốt đêm, không đến sớm căn bản là không còn vị trí. Thời điểm bọn họ đến, chỉ còn vài ghế ở những hàng cuối không có người.

Liễu Minh Nguyệt cùng lão Hồ đương nhiên muốn ngồi cùng nhau, Tô Diệc đơn độc dựa vào tường, Lục Giam ngồi ở phía sau cô.

Từ lúc Lục Giam bước vào phòng tự học, có không ít nữ sinh khe khẽ thì thầm. Anh vừa ngồi xuống không bao lâu, liền có nữ sinh đỏ mặt cầm sách vở đi qua hỏi bài.

Có một thì sẽ có hai, có hai thì ắt có ba.

Lục Giam có chút không kiên nhẫn. Anh không phải loại người không thích giúp người khác, nhưng vấn đề là những nữ sinh này vốn dĩ không phải hỏi bài.

Liên tiếp bị quấy rầy, thật sự rất phiền.

Thực mau lại có một nữ sinh không quen biết tiến đến, ôn nhu mở miệng:"Lục học trưởng, có thể trả lời giúp em vì sao câu này đáp án A không?"

Lục Giam đưa mắt liếc liếc quyển sách:" Bởi vì đáp án vốn dĩ chính là A"

Nữ sinh ngây ra một lúc, ấp úng không biết nói gì, liền rời đi. Cứ cự tuyệt như thế vài người, không còn ai đến hỏi anh nữa, thế giới an tĩnh.

"Uy, em như thế nào nhìn nam nhân khác đến nhập thần như vậy?" Lão Hồ vẻ mặt ai oán lên án bạn gái.

"Anh ấy so với anh soái hơn nhiều!" Liễu Minh Nguyệt nâng má, vừa nhìn vừa cảm thán:" Vừa có chiều cao vừa là học bá, đi đến đâu cũng có không ít cô gái mê muội."

Nói xong, thấy bạn trai mặt có điểm đen, vội an ủi:" Ai da, tuy rằng anh không bằng, nhưng với em anh là tốt nhất."

"Anh cũng siêu soái, không phải sao?" Hồ Nhất Phàm không phục nói.

Tô Diệc vẫn luôn nhập tâm vào làm đề, không chú ý tới những động tĩnh phía sau.

Đột nhiên, có người đá đá ghê cô.

Tô Diệc quay đầu lại.

Lục Giam một tay chống cằm, hơi nghiêng đầu:" Bút hết mực, tạm cho mượn lọ mực đi."

Tô Diệc từ túi đựng bút lấy lọ mực ra, xoay người đưa anh.

Sau đó tiếp tục làm bài, còn không đến nửa phút, lại có người đá đá ghế cô.

Tô Diệc nhấp môi, xoay người hỏi:"Lại làm sao vậy?"

"Mượn tờ giấy"

"Anh như thế nào cả giấy cũng không đem?"

Cô trong giọng có một chút hờn dỗi chính mình cũng không biết.

Năm phút sau, dưới ghế lại giật giật.

Tô Diệc rốt cuộc không nhịn được, xoay người dùng cục tẩy ném anh:"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Lục Giam tiếp được cục tẩy, bỗng nhiên cúi sát vào người cô:" Có gì cần hỏi anh, anh sẽ giảng cho em"

Nghe lời anh cao ngạo như vậy, Tô Diệc giận dỗi anh, đệ nhất này là ai chứ, lại là hệ máy tính, cô thi môn cao số, phỏng chừng chẳng cần hỏi anh.

Cô hừ hừ một tiếng, không nói chuyện, xoay trở về.

Cách đó không xa Liễu Minh Nguyệt đem hết mọi chuyện để vào mắt.

Cô gửi WeChat cho cô nàng kiên trì suốt một đêm Âu Dương Mỹ Mỹ: [ Tớ thấy Tô Diệc có khả năng bị người ta nhớ thương rồi. ]

[Là ai?]

[Cậu đoán xem?]

[Đoán cái rắm.]

Liễu Minh Nguyệt gửi qua một bức ảnh, Âu Dương Mỹ Mỹ liền đáp: [ Wow, ánh mắt của Lục Giam cũng thật sủng nịnh quá đi.]

Tô Diệc lấy lọ mực trở về, phát hiện Lục Giam đã nằm bò trên bàn ngủ rồi. Cô nhìn đồng hồ, mới hơn 12h, anh như thế nào có thể an tâm ngủ thoải mái như vậy? Thật hâm mộ, cô cũng muốn ngủ a!

Qua một chút, trong phòng học dường như bị lây bệnh, đều nhịn không được mà đánh ngáp. Tô Diệc cũng có chút không nhịn được, mơ màng sắp ngủ.

Cô thoáng dựa vào bàn, nghĩ thầm, ngủ một lát, một lát thôi.

Lục Giam ngủ hơn 1 tiếng, ngủ thật sự không thoải mái, mơ mơ màng màng liền tỉnh. Kỳ thật anh rất ít khi thức khuya, nhưng ngủ dựa vào bàn như này càng không.

Anh nhéo ấn đường ngồi dậy, bóng dáng của nữ sinh phía trước không biết từ bao giờ đã nằm bò trên bàn.

Áo lông vũ trên người cô đã rớt xuống, lộ ra bộ đồ màu lam nhạt bên trong. Từ sau lưng có thể thấy vòng eo thon trong bộ quần áo rộng thùng thình, cùng loáng thoáng hình dáng nội y.

Trong dầu Lục Giam đột nhiên xuất hiện cảm giác khác thường, hai tai đỏ ửng, không nhịn được mà ho khan, đứng dậy, đem quần áo của mình để lên người cô.

Kỳ thi kết thúc, Tô Diệc cảm giác cả người từ trong ra ngoài đều hết sức nhẹ nhàng, thoải mái.

Rốt cuộc cũng được nghỉ, có thể về nhà rồi!!!

Trước về nhà một ngày, Lục Giam gọi điện thoại hẹn cô cùng ăn cơm.

Mấy người bạn cùng phòng ở một bên bát quái mà ồn ào:" Uy, Giam ca, lại cùng Tô tiểu muội ăn cơm?"

"Khó trách cái gì mà đi phòng tự học suốt đêm, ha ha ha, thật là liều mạng."

"Không bằng chúng ta cũng đi cùng, nhiều người càng náo nhiệt"

Lục Giam hắng một tiếng, từ ví tiền lấy ra 500:" Các cậu tự đi ăn đi, buffet hay bò bít tết thì tùy."

Bọn họ vốn cũng không phải người không hiểu chuyện, hiện tại Lục Giam lại tự nguyện mời khách, Tưởng Duyên cười hì hì thu tiền:" Vậy thì chúng tớ không quấy rầy bữa cơm lãng mạn của hai người, đi đi đi, chúng ta đi ăn bò bít tết."

Lục Giam đi đón Tô Diệc, hai người cùng đi phố mỹ thực.

Vừa ngồi xuống, Tô Diệc liền bắt đầu xem điện thoại, thẳng đến khi có đồ ăn, cô cũng không buông. Lục Giam ngồi ở đối diện, thấy cô không biết xem cái gì, vẻ mặt vui vẻ, khóe môi chưa từng hạ xuống.

Tô Diệc đang nhập tâm, liền cảm giác một bên tai nghe bị người ta lấy xuống. Cô ngẩng đầu, Lục Giam hạ giọng sâu kín mà nói:" Em đang nghe cái bậy bạ gì? Hiện tại là ban ngày đó."

Tô Diệc cười hắc hắc lắc đầu, cho anh một ánh mắt không hiểu, sau đó lại chính mình mang tai nghe lên.

Lục Giam tò mò. Anh thò lại gần, bắt lấy một tai nghe đeo lên cho mình. Nguyên lai không phải là nghe gì, mà là xem một chàng trai anh tú.

Tô Diệc chỉ vào tiểu thịt tươi trên màn hình:" Thế nào, Hứa Thuần rất tuấn tú phải không?"

"Tạm được đi." Lục Giam buông tai nghe, ngồi trở về.

Thời điểm ăn cơm, hai người vẫn như bình thường ngồi đối mặt nhau, chính là Tô Diệc cảm thấy nam sinh đối diện có gì đó bất thường.

Cũng không biết bị cái gì chọc, Lục Giam xụ mặt, một ánh mắt cũng không cho cô, luôn cúi đầu ăn cơm. Hơn nữa nhiều lần cô muốn gắp thịt, luôn bị anh giành lấy.

"Anh bị làm sao thế?" Tô Diệc có điểm không hiểu tức giận.

Lục Giam dừng đũa, nhìn cô:" Em không phải trước giờ luôn nói nam nhân soái nhất vũ trụ là Tiểu Huyền Tử sao? Hiện tại lại đi phải lòng nam nhân khác, em là fans giả? Em như vậy là lả lơi ong bướm, muốn bắt cá nhiều tay!"

"Em không có phải lòng người khác a. Lòng em vốn yêu cái đẹp, cái này không quan hệ, chỉ theo bản năng thấy đẹp thôi. Em xác thực có thích Hứa Thuần, nhưng Tiểu Huyền Tử mới là mạng sống. Âm nhạc của anh ấy đã khắc sau trong em, cả đời cũng không xóa sạch được."

Tô Diệc nói xong mặt có chút nóng, người này sẽ không chế nhạo cô là fan não tàn đi?

Cô yên lặng ăn một đũa măng tây, đột nhiên có một đôi đũa đưa lại, gắp cho cô một miêng thịt, một miếng, lại một miếng.

Tô Diệc ngẩng đầu, ngoài dự đoán, Lục Giam không chỉ không có ý cười nhạo, mà bên môi còn mang theo ý cười.

Tô Diệc:"....." Tâm tư nam nhân, không cần đoán, có đoán cũng chẳng hiểu đâu.

Ha hả, ai nói nữ nhân khó hiểu, tâm tư nam nhân mới là mò kim đáy biển!

Vớt hết đáy biển cũng chưa hiểu nam nhân đang nghĩ gì!!!!

Tác giả có lời muốn nói: Tô Diệc: Rốt cuộc anh muốn làm gì?

Lục Giam: Anh chính là muốn em hãy quay đầu lại nhìn thử anh đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện