Trở lại trong thành, cặp vợ chồng kia đưa họ đến một bệnh viện phụ cận khám gấp. Vốn dĩ bọn họ muốn chờ họ làm kiểm tra xong, nhưng Lục Giam nhìn cậu bé đã mệt mỏi ngủ trong lòng mẹ, vì thế kiên quyết để bọn họ rời đi trước.
Hai vợ chồng lần nữa cảm tạ, để lại số điện thoại cùng hai ngàn đồng.
Bác sĩ giúp Lục Giam tiêu độc băng bó, đo nhiệt độ cơ thể, lại phải truyền nước muối phòng ngừa nhiễm cảm, thời điểm treo nước muối lên, đã là buổi chiều.
Tô Diệc đi mua cơm, Lục Giam không ăn uống gì, cô mua một chén cháo ngũ cốc.
Tay phải Lục Giam bị thương băng bó giống như cái bánh chưng, tay trái lại truyền dịch, tạm thời đánh mất năng lực tự giác.
Tô Diệc ngồi bên cạnh giường bệnh, cầm chén cháo nóng thổi thổi.
Cô múc một muỗng cháo đưa qua, nửa đường lại rụt về, đưa đến môi chính mình thử nhiệt độ, xác định có thể ăn được, mới lần nữa đưa đến bên miệng anh.
Lục Giam thấy hành động của cô, há miệng ăn muỗng cháo, hai tai đỏ bừng lên.
(Ghiền mà còn ngại a:))))
Cơm nước xong, Lục Giam nằm ở trên giường không nhúc nhích, hô hấp đều đều, tựa hồ như đã ngủ.
Tô Diệc giúp anh dịch dịch chăn, lại xem bình truyền dịch, sau đó tay chân nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bên giường, cô không chơi điện thoại bởi bình truyền dịch rất nhanh, cô sợ thấy điện thoại sẽ quên kêu hộ lý đổi chất lỏng ấy.
Tầm mắt của Tô Diệc dừng lại trên người Lục Giam.
Anh đúng thật là một chàng trai rất đẹp, không thua kém một minh tinh.
Có lẽ đã ngủ rồi, ngũ quan bây giờ càng thêm nhu hòa, khí chất lạnh nhạt cấm dục, còn mang một chút lười biếng.
Làn da của anh giống như mỡ dê mà trắng nón, lông mi dài, trời sinh như một cực phẩm, theo khóe mắt khúc khuỷu mà hướng về phía trước.
Đỉnh kiều chân núi, sóng mũi thẳng tắp.
Bờ môi có hình rõ ràng, tinh xảo, cánh môi no đủ màu đỏ nhạt nhạt.
Khớp xương trên ngón tay rõ ràng, căn căn như ngọc, huyết quản trên mu bàn tay hơi nhô lên, móng tay mượt mà không tì vết..... Trong ấn tượng của cô, chỉ có thể so sánh như Tiểu Huyền Tử a.
Hơn nữa cô tinh tường nhớ rõ, đôi tay này có độ ấm, ở thời khắc nguy hiểm đã gắt gao mà bảo vệ cô.
Trong phòng bệnh chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng, cùng với tầm mắt nóng rực đang phóng trên người anh.
Lục Giam có điểm không được tự nhiên.
Nhưng tưởng tượng lại, trong phòng chỉ có hai người, không nhìn anh thì cô làm gì?
Từ bệnh viện ra về, bọn họ ghé vào gần đó ăn một chút, thời gian đã khuya.
" Hiện tại trở về, cổng trường có lẽ đã khóa cửa. Một cô gái ở khách sạn không an toàn, nhà anh ở gần đây, không bằng đi đến nhà anh đi" Lục Giam kiến nghị nói.
Nếu đổi lúc bình thường, Tô Diệc khẳng định là từ chối. Nhưng Lục Giam, hôm nay hai người bọn họ coi như "sinh tử chi giao"(*). Cho nên cô không có nhiều do dự:" Được, làm phiền học trưởng"
(*) Sống chết có nhau
Xe taxi vững vàng chạy, khung cảnh thành thị an tĩnh xuyên qua cửa xe, hết sức mê người.
"Học trưởng, nhà anh cùng trường học lại gần như vậy a" Tô Diệc mặc Lục Giam đang tùm dép lê cho cô, một bên đánh giá căn nhà.
Lục gia nhìn rất có hình thức, căn nhà diện tích cũng cỡ 5-60 mét vuông.
Trang hoàng hiện đại, đơn giản, chủ yếu là tông trắng đen. Hơn nữa nhìn qua có vẻ không có hơi thở sinh hoạt.
"Ba mẹ anh ở nơi khác công tác, hằng năm không ở nhà" Lục Giam tựa hồ là nhìn được nghi vấn của cô.
Tô Diệc a một tiếng, khó trách.
Ở gần trường Y, chính là tất đất tất vàng, có thể có một căn nhà ở đây, xem ra điều kiện của gia đình anh không tồi.
Tô Diệc đang nghĩ ngợi, không biết từ đâu bay ra một vật đen thùi lùi, thẳng tắp hướng đến bọn họ, cô hoảng sợ.
"Đừng sợ, nó chỉ là một con vẹt thôi"
Khi nói chuyện, đồ vật kia đã vững vàng đứng trên vai Lục Giam.
Thật đúng là một con vẹt. Một thân đen nhánh, tròng mắt lóe sáng, mỏ vừa nhọn vừa dài, cong giống cái móc.
Nó ngừng ở trên vai Lục Giam nhiệt tình mà kêu:" Lục Giam, Lục Giam,....."
"Nó nói chuyện thật rõ ràng a" Tô Diệc không nuôi vẹt, thật tò mò, cô thử cùng nó chào hỏi:" Xin chào "
Con vẹt cũng tò mò mà nhìn cô, giọng vang lên:" Xin chào,xin chào, Tam Béo rất đáng yêu......"
Tô Diệc cười rộ lên:" Nguyên lai ngươi kêu là Tam Béo a, là anh dạy nó nói chuyện sao?"
"Nó là được ông nội anh 7 năm trước nuôi dưỡng. Trước đó không lâu ông đã cùng bà đi phía Nam. Nên tạm dưỡng nó ở đây"
Tam Béo đúng thật rất thích nói, nó còn đang muốn khoe khoang, đã bị Lục Giam nắm mỏ, đem theo hướng ban công:" Ngươi nên đi ngủ rồi"
Tô Diệc ở phía sau như sắp thành tinh cùng Tam Béo xua tay:" Ngủ ngon"
Đêm nay, Tô Diệc ngủ ở phòng khách lầu một, Lục Giam ngủ ở lầu hai. Vốn tưởng rằng hôm nay bị kinh hãi như vậy, buổi tối có khả năng sẽ mất ngủ, nhưng có lẽ do quá mệt mỏi, nằm xuống liền ngủ mất, mộng cũng chưa kịp mộng.
Ngày hôm sau, chuông báo điện thoại vang lên ba lần, cô mới tỉnh.
Từ toilet rửa mặt xong đi ra, Tô Diệc ở trong phòng xoa tóc một lúc, không biết Lục Giam đã tỉnh hay chưa, nàng tới lui cả nửa ngày, căn bản vẫn không thấy anh. Chỉ có Tam Bảo đứng một bên, vỗ cánh phành phạch.
Cô thu thập thật tốt, nhắn cho anh một tin, nó rằng buổi sáng có tiết học, đi trước.
"Buổi sáng tốt lành, buổi sáng tốt lành, buổi sáng tốt lành" Tam Béo lặp đi lặp lại nói.
Tô Diệc cười đi qua, thấy trong tủ có một túi nhân hạt thông, cô lấy vài hạt, đặt trong lòng bàn tay, đem bàn tay đến trước mặt Tam Béo.
Nhìn nhân hạt thông trong tay cô, Tam Béo cũng không lập tức ăn, mà là cẩn thận dùng mỏ gõ gõ trên tay cô vài cái, thấy cô bất động, lại nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm một lát, sau đó mới cuối xuống ăn.
Có lẽ sau khi ăn hạt thông, Tam Béo cảm thấy cô là người một nhà, lại bắt đầu khoe khoang, hơn nữa cực kỳ thuần khiết phát thanh:" Phía trước cửa sổ minh quang nguyệt, ngỡ mặt đất có sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,cúi đầu bạch bạch bạch"
Nghe được câu cuối cùng, Tô Diệc như hóa đá.
Khóa cửa truyền đến tiếng giải khóa mật mã, cùm cụp một tiếng, Lục Giam kéo cửa tiến vào, nhìn thấy cô, đem bữa sáng trong tay huơ huơ:" Tỉnh rồi, ăn sáng thôi"
Tô Diệc không nhúc nhích, nhìn anh nói câu:" Học trưởng,em cho rằng anh là người đứng đắn"
Lục Giam mày nhảy lên, đang muốn nói chuyện, liền nghe Tam Bảo kỳ quái mà nói:" Ông xã, ông xã, đến đây ôm một cái. Em muốn được ôm kiểu công chúa. Bay lên ôm một cái. Xoay vòng ôm một cái."
Giọng điệu buồn nôn, còn lên giọng yêu kiều như học mười được mười.
Lục Giam:"......"
"Khụ khụ khụ" Tô Diệc sặc nước miếng ho liên tục.
Trên bàn cơm, hai người cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu ăn.
Lục Giam cảm thấy hiện tại đặc biệt xấu hổ. Anh ma xui quỷ khiến thế nào mà một bên giải thích:" Anh là người đứng đắn"
Cái chuyện quái gì đây? Anh chính là người đúng đắn, thật đáng trách phạt.
Tô Diệc ngước mắt, gật gật đầu:" Em biết"
Cô rốt cuộc cũng xác định, Lục Giam là "quân tử", đúng là nhiệt tình như "quân tử"!!!
Lục gia cách cổng chính trường Y rất gần, chỉ cần 10 phút đi bộ.
Ăn xong bữa sáng, hai người cùng đi đến trường.
"Kỳ thật, em cũng nuôi thú cưng, nhưng là một chú chó. Nói, Tô Diệc click vào điện thoại một video cho anh xem:" Nó tên là Tô Bánh, cũng rất thông minh"
Nói đến thú cưng, thanh âm của Tô Diệc có phần mềm mại, ngọt ngào, lời nói cũng càng nhiều:" Nó rất dính em, em làm bài tập, nó liền ở một bên bồi. Buổi tối sẽ trộm leo lên giường em ngủ, buổi sáng không có việc gì sẽ giống như người mà ngủ trong ổ của chính mình....."
Tô Diệc một bên nói, một bên mở album ảnh cho anh xem.
Bỗng chốc, trên màn hình xuất hiện một bên sườn mặt của nam sinh.
"Đây là ai?" Lục Giam nhướng mày hỏi.
"Ách, đây là một vị học trưởng, chúng em hồi cao trung học cùng trường"
" Em yêu thầm hắn?" ( Có mùi chua nha ^0^)
"Không, không thể nào, anh ấy đã sớm có người mình thích" Tô Diệc lanh lẹ, có chút chột dạ mà gãi gãi tai.
"Học trưởng,hôm nay khi nào anh đi đổi thuốc, em cùng anh đi" Cô chuyển đề tài.
"Không cần" Lục Giam thấy cũng không có gì to lớn, không cần cô phải chạy tới chạy lui.
"Như vậy sao được, cứ để em đi cùng, không em sẽ thấy bất an" Tô Diệc ngửa đầu nhìn anh, một đôi mắt tròn xoe ướt át.
Lục Giam thu mắt, không thể nào cự tuyệt được:" Được, anh sẽ gọi điện thoại cho em"
- -----------
"Lục Giam, tay cậu không tiện, để tớ giúp cậu lấy nước". Thời điểm nghỉ giữa tiết, một nữ sinh cùng lớp đi đến trước bàn Lục Giam, bay nhanh đến lấy bình giữ ấm của anh, dường như sợ anh từ chối.
"Cái này còn phải xem mặt a" Tưởng Duyên giọng chua nói: " Nếu cậu nguyện ý, đây đó nữ sinh đều muốn đỡ cậu đi WC"
"Là đỡ đi WC, hay vẫn là đỡ...... Cái gì a?" Phía trước Mã Kiêu bỗng quay đầu nói.
Nam sinh không tránh được những trò nghịch ngợm như vậy, Lục Giam bị nói đến phiền, nhíu mi lại, cầm lấy một quyển sách.
Anh đi đến trên hành lang gọi điện thoại cho Lục Ngôn:" Về sau cậu chú ý một chút, đừng nên ở trước mặt Tam Béo có những hoạt động cấm thiếu nhi."
Nếu còn việc đó, anh sẽ đem Tam Béo đến chỗ Lục Ngôn để cho cậu ta chiếu cố.
"Tốt" Lục Ngôn thống khoái đáp ứng:"Anh, em nói này, anh đều không có sống về đêm, thật sự không cảm thấy tịch mịch sao?"
Lục Giam trực tiếp cắt điện thoại.
Tác giả có lời muốn nói: Lục Giam: Thật mau ta sẽ có cuộc sống về đêm a.
Hai vợ chồng lần nữa cảm tạ, để lại số điện thoại cùng hai ngàn đồng.
Bác sĩ giúp Lục Giam tiêu độc băng bó, đo nhiệt độ cơ thể, lại phải truyền nước muối phòng ngừa nhiễm cảm, thời điểm treo nước muối lên, đã là buổi chiều.
Tô Diệc đi mua cơm, Lục Giam không ăn uống gì, cô mua một chén cháo ngũ cốc.
Tay phải Lục Giam bị thương băng bó giống như cái bánh chưng, tay trái lại truyền dịch, tạm thời đánh mất năng lực tự giác.
Tô Diệc ngồi bên cạnh giường bệnh, cầm chén cháo nóng thổi thổi.
Cô múc một muỗng cháo đưa qua, nửa đường lại rụt về, đưa đến môi chính mình thử nhiệt độ, xác định có thể ăn được, mới lần nữa đưa đến bên miệng anh.
Lục Giam thấy hành động của cô, há miệng ăn muỗng cháo, hai tai đỏ bừng lên.
(Ghiền mà còn ngại a:))))
Cơm nước xong, Lục Giam nằm ở trên giường không nhúc nhích, hô hấp đều đều, tựa hồ như đã ngủ.
Tô Diệc giúp anh dịch dịch chăn, lại xem bình truyền dịch, sau đó tay chân nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bên giường, cô không chơi điện thoại bởi bình truyền dịch rất nhanh, cô sợ thấy điện thoại sẽ quên kêu hộ lý đổi chất lỏng ấy.
Tầm mắt của Tô Diệc dừng lại trên người Lục Giam.
Anh đúng thật là một chàng trai rất đẹp, không thua kém một minh tinh.
Có lẽ đã ngủ rồi, ngũ quan bây giờ càng thêm nhu hòa, khí chất lạnh nhạt cấm dục, còn mang một chút lười biếng.
Làn da của anh giống như mỡ dê mà trắng nón, lông mi dài, trời sinh như một cực phẩm, theo khóe mắt khúc khuỷu mà hướng về phía trước.
Đỉnh kiều chân núi, sóng mũi thẳng tắp.
Bờ môi có hình rõ ràng, tinh xảo, cánh môi no đủ màu đỏ nhạt nhạt.
Khớp xương trên ngón tay rõ ràng, căn căn như ngọc, huyết quản trên mu bàn tay hơi nhô lên, móng tay mượt mà không tì vết..... Trong ấn tượng của cô, chỉ có thể so sánh như Tiểu Huyền Tử a.
Hơn nữa cô tinh tường nhớ rõ, đôi tay này có độ ấm, ở thời khắc nguy hiểm đã gắt gao mà bảo vệ cô.
Trong phòng bệnh chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng, cùng với tầm mắt nóng rực đang phóng trên người anh.
Lục Giam có điểm không được tự nhiên.
Nhưng tưởng tượng lại, trong phòng chỉ có hai người, không nhìn anh thì cô làm gì?
Từ bệnh viện ra về, bọn họ ghé vào gần đó ăn một chút, thời gian đã khuya.
" Hiện tại trở về, cổng trường có lẽ đã khóa cửa. Một cô gái ở khách sạn không an toàn, nhà anh ở gần đây, không bằng đi đến nhà anh đi" Lục Giam kiến nghị nói.
Nếu đổi lúc bình thường, Tô Diệc khẳng định là từ chối. Nhưng Lục Giam, hôm nay hai người bọn họ coi như "sinh tử chi giao"(*). Cho nên cô không có nhiều do dự:" Được, làm phiền học trưởng"
(*) Sống chết có nhau
Xe taxi vững vàng chạy, khung cảnh thành thị an tĩnh xuyên qua cửa xe, hết sức mê người.
"Học trưởng, nhà anh cùng trường học lại gần như vậy a" Tô Diệc mặc Lục Giam đang tùm dép lê cho cô, một bên đánh giá căn nhà.
Lục gia nhìn rất có hình thức, căn nhà diện tích cũng cỡ 5-60 mét vuông.
Trang hoàng hiện đại, đơn giản, chủ yếu là tông trắng đen. Hơn nữa nhìn qua có vẻ không có hơi thở sinh hoạt.
"Ba mẹ anh ở nơi khác công tác, hằng năm không ở nhà" Lục Giam tựa hồ là nhìn được nghi vấn của cô.
Tô Diệc a một tiếng, khó trách.
Ở gần trường Y, chính là tất đất tất vàng, có thể có một căn nhà ở đây, xem ra điều kiện của gia đình anh không tồi.
Tô Diệc đang nghĩ ngợi, không biết từ đâu bay ra một vật đen thùi lùi, thẳng tắp hướng đến bọn họ, cô hoảng sợ.
"Đừng sợ, nó chỉ là một con vẹt thôi"
Khi nói chuyện, đồ vật kia đã vững vàng đứng trên vai Lục Giam.
Thật đúng là một con vẹt. Một thân đen nhánh, tròng mắt lóe sáng, mỏ vừa nhọn vừa dài, cong giống cái móc.
Nó ngừng ở trên vai Lục Giam nhiệt tình mà kêu:" Lục Giam, Lục Giam,....."
"Nó nói chuyện thật rõ ràng a" Tô Diệc không nuôi vẹt, thật tò mò, cô thử cùng nó chào hỏi:" Xin chào "
Con vẹt cũng tò mò mà nhìn cô, giọng vang lên:" Xin chào,xin chào, Tam Béo rất đáng yêu......"
Tô Diệc cười rộ lên:" Nguyên lai ngươi kêu là Tam Béo a, là anh dạy nó nói chuyện sao?"
"Nó là được ông nội anh 7 năm trước nuôi dưỡng. Trước đó không lâu ông đã cùng bà đi phía Nam. Nên tạm dưỡng nó ở đây"
Tam Béo đúng thật rất thích nói, nó còn đang muốn khoe khoang, đã bị Lục Giam nắm mỏ, đem theo hướng ban công:" Ngươi nên đi ngủ rồi"
Tô Diệc ở phía sau như sắp thành tinh cùng Tam Béo xua tay:" Ngủ ngon"
Đêm nay, Tô Diệc ngủ ở phòng khách lầu một, Lục Giam ngủ ở lầu hai. Vốn tưởng rằng hôm nay bị kinh hãi như vậy, buổi tối có khả năng sẽ mất ngủ, nhưng có lẽ do quá mệt mỏi, nằm xuống liền ngủ mất, mộng cũng chưa kịp mộng.
Ngày hôm sau, chuông báo điện thoại vang lên ba lần, cô mới tỉnh.
Từ toilet rửa mặt xong đi ra, Tô Diệc ở trong phòng xoa tóc một lúc, không biết Lục Giam đã tỉnh hay chưa, nàng tới lui cả nửa ngày, căn bản vẫn không thấy anh. Chỉ có Tam Bảo đứng một bên, vỗ cánh phành phạch.
Cô thu thập thật tốt, nhắn cho anh một tin, nó rằng buổi sáng có tiết học, đi trước.
"Buổi sáng tốt lành, buổi sáng tốt lành, buổi sáng tốt lành" Tam Béo lặp đi lặp lại nói.
Tô Diệc cười đi qua, thấy trong tủ có một túi nhân hạt thông, cô lấy vài hạt, đặt trong lòng bàn tay, đem bàn tay đến trước mặt Tam Béo.
Nhìn nhân hạt thông trong tay cô, Tam Béo cũng không lập tức ăn, mà là cẩn thận dùng mỏ gõ gõ trên tay cô vài cái, thấy cô bất động, lại nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm một lát, sau đó mới cuối xuống ăn.
Có lẽ sau khi ăn hạt thông, Tam Béo cảm thấy cô là người một nhà, lại bắt đầu khoe khoang, hơn nữa cực kỳ thuần khiết phát thanh:" Phía trước cửa sổ minh quang nguyệt, ngỡ mặt đất có sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng,cúi đầu bạch bạch bạch"
Nghe được câu cuối cùng, Tô Diệc như hóa đá.
Khóa cửa truyền đến tiếng giải khóa mật mã, cùm cụp một tiếng, Lục Giam kéo cửa tiến vào, nhìn thấy cô, đem bữa sáng trong tay huơ huơ:" Tỉnh rồi, ăn sáng thôi"
Tô Diệc không nhúc nhích, nhìn anh nói câu:" Học trưởng,em cho rằng anh là người đứng đắn"
Lục Giam mày nhảy lên, đang muốn nói chuyện, liền nghe Tam Bảo kỳ quái mà nói:" Ông xã, ông xã, đến đây ôm một cái. Em muốn được ôm kiểu công chúa. Bay lên ôm một cái. Xoay vòng ôm một cái."
Giọng điệu buồn nôn, còn lên giọng yêu kiều như học mười được mười.
Lục Giam:"......"
"Khụ khụ khụ" Tô Diệc sặc nước miếng ho liên tục.
Trên bàn cơm, hai người cũng không nói chuyện, chỉ cúi đầu ăn.
Lục Giam cảm thấy hiện tại đặc biệt xấu hổ. Anh ma xui quỷ khiến thế nào mà một bên giải thích:" Anh là người đứng đắn"
Cái chuyện quái gì đây? Anh chính là người đúng đắn, thật đáng trách phạt.
Tô Diệc ngước mắt, gật gật đầu:" Em biết"
Cô rốt cuộc cũng xác định, Lục Giam là "quân tử", đúng là nhiệt tình như "quân tử"!!!
Lục gia cách cổng chính trường Y rất gần, chỉ cần 10 phút đi bộ.
Ăn xong bữa sáng, hai người cùng đi đến trường.
"Kỳ thật, em cũng nuôi thú cưng, nhưng là một chú chó. Nói, Tô Diệc click vào điện thoại một video cho anh xem:" Nó tên là Tô Bánh, cũng rất thông minh"
Nói đến thú cưng, thanh âm của Tô Diệc có phần mềm mại, ngọt ngào, lời nói cũng càng nhiều:" Nó rất dính em, em làm bài tập, nó liền ở một bên bồi. Buổi tối sẽ trộm leo lên giường em ngủ, buổi sáng không có việc gì sẽ giống như người mà ngủ trong ổ của chính mình....."
Tô Diệc một bên nói, một bên mở album ảnh cho anh xem.
Bỗng chốc, trên màn hình xuất hiện một bên sườn mặt của nam sinh.
"Đây là ai?" Lục Giam nhướng mày hỏi.
"Ách, đây là một vị học trưởng, chúng em hồi cao trung học cùng trường"
" Em yêu thầm hắn?" ( Có mùi chua nha ^0^)
"Không, không thể nào, anh ấy đã sớm có người mình thích" Tô Diệc lanh lẹ, có chút chột dạ mà gãi gãi tai.
"Học trưởng,hôm nay khi nào anh đi đổi thuốc, em cùng anh đi" Cô chuyển đề tài.
"Không cần" Lục Giam thấy cũng không có gì to lớn, không cần cô phải chạy tới chạy lui.
"Như vậy sao được, cứ để em đi cùng, không em sẽ thấy bất an" Tô Diệc ngửa đầu nhìn anh, một đôi mắt tròn xoe ướt át.
Lục Giam thu mắt, không thể nào cự tuyệt được:" Được, anh sẽ gọi điện thoại cho em"
- -----------
"Lục Giam, tay cậu không tiện, để tớ giúp cậu lấy nước". Thời điểm nghỉ giữa tiết, một nữ sinh cùng lớp đi đến trước bàn Lục Giam, bay nhanh đến lấy bình giữ ấm của anh, dường như sợ anh từ chối.
"Cái này còn phải xem mặt a" Tưởng Duyên giọng chua nói: " Nếu cậu nguyện ý, đây đó nữ sinh đều muốn đỡ cậu đi WC"
"Là đỡ đi WC, hay vẫn là đỡ...... Cái gì a?" Phía trước Mã Kiêu bỗng quay đầu nói.
Nam sinh không tránh được những trò nghịch ngợm như vậy, Lục Giam bị nói đến phiền, nhíu mi lại, cầm lấy một quyển sách.
Anh đi đến trên hành lang gọi điện thoại cho Lục Ngôn:" Về sau cậu chú ý một chút, đừng nên ở trước mặt Tam Béo có những hoạt động cấm thiếu nhi."
Nếu còn việc đó, anh sẽ đem Tam Béo đến chỗ Lục Ngôn để cho cậu ta chiếu cố.
"Tốt" Lục Ngôn thống khoái đáp ứng:"Anh, em nói này, anh đều không có sống về đêm, thật sự không cảm thấy tịch mịch sao?"
Lục Giam trực tiếp cắt điện thoại.
Tác giả có lời muốn nói: Lục Giam: Thật mau ta sẽ có cuộc sống về đêm a.
Danh sách chương