Cửa hàng thịt nướng phục vụ thật tốt, nếu khách không nghĩ sẽ tự làm, sẽ có phục giúp nướng thịt. Tô Diệc cùng Thân Tuấn Triết trò chuyện một buổi, thực mau thức ăn được dọn trên bàn, theo thứ tự dọn xong, có người phục vụ giúp đưa bếp nướng, có thể bắt đầu nướng thịt.

Tô Diệc nhìn bếp nướng thịt, nhất thời có chút xuất thần.

Không biết vì cái gì, cô cảm thấy cùng Thân Tuấn Triết ăn cơm, không được tự nhiên như lúc cùng Lục Giam. Đại khái là họ không quá thân thiết đi. Di, hình như cũng không đúng, thời điểm cô cùng Lục Giam chưa quá quen thuộc, tuy lời nói rất ít, nhưng cũng không có cảm giác xấu hổ nhàn nhạt như bây giờ.

Tô Diệc một bên ăn một bên suy nghĩ, nuốt xuống một khối miếng lưỡi trâu, thời điểm đang muốn gắp vài miếng nữa, cô kinh ngạc phát hiện một người ở phía sau người phục vụ.

Lục Giam cởi áo khoác lông vũ, chỉ mặc một chiếc áo nhung xanh màu xanh ngọc, lộ ra một đoạn cổ áo sơ mi trắng. Cổ tay áo sơ mi cũng không chút cẩu thả, sạch sẽ chỉnh tề, lộ ra một tia cấm dục. Quần áo càng đơn giản, lại càng mê người. Một thân một mình, ai cũng có nét đẹp riêng, nhưng không phải ai cũng có loại khí chất như người này.

Bất quá anh như thế nào ở đây? Người này là Tào Tháo sao? Cô vừa mới nghĩ đến anh, anh liền xuất hiện.

Lục Giam không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Tô Diệc, ánh mắt nặng nề.

Tô Diệc buông đũa, thanh âm tiếp đón:" Học trưởng, xin chào, anh như thế nào lại ở đây?"

"Ăn cơm" Lục Giam chỉ cần hai chữ, đơn giản sáng tỏ.

Tô Diệc cảm thấy vấn đề mình hỏi có chút ngốc, đây là nhà hàng thịt nướng, không ăn cơm tới đây làm gì?

Thân Tuấn Triết cũng thấy Lục Giam, bọn họ từng cùng nhau chơi bóng rổ, nhưng cũng không quá thân thiết.

Anh cười hỏi Lục Giam:" Thật trùng hợp, có muốn ăn cùng nhau không?"

Ai cũng đều nghe ra được, Thân Tuấn Triết là xuất phát từ phép lịch sự mới hỏi như vậy. Lục Giam không có khả năng một mình đến ăn, hơn nữa với tính cách của anh, không có khả năng cùng người không thân thuộc ăn cơm.

Nhưng bất ngờ, Lục Giam lại trả lời:" Được", liền ngồi xuống bên cạnh Tô Diệc.

Thân Tuấn Triết:"........"

Tô Diệc:".........."

Vẫn là Thân Tuấn Triết phản ứng nhanh, gọi phục vụ mang thực đơn đến:" Cậu xem muốn ăn gì, tùy tiện gọi"

Thịt bò tươi mới, thịt ba chỉ béo mà không ngán, khoai tây, canh nấm thực ngon, hương vị đều không tồi.

Chính là hiện tại Tô Diệc cảm thấy nhạt như nước ốc.

Từ sau khi Lục Giam ngồi xuống, cô liền cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái.

Tô Diệc gắp một khối khoai tây, trầm mặc mà ăn.

"Ăn buffet có thể muốn làm ông chủ muốn khóc, như thế nào giờ chỉ ăn rau củ, không phải phong cách của em nha" Lục Giam nói, dùng đũa gắp cho cô một nắm lớn thịt bò.

Tô Diệc ở dưới bàn dùng chân đá anh một cái.

Lục Giam không hề dao động, anh mắt hiền lành như người cha nhìn về phía cô, tiếp tục gắp thịt cho cô.

"Nào, ăn tôm, không phải em yêu thích nhất sao?"

" Cánh gà cũng rất tốt, em động động miệng là có thể gỡ xương, kỹ thuật đúng là rất tốt"

Nếu ánh mắt có thể giết người, Lục Giam đã có thể bị ánh mắt Tô Diệc bắn chết.

Lúc này, điện thoại Thân Tuấn Triết vang lên, anh nói tiếng xin lỗi, đứng lên ra ngoài nhận điện thoại.

"Lục, Giam!!" Tô Diệc nghiến răng oán hận nói:" Anh có thể chừa cho em chút mặt mũi không!"

Lục Giam thu khuỷu tay, đột nhiên nhìn cô cười tà mị:" Hoàng thượng, người đã có ta, làm sao lại cùng nam nhân khác đi ăn cơm chứ?"

"Khụ khụ khụ...." Tô Diệc bị sặc nước miếng,dùng khăn giấy che miệng ho khan.

Lục Giam trên lưng cô vỗ vỗ, nhiệt độ của bàn tay muốn xuyên qua áo lông thẳng đến đáy lòng cô.

Tô cảm giác da đầu tê dại.

Cô thật khó tưởng tượng một người luôn cao lãnh lại đột nhiên trở nên kỳ quái! Cô không khỏi vươn tay sờ trán anh:" Anh phát sốt? Hay thân thể bị linh hồn người khác chiếm?"

Lòng bàn tay mềm mại của cô đặt trên trán anh, tim Lục Giam bỗng chốc đập nhanh hơn, dưới động tác của cô, nhắm mắt lại.

Anh uống một ngụm trà che dấu trạng thái:" Anh là vì muốn tốt cho em, ăn nhiều một chút, để thân thể trở nên mủm mĩm một chút"

Tô Diệc tức giận muốn ném đũa, giương nhì thoáng qua Thân Tuấn Triết trở lại, đành phải thôi.

Thân Tuấn Triết trở lại là lấy áo, "Thật có lỗi, Tô Diệc, lão sư có việc tìm anh, anh phải về trước"

"A, không sao, học trưởng anh có việc liền đi trước đi" Tô Diệc có thiện ý mà nói.

"Vậy được, lần sau có cơ hội chúng ta lại ăn cơm"

"Ân ân"

Thân Tuấn Triết gọi người phục vụ đem hóa đơn đến, lại được báo là Lục Giam đã thanh toán.

"Như thế này thì thật xấu hổ" Thân Tuấn Triết nhìn về phía Lục Giam.

"Không có việc gì, cô ấy ăn tương đối nhiều" Lục Giam nhìn Tô Diệc nói.

Thân Tuấn Triết hướng cửa nhà hàng, đẩy cửa rời đi, lại quay đầu nhìn chỗ ngồi của hai người kia. Anh là người tâm tư tỉ mỉ nhạy bén, ở trên người Lục Giam, anh cảm nhận được sự bá đạo cùng thù địch. Anh là người từng trải qua, nghĩ đến hai người phía trước ồn ào truyền đến, trong lòng liền hiểu rõ.

Lục Giam vẫn luôn cho anh cảm giác tương đối nhạt nhẽo, giống như thần tiên vô cầu vô dục, không nghĩ đến có một ngày thần tiên cũng hạ phàm a.

Hơn nữa xem tình hình, Tô Diệc là vẫn chưa thông suốt.

Ha ha, có ý tứ.

Từ nhà hàng thịt nướng đi ra, Tô Diệc vẫn còn chút bực mình, chính mình không còn mặt mũi a. Cô vẫn luôn tận lực trước mặt duy trì hình tượng thục nữ, nhưng từ khi Lục Giam xuất hiện liền sụp đổ 80%.

Lục Giam đi theo phía sau cô, trong lòng cũng thực khó chịu. Đặc biệt lúc gần đi, Tô Diệc còn ôm bó hoa hồng như bảo bối.

Nhìn người phía trước vẫn luôn thở phì phì, anh trong lòng cũng mềm nhũn, đi nhanh vài bước đuổi theo.

"Còn tức giận?" Anh rũ mắt nhìn cô.

Tô Diệc hừ một tiếng, "Lục Giam, anh có biết không,hôm nay anh cực kỳ đáng ghét."

"Em thích hắn đến như vậy? Hai người đã xác nhận quan hệ?" Lục Giam thanh âm có chút khẩn trương, mắt nhìn bó hoa hồng kia.

"Bọn em không phải mối quan hệ như ảnh nghĩ" Đại khái bởi vì nóng lòng, ngữ khí của Tô Diệc thật mau.

"Vậy vì cái gì anh ta tặng em hoa hồng, còn mời em đi ăn?" Lục Giam đánh vỡ quy tắc, nhất định phải nghe được một đáp án.

"Chính là em vội giúp anh ấy.... Ây, anh đừng hỏi nữa, em chỉ có thể nói với anh như vậy" Tô Diệc tuy rằng không trả lời, nhưng biểu tình bằng phẳng cùng thanh âm như nữ hiệp.

Buồn bực trong lòng Lục Giam như tan thành mây khói, anh cười.

Lục Giam sinh ra vốn đã tuấn tú, như một ánh dương ấm áp vào mùa đông, tươi cười lại càng sáng chói lóa mắt, hết sức rạng ngời.

Tô Diệc trong lúc nhất thời mà nhìn anh chằm chằm, ngơ ngác mà nói:" Lục Giam a Lục Giam, em phát hiện anh chính là hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân, nam nữ đều muốn ăn, a....."

Cô đột ngột kinh hô làm Lục Giam hoảng sợ,một phen đỡ lấy cô:" Làm sao vậy?"

"Em, em giống như bị chuột rút" Tô Diệc đau đến không chịu được, nhảy nhảy muốn tìm nơi ngồi xuống.

Thân thể chợt bay lên không, Lục Giam đã đem cô chặn ôm lên. Bước vài bước, đem cô đặt ở ghế dài ven đường. Sau đó ngồi xổm xuống đem giày cô cởi ra, nắm cẳng chân cô, ở bàn chân mà nhẹ nhàng xoa xoa.

Lục Giam một bên mát xa không vui nói:" thật can đảm, trời dưới 10 độ mà mặc ít như vậy, muốn cảm mạo a"

"Xác thực có chút lạnh, nhưng như vậy mới đẹp. Lại nói em cũng không phải mỗi ngày đều mặt như vậy." Tô Diệc một bên đau đến hít thở, một bên nhỏ giọng giải thích.

" Anh nói, em có phải hay không mập lên?"

"Chưa chắc" Lục Giam ngước mắt nhìn cô, " Em có khả năng sắp thành cây khô rồi"

"Anh, đáng ghét!" Tô Diệc cảm thấy bị xem thường, muốn đem chân rút lại.

"Đừng nhúc nhích" Lục Giam trong mắt mang ý cười, đè chân lộn xộn của cô lại.

Có lẽ cảm giác ngồi xổm không thoải mái, anh đổi tư thế khác--- chân sau quỳ trên mặt đất.

Đại nam thần khom lưng cúi đầu mà xoa chân cho mình, Tô Diệc trong nháy mắt thấy mình như biến thành Thái Hậu nương nương.

Cô yên lặng suy nghĩ một chút, ngây ngốc mà cười:" Tiểu lục tử(*), tay nghề không tồi. Bổn cung thăng chức cho ngươi làm trưởng thái giám."

(*) thái giám luôn đi bên cạnh Thái Hậu.

Bên đường, trùng hợp có một cặp nam nữ đi qua. Cô gái nhìn thân hình cao lớn của Lục Giam quỳ trên đất xoa chân cho Tô Diệc, liền một lời khó nói hết mà nhìn chàng trai bên cạnh:" Nhìn xem người ta, rồi lại nhìn anh xem. Bạn trai nhà người ta chưa bao giờ làm em thất vọng. Ha ha....."

Bị bạn gái ghét bỏ, chàng trai nhìn về phía Lục Giam với ánh mắt giết người:" Người anh em, có thể chừa cho người khác một con đường sống a!"

Lục Giam:"....."

Chờ cặp tình nhân đi xa, Tô Diệc cười ha ha, sau đó tùy tiện mà vươn ngón trỏ, bộ dáng lưu manh mà nâng cằm Lục Giam lên, hỏi:" Tiểu lục tử, ngươi có phải thích bổn cung?"

Lục Giam ngước mắt, xem cô bộ dạng lưu manh không tim không phổi, vươn hai tay xoa xoa mặt cô:" Nghĩ cái gì, anh chính là lớn lên thích chân"

Tô Diệc vội vàng kháng nghị:" Tay anh mới vừa sờ chân a"

"Cũng là chân em"

"......"

"Đúng rồi, ngày đó vì cái gì em hỏi, tháng 10 anh có đi KTV gần trường không?" Lục Giam đưa cô về KTX.

"Ách, chính là tùy tiện hỏi, em lên trước, hẹn gặp lại" Tô Diệc ánh mắt có chút chột dạ.

Tiếp theo trong nháy mắt, bị Lục Giam thủ đoạn bắt lại.

"Rốt cuộc vì sao?" Lục Giam không buông tha hỏi.

Tô Diệc thật phục, người này vì cái gì cố chấp vậy a?

"Vậy anh nghe xong, cũng không được nổi giận"

"Ân, em nói đi"

"Lần đó là bọn em hợp thị trấn, cùng đồng hương đi đến quán KTV đó, ở một gian ghế, nhìn thấy anh cùng một nam nhân.... thân mật" Nói lời cuối cùng, thanh âm khẽ nhẹ đi.

Lục Giam mày đã nhíu thành chữ 川, anh trầm mặt trong chốc lát, lấy điện thoại ra, một lát sau, đưa cho Tô Diệc xem.

Ngày 12 tháng 10, Lục Ngôn đã phát trong vòng bạn bè:" Đã đánh cược phải chịu thua, tôi nhận.... Bất quá, Giang đầu to, ngươi có phải buổi tối ăn cơm với tỏi? Ta thật muốn chết a." Xem ra anh ta cùng nam nhân khác hôn môi.

Tô Diệc cười gượng:" Nguyên lai là như thế này a"

Lục Giam đôi mắt híp híp, trầm mặt nói:" Cho nên em mới nói chúng ta là tỷ muội tốt? Em cho rằng anh là gay?"

Tô Diệc liếc nhìn sắc mặt anh, thấy sắc mặt anh thật sự khó coi. Cô vội vàng xin lỗi:" Thực xin lỗi, hiểu lầm,đều là hiểu lầm, em sai rồi" Nói xong còn bắt cánh tay anh lắc lắc, cô hơi chu môi, cặp mắt trở nên cực kỳ vô tội, đáng thương mà nhìn anh.

Trong lòng Lục Giam thở dài một tiếng, anh cảm thấy chính mình thật không có tiền đồ, nhìn đến biểu tình này của cô, nguyên bản đang tức giận cũng tan biến.

Anh nhướng mày bất đắc dĩ nói:" Đi vào đi, mặc ít như vậy, coi chừng bị cảm lạnh."

Tô Diệc biết đây là anh không còn so đo nữa,nhoẻn miệng cười, chạy vào KTX.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện