Edt: Ở Đây Có JQ!

Beta: Kỳ Vân + Mítt

~~~~~~~~~~~~~~~~

Tô Mê nhíu mày, khi chưa mở miệng từ chối thì đã có một bàn tay thon dài tinh xảo đặt trên đầu vai cô. 

Cô quay đầu nhìn lại, nam tử mặc trường bào màu đỏ rực, ánh mắt tà mị đào hoa câu môi cười với Phượng Lan Nhi: “Sư muội yên tâm, sư huynh nhất định sẽ kiểm tra thân thể sư đệ thật kỹ càng.”

Phượng Lan Nhi ôm cổ Ôn Ngôn, cánh môi không dấu vết chạm vào vành tai hắn.

Vừa lòng cảm giác được thân thể hắn càng thêm cứng đờ và hô hấp hơi loạn, Phượng Lan Nhi cười xinh đẹp nói với Cam Ly: “Vậy làm phiền sư huynh nhé.”

Bàn tay đặt trên đầu vai Tô Mê vô tình chạm đến một mảng làn da cháy đen, xúc cảm tinh tế như tơ lụa thượng hạng làm Cam Ly phải nhướng mày, lòng bàn tay theo bản năng vuốt ve vài cái.

Tô Mê nhíu mày.

Nhưng thấy Cam Ly rất nhanh đã khôi phục lại: “Có thể vì Tiểu Lan Nhi làm chút việc nhỏ, tất nhiên là vinh hạnh của sư huynh rồi.”

“Nếu không có chuyện gì khác, vậy đồ nhi đưa sư đệ đi trước.” Hắn chế trụ bả vai Tô Mê, hơi gật đầu với Ôn Ngôn.

Ngay lúc Tô Mê nghĩ nên từ chối Cam Ly thế nào thì Ôn Ngôn bỗng nhiên lên tiếng, gọi hai người lại: “Từ từ.”

Cam Ly nhìn Ôn Ngôn đang đi về phía mình, nghi hoặc nhướng mày: “Sư phụ có chuyện gì muốn dặn dò đồ nhi sao?”

“Thân thể Lan Nhi vẫn luôn do ngươi điều trị, mới vừa rồi hình như nàng không thoải mái lắm, ngươi ôm nàng trở về Cảnh Lan Uyển xem một chút, Mê Nhi ở đây cứ giao cho vi sư là được.”

Ôn Ngôn vừa dứt lời, lập tức đem Phượng Lan Nhi đưa đến trong tay Cam Ly, rồi lôi kéo Tô Mê rời đi.

Đừng nói là Cam Ly, ngay cả Tô Mê cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Dựa theo nguyên cốt truyện, toàn bộ Dục Chu Sơn, chỉ có Tự Dự và Cam Ly biết nguyên nữ chủ là nữ nhi.

Sau khi nguyên nữ chủ chết, Ôn Ngôn mới biết được chân tướng.

Cam Ly tinh thông y thuật, sư huynh đệ cùng nhau tắm rửa hoặc kiểm tra thân thể là điều hết sức bình thường.

Theo lý thuyết, ngày thường Ôn Ngôn cực kỳ đau lòng cho Phượng Lan Nhi, hôm nay không nên làm việc này.

Trong số những người ở đây, chỉ có một mình Phượng Lan Nhi đang ảo não.

Nam chủ lỗ mãng này cũng quá không thức thời rồi!

Ở các vị diện trước, những nam chủ nam phụ kia, người nào mà chẳng bị trêu chọc vài lần là lập tức bổ nhào vào nàng ta, để nàng ta sai khiến. Nhưng tên nam chủ lỗ mãng này, mới chỉ sờ hắn hai cái, cọ cọ vành tai một chút đã làm đào binh rồi.

Thật đúng là một người không thú vị!

Nhưng so với nam chủ Nhị Lăng Tử, nàng ta lại càng thích nam nhân tự luyến trước mắt này hơn.

……

Ôn Ngôn dẫn Tô Mê vào phòng tắm.

“Ngươi đi vào tắm rửa trước, vi sư lấy quần áo sạch sẽ cho ngươi.”

Không biết có phải ảo giác của Tô Mê hay không, cô cảm thấy thái độ của Ôn Ngôn có chút không vui, còn hơi bực bội nữa.

Nghĩ tới động tác thân mật của Phượng Lan Nhi làm với hắn lúc nãy, chẳng lẽ là bởi vì nguyên nhân này? Tô Mê im lặng gật đầu, đi vào phòng tắm.

Nhớ tới đệ tử nội ngoại môn đều tắm rửa vào buổi tối, ban ngày thì ở phụ cận tu đạo tràng thí luyện, hoặc ở nơi linh khí đầy đủ để im lặng tĩnh tâm, cho nên Tô Mê mới có thể tới đây với Ôn Ngôn.

Cuối cùng thì hiện giờ cô và đệ tử ngoại môn sống cùng nhau, chỉ có thể đến phòng này để tắm rửa.

Dù sao cũng tới rồi, không bằng đợi lát nữa tìm một lý do nhờ Ôn Ngôn canh chừng ở bên ngoài giúp cô.

Tô Mê nhanh chóng trút hết quần áo trên người, chờ cô nhìn thấy vùng đất bằng phẳng trước ngực chỉ có hai viên phấn nộn hơi nhỏ, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Nhũ này cũng thật là nhỏ nha! 

Nhưng ngực không phẳng thì làm sao bình thiên hạ, Tô Mê cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân mình, sau đó lấy chiếc khăn lớn đi vào trong suối.

Không bao lâu sau, Ôn Ngôn đã cầm một bộ nam trang xanh trắng đan xen đi vào, nhìn thấy bả vai gầy lại trắng của Tô Mê quá chói mắt, không khỏi giật mình.

“Cảm ơn sư phụ, ngài đặt quần áo ở bên cạnh là được rồi, lát nữa con sẽ tắm rửa sạch sẽ.”

Cơ thể Tô Mê rụt vào trong nước, câu môi cười nhìn về phía hắn.

Ôn Ngôn thấy Tô Mê mặt đầy ý cười sáng lạn, con ngươi lóe lên đến gần ôn tuyền.

“Ngươi lại đây một chút, vi sư giúp ngươi nhìn xem có để lại di chứng nghiêm trọng hay không.”

Ý cười nơi khoé miệng Tô Mê cứng đờ, vội vàng từ chối: “Sư phụ đừng lo lắng, thân thể của đồ nhi rất tốt, không cần kiểm tra.”

Ôn Ngôn bị Tô Mê từ chối, cảm thấy hơi không vui.

Ngày thường hắn nói gì, Tô Mê đều sẽ không phản kháng nửa lời, hơn nữa chỉ cho phép mình thân cận, nhưng lại nghĩ tới vừa rồi Cam Ly thân mật với "hắn" mà "hắn" cũng không khó chịu, trong lòng Ôn Ngôn chợt có một loại cảm xúc vi diệu không vui.

“Đinh! Độ hảo cảm của nam chủ cộng thêm 1 điểm, tổng độ hảo cảm là 81 điểm, ký chủ cố lên.”

Tô Mê không khỏi nhướng mày, nam chủ rõ ràng không vui vì bị cô từ chối, vì sao độ hảo cảm còn tăng lên chứ?

Hay là nam chủ thánh phụ bạch liên này không thích ngốc bạch ngọt, mà thích loại tính tình phản nghịch, nhưng trước kia nguyên nữ chủ cũng là tình huống này, vì sao hắn không yêu nàng?

Tô Mê tinh tế suy nghĩ lại nguyên cốt truyện, nghĩ đến Ôn Ngôn chảy xuống một giọt nước mắt vì nguyên nữ chủ, linh quang trong đầu chợt lóe.

Chắc không phải Ôn Ngôn vẫn luôn cho rằng cô là một nam nhân, tuy rằng có tình cảm với cô nhưng lại ngại thế tục bàn tán mà áp xuống tình cảm nội tâm của mình, cho nên sau khi Phượng Lan Nhi trở về mới cố ý đối xử tốt với Phượng Lan Nhi ở trước mặt nguyên nữ chủ chứ?

Vẻ mặt không vui vừa rồi là do cô không phản kháng Cam Ly, nên mới làm hắn không vui?

Ha ha, nếu thật là như vậy, nhiệm vụ đó cũng không khó hoàn thành.

Thấy khoé miệng Tô Mê hơi cong lên, Ôn Ngôn cau mày, bỗng nhiên mở miệng nói.

“Ngươi không muốn vi sư kiểm tra cho ngươi, chẳng lẽ muốn Cam Ly kiểm tra?”

Những lời Ôn Ngôn vừa nói, Tô Mê càng thêm tin tưởng phỏng đoán của mình.

Tô Mê thu hồi ánh mắt, vẻ mặt cô đơn, cười miễn cưỡng: “Sư tỷ thích sư phụ, sư phụ cũng thích sư tỷ, đồ nhi chỉ muốn hai người có thêm thời gian ở bên nhau...”

“Đừng nói bậy, vi sư nói thích Lan Nhi lúc nào, vi sư chỉ có tình cảm thầy trò với nàng, người vi sư thích chính là…” Khuôn mặt Ôn Ngôn lạnh lùng đánh gãy lời cô, sau đó lại ảo não ngậm miệng lại.

Tô Mê nhìn dáng vẻ khó chịu của hắn, nội tâm không khỏi cười lạnh.

Nếu hắn thích nguyên nữ chủ, vì sao không nói ra, vì sao lại muốn tận mắt nhìn thấy nguyên nữ chủ chết trước mặt hắn?

Chẳng lẽ chỉ do nàng là “Nam nhân”, nàng vừa chết, tâm hắn lập tức giải thoát, cho nên mới thấy chết mà không cứu?

Tô Mê bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy vẻ đau khổ khi nam chủ yêu cô, rồi lại rối rắm vì cô là “nam nhi”, sau lại biết được chân tướng, cũng vĩnh viễn không chiếm được cô.

Vì thế cô điều chỉnh lại tâm trạng, lộ ra nụ cười chua xót: “Đồ nhi biết sư phụ thích ai cũng sẽ không thích đồ nhi, đồ nhi nghịch ngợm như vậy, thường xuyên gây chuyện cho ngài, sư phụ nhất định là rất chán ghét đồ nhi phải không?”

Hầu kết lên xuống, Ôn Ngôn muốn nói lại thôi, sau đó lắc đầu, khắc chế mà nói: “Vi sư không chán ghét Mê Nhi.”

Tô Mê lúc này mới thoải mái: “Vậy là tốt rồi, sư phụ, hình như ta quên lấy khăn rồi, ngài có thể lấy giúp ta không?”

“Được, ngươi đợi ở đây đi.” Ánh mắt Ôn Ngôn liếc qua bả vai trắng tuyết của Tô Mê, lập tức tối sầm lại, sau đó mới xoay người đi ra ngoài.

Chờ khi hắn trở về, Tô Mê đã mặc xong quần áo xuất hiện trước mặt Ôn Ngôn, đôi mắt nhìn chiếc khăn trên tay hắn, mỉm cười sáng lạn: “Sư phụ lau tóc giúp ta, được không?”

~~~~~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện