Edt: Ở Đây Có JQ!
Beta: Mítt
~~~~~~~~~~~~~
Ôn Ngôn ngăn vài tên đệ tử ngoại môn lại.
“Các ngươi có gặp qua Tô Mê không?”
Mấy người lắc đầu: “Hình như mấy ngày trước hắn đã dọn khỏi nơi này, nhưng đi đâu thì chúng đệ tử không rõ ràng lắm, chẳng lẽ hắn lại làm chuyện xấu gì sao? Tiên sư có cần chúng đệ tử đi bắt hắn về hay không?”
Ôn Ngôn nhíu mày: “Cái gì gọi là hắn lại làm chuyện xấu?”
Trong số vài tên đệ tử có một người nhìn nhìn bốn phía, ngay sau đó nói: “Nghe nói tiểu tử Tô Mê kia có đam mê về phương diện kia, đã từng động tay động chân với một ít các sư huynh đệ, còn thường xuyên nhìn lén người khác thay quần áo.”
“Ngươi cũng nghe nói sao, ta cũng nghe người khác nói qua chuyện này, người nọ còn nói mông hắn đã bị Tô Mê sờ qua.” Một tên đệ tử khác phụ họa.
“Việc này ta cũng biết, ta còn thấy Tô Mê cùng một tiểu sư đệ mới tới đi trắng đêm không về, sau đó tiểu sư đệ kia vẫn luôn kêu sau mông đau quá.” =.=||
“Không phải chứ, thật sự là nhìn không ra hắn có loại đam mê này, quả thực…….”
“Im miệng!”
Ôn Ngôn lập tức lạnh mặt, thấp giọng quát: “Sư môn trọng địa, sao có thể để cho các ngươi hồ ngôn loạn ngữ, Thiên Quyết, lập tức áp giải bọn họ tới hình tư!”
“Vâng, tiên sư.”
Khàn giọng đáp ứng, Thiên Quyết hiện ra từ hư không, trong tay ném ra một sợi dây thừng màu đen, nháy mắt đem mấy người trói lại.
Vài tên đệ tử vừa thấy tình thế nghiêm trọng, vội vàng quỳ xuống xin tha: “Tiên sư tha mạng, tiên sư tha mạng, chúng ta cũng là nghe các vị sư huynh đệ khác nói, vì tiên sư hỏi tới nên mới bẩm báo đúng sự thật, xin tiên sư hãy bỏ qua cho chúng ta.”
Ấn đường Ôn Ngôn nhíu chặt, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một cái, vẫn bảo Thiên Quyết đưa người đi hình tư.
Tuy rằng hắn không tin Tô Mê là loại người này, phỏng đoán bên trong nhất định là có hiểu lầm gì đó, nhưng hắn vẫn muốn hỏi rõ ràng, lập tức hạ mệnh lệnh, bốn phía phái người tìm kiếm tung tích Tô Mê.
Nói tóm lại, có một số việc chỉ cần nghe người khác nói, một ít hạt giống hoài nghi ít nhiều gì cũng sẽ lưu lại dấu vết dưới đáy lòng.
Suốt hai ngày, Ôn Ngôn và chúng đệ tử lục tung cả tòa Dục Chu Sơn đều không tìm thấy bóng dáng Tô Mê.
Cảm xúc mất mát ưu sầu và lo được lo mất làm cho Ôn Ngôn vốn từ Nguyên Anh rớt xuống Kim Đan, không có tích cốc đan hỗ trợ lập tức gầy vài cân.
Cùng lúc đó, lời đồn không tốt cũng truyền trong Dục Chu Sơn.
Đồn đãi Tô Mê có đam mê biến thái, cưỡng bách tiểu sư đệ mới tới, sau đó nhiều lần muốn "quát tháo" nhưng tiểu sư đệ kia không muốn, Tô Mê liền nổi lên sát ý, cuối cùng chạy án.
Nhưng ngay vào ngày hôm sau, có người ở sau núi vô tình phát hiện ra thi thể tiểu sư đệ bị bạo phá cúc hoa, trên người còn lưu lại vết thương do hỏa hệ tiên thuật gây ra.
Việc này vừa truyền ra, Tô Mê nháy mắt trở thành địch nhân của toàn bộ Dục Chu Sơn.
Vài tên trưởng lão tiên môn nhao nhao bức bách Ôn Ngôn, buộc hắn phát lệnh truy nã tiên môn, nhất định phải bắt sống Tô Mê nhận tội.
Ôn Ngôn dùng mọi cách khuyên can, lén phân phó Thiên Quyết tiếp tục tìm kiếm, đồng thời bản thân tiến vào mật thất trong tẩm phòng.
……
Cảnh Lan Uyển bên kia.
Phượng Lan Nhi bọc mình dưới vài lớp chăn, vẫn bị đông lạnh đến run rẩy nửa nằm trên giường, nghe Tiểu Trân hồi báo tin tức.
“Tiểu thư người không biết đâu, tiểu tử Tô Mê kia trước mắt chính là người nổi danh của Dục Chu Sơn chúng ta, không có người nào trong sư môn không biết hành động của hắn.”
“Đúng không, vậy là tốt rồi, chỉ là bây giờ còn chưa có tin tức của hắn sao?”
Tiểu Trân lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Toàn tiên sơn đều đã lật qua một lần, không hề có tin tức của hắn, người nói, hắn rốt cuộc trốn đi đâu, có điều tiểu thư người nói xem có phải hắn chết rồi không, hay sợ chúng ta sẽ tìm hắn tính sổ cho nên chạy trốn trước rồi?”
Thật ra Phượng Lan Nhi cũng không biết, nàng ta hỏi qua hệ thống, kết quả hệ thống nói với nàng ta nó không có quyền hạn tuần tra vị trí của Tô Mê.
Nàng ta lúc ấy cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Kết quả cốt truyện sửa đổi, phỏng chừng là bởi vì Tô Mê không chết, thay đổi việc phát triển kết cục trong nguyên văn, cho nên không có cách nào tìm ra tung tích của hắn.
Hoặc là loại vị diện tu tiên này luôn có những nơi thần bí mà hệ thống không có biện pháp tiến vào, vừa lúc Tô Mê trời xui đất khiến đi vào bên trong cho nên tìm không ra.
Wattpad: HBNmoemoe
Nhưng Phượng Lan Nhi cũng không nhàn rỗi, thừa dịp Tô Mê không ở đây, trực tiếp ra lệnh Tiểu Trân lén làm rất nhiều việc.
Đầu tiên là mua được vài tên đệ tử, cố ý tại thời điểm Ôn Ngôn đi tìm Tô Mê bảo bọn họ nói bậy về Tô Mê.
Sau đó tung tin đồn, dẫn tên tiểu sư đệ mới tới kia đến sau núi, giao cho mấy vị sư huynh chân chính có sở thích biến thái trong môn bạo chết tiểu sư đệ, chế tạo chứng cứ phạm tội cho Tô Mê.
Chẳng qua, mấy tên đệ tử bị Ôn Ngôn bắt vào hình tư vẫn là mối hoạ lớn trong lòng Phượng Lan Nhi.
Phượng Lan Nhi híp híp mắt, kêu Tiểu Trân đưa lỗ tai tới, sau đó thì thầm một phen, ánh sáng lạnh trong mắt nồng đậm.
……
Bích Tiêu cung, toạ lạc tại ngọn núi có vị trí tối cao trên Dục Chu Sơn, đứng bên vách núi phía sau cung điện, lọt vào tầm mắt là một mảnh đại dương mênh mông vô tận.
Ngày hôm đó, Tô Mê trong lúc rãnh rỗi đi đến cạnh vách núi.
Đang muốn triệu hồi Khổn Tiên Thằng lấy từ phòng Đông Phương Lẫm ra, đến dưới vách núi hái dược liệu luyện dược, lại vô tình nhìn thấy trong biển có một khối xác chết trôi.
Tập trung nhìn vào, xác chết trôi kia còn mặc áo choàng của Dục Chu Sơn.
Tô Mê nhíu mi, gọi Khổn Tiên Thằng ra cuốn cái xác chết trôi kia, hơi dùng sức một chút vớt từ dưới biển lên.
A, đây không phải là đệ tử ngoại môn lúc trước ở cùng cô sao, sao lại rơi xuống biển?
Tô Mê dùng tay nhẹ nhàng tìm tòi, thấy hắn hình như còn hơi thở, lập tức tiến hành cứu chữa cho hắn.
……
Trong mật thất.
Ôn Ngôn đem trâm cài Tô Mê đã từng tặng cho hắn đặt trước mặt càn khôn kính, sau đó trong miệng mặc niệm khẩu quyết mở càn khôn kính ra.
Không bao lâu, mặt kính vốn dĩ mơ hồ không rõ dần dần trở nên rõ ràng.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh gầy ốm tinh tế chậm rãi xuất hiện trong gương, ngay sau đó, mặt Tô Mê đã xuất hiện trước mắt Ôn Ngôn.
Dường như so với mấy ngày trước, Tô Mê chẳng những không gầy đi, ngược lại còn mượt mà hơn rất nhiều.
Ôn Ngôn tĩnh khí ngưng thần, không chớp mắt nhìn mặt kính, ý đồ muốn nhìn ra nơi Tô Mê đang ở.
Nhưng giây tiếp theo, một đạo quang mang chói mắt nồng đậm màu tím từ trong gương trực tiếp phản xạ tới trên người Ôn Ngôn.
Hắn đột nhiên lảo đảo lui về phía sau vài bước, mới vừa miễn cưỡng đứng vững thì cùng lúc đó chỉ cảm thấy huyết khí trong ngực cuồn cuộn, trong cổ họng một trận tanh ngọt, Ôn Ngôn phun ra một ngụm máu lớn: “Phốc ——!”
Nhưng ngay sau đó, hắn ngơ ngẩn nhìn mặt kính đã khôi phục trạng thái mơ hồ, đáy lòng càng thêm bất an kinh hoảng.
Tiên quang màu tím kia rõ ràng là kết giới sư phụ bày ra ở Bích Tiêu cung, chẳng lẽ mấy ngày nay Tô Mê ở Bích Tiêu cung? Nhưng vì sao "hắn" lại ở chỗ sư phụ?
Cho dù hắn là đệ tử thân truyền thì dưới tình huống không được sư phụ gọi đến cũng không được đi vào cấm địa, vì sao Tô Mê lại đi vào?
Rốt cuộc ở thời điểm hắn không biết, Tô Mê và sư phụ đã xảy ra cái gì?
Vì sao Tô Mê không bẩm báo với hắn một tiếng đã quả quyết dọn đi?
Trong đầu Ôn Ngôn một mảnh hỗn loạn, làm sao cũng nghĩ không ra nguyên cớ, cuối cùng đành ngồi thiền tại chỗ để điều tức, miễn cưỡng hóa giải lực lượng cường đại từ ánh sáng tím ở trong cơ thể ngăn nó tiếp tục thương tổn bản thân, rồi sau đó vội vàng rời khỏi biệt viện, chạy đi Bích Tiêu cung.
~~~~~
Beta: Mítt
~~~~~~~~~~~~~
Ôn Ngôn ngăn vài tên đệ tử ngoại môn lại.
“Các ngươi có gặp qua Tô Mê không?”
Mấy người lắc đầu: “Hình như mấy ngày trước hắn đã dọn khỏi nơi này, nhưng đi đâu thì chúng đệ tử không rõ ràng lắm, chẳng lẽ hắn lại làm chuyện xấu gì sao? Tiên sư có cần chúng đệ tử đi bắt hắn về hay không?”
Ôn Ngôn nhíu mày: “Cái gì gọi là hắn lại làm chuyện xấu?”
Trong số vài tên đệ tử có một người nhìn nhìn bốn phía, ngay sau đó nói: “Nghe nói tiểu tử Tô Mê kia có đam mê về phương diện kia, đã từng động tay động chân với một ít các sư huynh đệ, còn thường xuyên nhìn lén người khác thay quần áo.”
“Ngươi cũng nghe nói sao, ta cũng nghe người khác nói qua chuyện này, người nọ còn nói mông hắn đã bị Tô Mê sờ qua.” Một tên đệ tử khác phụ họa.
“Việc này ta cũng biết, ta còn thấy Tô Mê cùng một tiểu sư đệ mới tới đi trắng đêm không về, sau đó tiểu sư đệ kia vẫn luôn kêu sau mông đau quá.” =.=||
“Không phải chứ, thật sự là nhìn không ra hắn có loại đam mê này, quả thực…….”
“Im miệng!”
Ôn Ngôn lập tức lạnh mặt, thấp giọng quát: “Sư môn trọng địa, sao có thể để cho các ngươi hồ ngôn loạn ngữ, Thiên Quyết, lập tức áp giải bọn họ tới hình tư!”
“Vâng, tiên sư.”
Khàn giọng đáp ứng, Thiên Quyết hiện ra từ hư không, trong tay ném ra một sợi dây thừng màu đen, nháy mắt đem mấy người trói lại.
Vài tên đệ tử vừa thấy tình thế nghiêm trọng, vội vàng quỳ xuống xin tha: “Tiên sư tha mạng, tiên sư tha mạng, chúng ta cũng là nghe các vị sư huynh đệ khác nói, vì tiên sư hỏi tới nên mới bẩm báo đúng sự thật, xin tiên sư hãy bỏ qua cho chúng ta.”
Ấn đường Ôn Ngôn nhíu chặt, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người một cái, vẫn bảo Thiên Quyết đưa người đi hình tư.
Tuy rằng hắn không tin Tô Mê là loại người này, phỏng đoán bên trong nhất định là có hiểu lầm gì đó, nhưng hắn vẫn muốn hỏi rõ ràng, lập tức hạ mệnh lệnh, bốn phía phái người tìm kiếm tung tích Tô Mê.
Nói tóm lại, có một số việc chỉ cần nghe người khác nói, một ít hạt giống hoài nghi ít nhiều gì cũng sẽ lưu lại dấu vết dưới đáy lòng.
Suốt hai ngày, Ôn Ngôn và chúng đệ tử lục tung cả tòa Dục Chu Sơn đều không tìm thấy bóng dáng Tô Mê.
Cảm xúc mất mát ưu sầu và lo được lo mất làm cho Ôn Ngôn vốn từ Nguyên Anh rớt xuống Kim Đan, không có tích cốc đan hỗ trợ lập tức gầy vài cân.
Cùng lúc đó, lời đồn không tốt cũng truyền trong Dục Chu Sơn.
Đồn đãi Tô Mê có đam mê biến thái, cưỡng bách tiểu sư đệ mới tới, sau đó nhiều lần muốn "quát tháo" nhưng tiểu sư đệ kia không muốn, Tô Mê liền nổi lên sát ý, cuối cùng chạy án.
Nhưng ngay vào ngày hôm sau, có người ở sau núi vô tình phát hiện ra thi thể tiểu sư đệ bị bạo phá cúc hoa, trên người còn lưu lại vết thương do hỏa hệ tiên thuật gây ra.
Việc này vừa truyền ra, Tô Mê nháy mắt trở thành địch nhân của toàn bộ Dục Chu Sơn.
Vài tên trưởng lão tiên môn nhao nhao bức bách Ôn Ngôn, buộc hắn phát lệnh truy nã tiên môn, nhất định phải bắt sống Tô Mê nhận tội.
Ôn Ngôn dùng mọi cách khuyên can, lén phân phó Thiên Quyết tiếp tục tìm kiếm, đồng thời bản thân tiến vào mật thất trong tẩm phòng.
……
Cảnh Lan Uyển bên kia.
Phượng Lan Nhi bọc mình dưới vài lớp chăn, vẫn bị đông lạnh đến run rẩy nửa nằm trên giường, nghe Tiểu Trân hồi báo tin tức.
“Tiểu thư người không biết đâu, tiểu tử Tô Mê kia trước mắt chính là người nổi danh của Dục Chu Sơn chúng ta, không có người nào trong sư môn không biết hành động của hắn.”
“Đúng không, vậy là tốt rồi, chỉ là bây giờ còn chưa có tin tức của hắn sao?”
Tiểu Trân lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Toàn tiên sơn đều đã lật qua một lần, không hề có tin tức của hắn, người nói, hắn rốt cuộc trốn đi đâu, có điều tiểu thư người nói xem có phải hắn chết rồi không, hay sợ chúng ta sẽ tìm hắn tính sổ cho nên chạy trốn trước rồi?”
Thật ra Phượng Lan Nhi cũng không biết, nàng ta hỏi qua hệ thống, kết quả hệ thống nói với nàng ta nó không có quyền hạn tuần tra vị trí của Tô Mê.
Nàng ta lúc ấy cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc là chuyện như thế nào? Kết quả cốt truyện sửa đổi, phỏng chừng là bởi vì Tô Mê không chết, thay đổi việc phát triển kết cục trong nguyên văn, cho nên không có cách nào tìm ra tung tích của hắn.
Hoặc là loại vị diện tu tiên này luôn có những nơi thần bí mà hệ thống không có biện pháp tiến vào, vừa lúc Tô Mê trời xui đất khiến đi vào bên trong cho nên tìm không ra.
Wattpad: HBNmoemoe
Nhưng Phượng Lan Nhi cũng không nhàn rỗi, thừa dịp Tô Mê không ở đây, trực tiếp ra lệnh Tiểu Trân lén làm rất nhiều việc.
Đầu tiên là mua được vài tên đệ tử, cố ý tại thời điểm Ôn Ngôn đi tìm Tô Mê bảo bọn họ nói bậy về Tô Mê.
Sau đó tung tin đồn, dẫn tên tiểu sư đệ mới tới kia đến sau núi, giao cho mấy vị sư huynh chân chính có sở thích biến thái trong môn bạo chết tiểu sư đệ, chế tạo chứng cứ phạm tội cho Tô Mê.
Chẳng qua, mấy tên đệ tử bị Ôn Ngôn bắt vào hình tư vẫn là mối hoạ lớn trong lòng Phượng Lan Nhi.
Phượng Lan Nhi híp híp mắt, kêu Tiểu Trân đưa lỗ tai tới, sau đó thì thầm một phen, ánh sáng lạnh trong mắt nồng đậm.
……
Bích Tiêu cung, toạ lạc tại ngọn núi có vị trí tối cao trên Dục Chu Sơn, đứng bên vách núi phía sau cung điện, lọt vào tầm mắt là một mảnh đại dương mênh mông vô tận.
Ngày hôm đó, Tô Mê trong lúc rãnh rỗi đi đến cạnh vách núi.
Đang muốn triệu hồi Khổn Tiên Thằng lấy từ phòng Đông Phương Lẫm ra, đến dưới vách núi hái dược liệu luyện dược, lại vô tình nhìn thấy trong biển có một khối xác chết trôi.
Tập trung nhìn vào, xác chết trôi kia còn mặc áo choàng của Dục Chu Sơn.
Tô Mê nhíu mi, gọi Khổn Tiên Thằng ra cuốn cái xác chết trôi kia, hơi dùng sức một chút vớt từ dưới biển lên.
A, đây không phải là đệ tử ngoại môn lúc trước ở cùng cô sao, sao lại rơi xuống biển?
Tô Mê dùng tay nhẹ nhàng tìm tòi, thấy hắn hình như còn hơi thở, lập tức tiến hành cứu chữa cho hắn.
……
Trong mật thất.
Ôn Ngôn đem trâm cài Tô Mê đã từng tặng cho hắn đặt trước mặt càn khôn kính, sau đó trong miệng mặc niệm khẩu quyết mở càn khôn kính ra.
Không bao lâu, mặt kính vốn dĩ mơ hồ không rõ dần dần trở nên rõ ràng.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh gầy ốm tinh tế chậm rãi xuất hiện trong gương, ngay sau đó, mặt Tô Mê đã xuất hiện trước mắt Ôn Ngôn.
Dường như so với mấy ngày trước, Tô Mê chẳng những không gầy đi, ngược lại còn mượt mà hơn rất nhiều.
Ôn Ngôn tĩnh khí ngưng thần, không chớp mắt nhìn mặt kính, ý đồ muốn nhìn ra nơi Tô Mê đang ở.
Nhưng giây tiếp theo, một đạo quang mang chói mắt nồng đậm màu tím từ trong gương trực tiếp phản xạ tới trên người Ôn Ngôn.
Hắn đột nhiên lảo đảo lui về phía sau vài bước, mới vừa miễn cưỡng đứng vững thì cùng lúc đó chỉ cảm thấy huyết khí trong ngực cuồn cuộn, trong cổ họng một trận tanh ngọt, Ôn Ngôn phun ra một ngụm máu lớn: “Phốc ——!”
Nhưng ngay sau đó, hắn ngơ ngẩn nhìn mặt kính đã khôi phục trạng thái mơ hồ, đáy lòng càng thêm bất an kinh hoảng.
Tiên quang màu tím kia rõ ràng là kết giới sư phụ bày ra ở Bích Tiêu cung, chẳng lẽ mấy ngày nay Tô Mê ở Bích Tiêu cung? Nhưng vì sao "hắn" lại ở chỗ sư phụ?
Cho dù hắn là đệ tử thân truyền thì dưới tình huống không được sư phụ gọi đến cũng không được đi vào cấm địa, vì sao Tô Mê lại đi vào?
Rốt cuộc ở thời điểm hắn không biết, Tô Mê và sư phụ đã xảy ra cái gì?
Vì sao Tô Mê không bẩm báo với hắn một tiếng đã quả quyết dọn đi?
Trong đầu Ôn Ngôn một mảnh hỗn loạn, làm sao cũng nghĩ không ra nguyên cớ, cuối cùng đành ngồi thiền tại chỗ để điều tức, miễn cưỡng hóa giải lực lượng cường đại từ ánh sáng tím ở trong cơ thể ngăn nó tiếp tục thương tổn bản thân, rồi sau đó vội vàng rời khỏi biệt viện, chạy đi Bích Tiêu cung.
~~~~~
Danh sách chương