Edt: Mítt
~~~~~~~
“Thông báo cho Thanh Thành chưởng môn, để hắn tới Quốc sư phủ đón người.” Phượng Vô Thương đạm nhiên phân phó.
Lãnh Quyết giật mình, không biết nghĩ tới cái gì, trong giọng nói chần chờ gần như không thể phát hiện, muốn nói lại thôi gật đầu: “Vâng, Lãnh Quyết hiểu rõ…….”
“Muốn nói cái gì?”
Từ đầu đến cuối cũng không mở mắt ra, thậm chí đến lông mi cũng không có động Phượng Vô Thương đạm nhiên mở miệng.
Lãnh Quyết thấy thế, châm chước một lát, lúc này mới lên tiếng: “Cô ấy công lực toàn thân mất hết, gân mạch bị người khác mạnh mẽ nghịch sửa, chỉ sợ đời này cũng không thể tập võ.”
Phượng Vô Thương trầm mặc một cái chớp mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Thiếu Thanh Thành chưởng môn nhân tình, chỉ lo thay hắn tìm người hoặc thi thể là được, chuyện khác cùng ta không quan hệ.”
Hình như cảm thấy những việc này đã vượt qua phạm vi quản hạt của mình, Lãnh Quyết nhàn nhạt gật đầu, sau đó lắc mình biến mất.
Quốc sư phủ, Đông viện phòng cho khách.
Tô Mê lẳng lặng ngồi ở trước gương đồng, nhìn bộ dánh chính mình mặt mũi bầm dập, như suy tư cái gì.
Lúc này tuy rằng thay đổi cốt truyện nam chủ cưỡng bách nguyên chủ, đến tuyến tàng bảo đồ theo nguyên cốt truyện, nhưng, nếu muốn miễn việc phải bị tặng cho triều thần, trở thành đồ chơi phát tiết, cô vẫn cần thiết phải mượn dùng thế lực của Quốc sư Phượng Vô Thương mới được.
Nhưng, một bên muốn công lược tra nam chủ, một bên còn muốn câu thêm Quốc sư cấm dục, bên kia còn muốn giúp Dạ Tự Thừa bước lên ngôi vị hoàng đế, vậy cô phải ở cái vị diện này ngốc bao lâu?
“Trên nguyên tắc mà nói, ký chủ chỉ cần ở thời điểm trước khi nguyên nữ chủ tử vong hoàn thành tâm nguyện nữ chủ là được.” Hệ thống 059 đột nhiên nói.
Tô Mê một lần nữa chải vuốt cốt truyện, mở miệng nói: “Một năm?”
“Đúng vậy, lý luận không tồi, chỉ cần trong thời gian một năm, cô hoàn thành tất cả nhiệm vụ, là sẽ tự động thoát ly ký thể.”
“Được, ta hiểu, chỉ là gương mặt này, có thể khôi phục nguyên dạng hay không?” Tô Mê nhíu mày.
Trong lòng biết cho dù là thế giới nào cũng cần phải xem mặt, nhưng bộ dáng đầu heo này hiển nhiên làm cho cô một bước khó đi.
“Ký chủ, cô có thể mượn dùng dược vật của vị diện này để khôi phục, nếu bổn hệ thống tùy tiện ở trong thời gian ngắn khôi phục sẽ làm người khác hoài nghi.” Hệ thống 059 có nề nếp nói.
Tô Mê than nhẹ: “Hiểu rồi, lui ra đi. ”
Hệ thống 059 nghe khẩu khí này của cô, lập tức không vui: “Bổn hệ thống muốn lui mới có thể lui, thỉnh không nên sai sử bổn hệ thống làm bất kì chuyện gì.”
“Vậy sao, sáng nay tràng diễn kịch tính kia, xem như thế nào, còn có muốn xem không?”
“Đương nhiên muốn.” Hệ thống 059 theo bản năng gật đầu.
Tô Mê vẫy vẫy tay: “Vậy mau đi đi, bổn cô nương lần sau gọi đến ngươi chính là ngươi lại lần nữa được xem kịch vui.”
Hệ thống 059 vẫy vẫy ống tay áo, rời đi.
Chỉ là Tô Mê không biết, hệ thống 059 lần sau xem diễn, thế nhưng là cô cùng Phượng Vô Thương trên giường diễn!
……
Bên kia, Dạ Lăng Tuyệt cùng Niệm Như Yên điên cuồng triền miên cả ngày.
Xong việc, tư vị kia quả thực khó có thể hình dung.
Thẳng đến ngày hôm sau, Dạ Lăng Tuyệt mới đỡ eo từ Phượng Lan viện đi ra.
Ngẩng đầu vừa thấy ngay từ đầu là ba chữ vàng to Phượng Lan viện lại biến thành ba chữ đen như mực “Viện tâm thần”.
Dạ Lăng Tuyệt lập tức tìm Mạnh Truyện.
“Sao lại thế này?”
Mạnh Truyện nào biết, đành phải đúng sự thật bẩm: “Thuộc hạ lập tức đi tra.”
Dạ Lăng Tuyệt không biết nghĩ tới cái gì, xua xua tay: “Được rồi, sai người một lần nữa làm khối bảng hiệu, phái người giám thị hướng đi của Tô Mê ở Quốc sư phủ, lại tìm mấy người hầu, chăm sóc tốt Như Yên.”
“Rõ, Vương gia.”
Mạnh Truyện gật đầu, vừa định rời đi, Dạ Lăng Tuyệt đột nhiên gọi hắn lại, lấy ra một cái bình sứ giao cho hắn.
“Tìm cơ hội đem thuốc này hạ với Tô Mê.”
Nhìn thấy thân bình huyết hồng kia, con ngươi Mạnh Truyện hơi co rụt lại, ngay sau đó liền đem bình sứ nhận lấy, xoay người rời đi.
……
Tô Mê ở Quốc sư phủ ngây người suốt ba ngày, trừ bỏ uống nước thuốc thì chính là ăn đan dược, thiếu chút nữa thành ấm sắc thuốc, nhưng trước sau không có gặp được Quốc sư đại danh đỉnh đỉnh.
Một ngày dùng xong cơm trưa, Tô Mê cầm lấy khăn che mặt che khuất khuôn mặt xanh tím, đi vào hoa viên trong hậu viện tản bộ, tiêu hóa thức ăn....
Quốc sư phủ chiếm diện tích tuy rằng rất lớn, nhưng cũng không đến mức có thể lạc đường.
Nhưng Tô Mê chỉ là đi dạo một hồi, cũng không biết như thế nào, liền ở hoa viên hậu viện đi vòng vòng, tìm không thấy lối ra ngoài.
Mắt thấy ánh mặt trời quá gắt, hiện giờ lại là mùa hè nắng chói chang, Tô Mê nện bước có chút sốt ruột, chỉ chốc lát liền ra một thân mồ hôi.
“Xôn xao…….”
Một tiếng nước rất nhỏ truyền vào trong tai Tô Mê, màng tai cô hơi động, theo thanh âm liền đi qua đó.
Giây lát, vừa nhìn thấy hồ sen vô tận ánh vào mi mắt, Tô Mê không tự chủ được khóe miệng giơ lên, mắt phượng vũ mị có tầng tầng gợn sóng sung sướng.
Nhưng mà ngay sau đó, cô liền cười không nổi.
Tập trung nhìn vào, chỉ thấy trong hồ sen giữa các hoa sen là một thân ảnh thon dài gầy nhưng rắn chắc, cả người bọc trong lụa trắng, lộ ra da thịt trắng nõn trơn bóng như tuyết, dưới ánh sáng nhiệt liệt chiếu xuống, phản xạ ra vầng sáng nhàn nhạt.
Tô Mê không khỏi ngừng lại hô hấp, dưới chân lại không cẩn thận đụng phải đá.
Tiếng vang rất nhỏ, dẫn tới người trong ao bỗng nhiên quay đầu.
Một dung nhan khó có thể hình dung bằng bất kì từ ngữ gì, phong hoa tuyệt đại kinh thế, cứ như vậy không hề báo động trước xuất hiện trước mặt mình.
Một cái chớp mắt kia, Tô Mê cảm thấy tim của mình cũng đã đình chỉ đập rồi.
Dường như hình ảnh trước mắt, đều làm nền cho dung nhan mỹ lệ mà lại có một cảm giác quen thuộc của hắn, chỉ có một hình ảnh trắng thuần kia, mới là tươi sáng sống động mà lóa mắt nhất, đẹp đến làm người ta kinh tâm động phách.
Chỗ sâu trong đáy lòng Tô Mê đột nhiên trào ra một loại xúc động quen thuộc lại xa lạ, khiến cô thiếu chút nữa quên mất hô hấp.
Cứ như vậy không hề chớp mắt, nhìn nam nhân trong ao, đáy mắt thật nhanh nổi lên ánh nước.
Cô cảm thấy, cảm giác hắn mang lại cho mình, rất quen thuộc……
Tô Mê không biết chính là vì nhiệm vụ mới nên hệ thống 059 dưới tình huống cô không biết đã đem phần tình cảm của cô đối với Cố Lương Nghiên ở vị diện trước, giảm bớt xuống rất nhiều, hiện giờ chỉ còn lại có ẩn ẩn xúc động mà thôi.
“Không biết nơi này là cấm địa?”
Mỹ nam bọc lụa trắng, đạm nhiên lên tiếng, không hề làm ra động tác che dấu thân thể của mình, chỉ là thần sắc thanh lãnh nhìn cô.
Tô Mê lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ho nhẹ: “Xin lỗi, ta không biết nơi này là cấm địa.”
“Bảng hiệu cách nửa thước bên tay phải của ngươi, viết rất rõ ràng, mắt không tốt?”
Phượng Vô Thương thần sắc thực lạnh nhạt, nhạt đến cơ hồ không có biểu tình, nhưng nếu người quen thuộc Phượng Vô Thương, chỉ nhìn cằm hắn hơi căng chặt, liền biết hắn đã động giận rồi.
Tô Mê cách hắn có chút xa, tự nhiên nhìn không tới.
Chờ dựa theo như lời hắn nói, ở bên cạnh nhìn thấy hai chữ cấm địa, Tô Mê nhướng mày nói: “Ta không phải còn chưa có tiến vào phạm vi cấm địa của ngươi sao, mắt ngươi không tốt?”
Phượng Vô Thương môi mỏng hơi nhấp, khinh mạn phun ra một chữ: “Cút.”
Nhưng Tô Mê chẳng những không có cút, thậm chí làm ra chuyện mà cô cũng đều không thể tưởng tượng được.
Chỉ thấy ngay sau đó, cô trực tiếp ngồi ở trên bờ hồ, nhanh chóng cởi giày vớ, đem hai chân ngâm ở hồ sen: “Ưm…… Thật thoải mái nha, thật là mát mẻ cực kỳ.”
~~~~~
~~~~~~~
“Thông báo cho Thanh Thành chưởng môn, để hắn tới Quốc sư phủ đón người.” Phượng Vô Thương đạm nhiên phân phó.
Lãnh Quyết giật mình, không biết nghĩ tới cái gì, trong giọng nói chần chờ gần như không thể phát hiện, muốn nói lại thôi gật đầu: “Vâng, Lãnh Quyết hiểu rõ…….”
“Muốn nói cái gì?”
Từ đầu đến cuối cũng không mở mắt ra, thậm chí đến lông mi cũng không có động Phượng Vô Thương đạm nhiên mở miệng.
Lãnh Quyết thấy thế, châm chước một lát, lúc này mới lên tiếng: “Cô ấy công lực toàn thân mất hết, gân mạch bị người khác mạnh mẽ nghịch sửa, chỉ sợ đời này cũng không thể tập võ.”
Phượng Vô Thương trầm mặc một cái chớp mắt, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Thiếu Thanh Thành chưởng môn nhân tình, chỉ lo thay hắn tìm người hoặc thi thể là được, chuyện khác cùng ta không quan hệ.”
Hình như cảm thấy những việc này đã vượt qua phạm vi quản hạt của mình, Lãnh Quyết nhàn nhạt gật đầu, sau đó lắc mình biến mất.
Quốc sư phủ, Đông viện phòng cho khách.
Tô Mê lẳng lặng ngồi ở trước gương đồng, nhìn bộ dánh chính mình mặt mũi bầm dập, như suy tư cái gì.
Lúc này tuy rằng thay đổi cốt truyện nam chủ cưỡng bách nguyên chủ, đến tuyến tàng bảo đồ theo nguyên cốt truyện, nhưng, nếu muốn miễn việc phải bị tặng cho triều thần, trở thành đồ chơi phát tiết, cô vẫn cần thiết phải mượn dùng thế lực của Quốc sư Phượng Vô Thương mới được.
Nhưng, một bên muốn công lược tra nam chủ, một bên còn muốn câu thêm Quốc sư cấm dục, bên kia còn muốn giúp Dạ Tự Thừa bước lên ngôi vị hoàng đế, vậy cô phải ở cái vị diện này ngốc bao lâu?
“Trên nguyên tắc mà nói, ký chủ chỉ cần ở thời điểm trước khi nguyên nữ chủ tử vong hoàn thành tâm nguyện nữ chủ là được.” Hệ thống 059 đột nhiên nói.
Tô Mê một lần nữa chải vuốt cốt truyện, mở miệng nói: “Một năm?”
“Đúng vậy, lý luận không tồi, chỉ cần trong thời gian một năm, cô hoàn thành tất cả nhiệm vụ, là sẽ tự động thoát ly ký thể.”
“Được, ta hiểu, chỉ là gương mặt này, có thể khôi phục nguyên dạng hay không?” Tô Mê nhíu mày.
Trong lòng biết cho dù là thế giới nào cũng cần phải xem mặt, nhưng bộ dáng đầu heo này hiển nhiên làm cho cô một bước khó đi.
“Ký chủ, cô có thể mượn dùng dược vật của vị diện này để khôi phục, nếu bổn hệ thống tùy tiện ở trong thời gian ngắn khôi phục sẽ làm người khác hoài nghi.” Hệ thống 059 có nề nếp nói.
Tô Mê than nhẹ: “Hiểu rồi, lui ra đi. ”
Hệ thống 059 nghe khẩu khí này của cô, lập tức không vui: “Bổn hệ thống muốn lui mới có thể lui, thỉnh không nên sai sử bổn hệ thống làm bất kì chuyện gì.”
“Vậy sao, sáng nay tràng diễn kịch tính kia, xem như thế nào, còn có muốn xem không?”
“Đương nhiên muốn.” Hệ thống 059 theo bản năng gật đầu.
Tô Mê vẫy vẫy tay: “Vậy mau đi đi, bổn cô nương lần sau gọi đến ngươi chính là ngươi lại lần nữa được xem kịch vui.”
Hệ thống 059 vẫy vẫy ống tay áo, rời đi.
Chỉ là Tô Mê không biết, hệ thống 059 lần sau xem diễn, thế nhưng là cô cùng Phượng Vô Thương trên giường diễn!
……
Bên kia, Dạ Lăng Tuyệt cùng Niệm Như Yên điên cuồng triền miên cả ngày.
Xong việc, tư vị kia quả thực khó có thể hình dung.
Thẳng đến ngày hôm sau, Dạ Lăng Tuyệt mới đỡ eo từ Phượng Lan viện đi ra.
Ngẩng đầu vừa thấy ngay từ đầu là ba chữ vàng to Phượng Lan viện lại biến thành ba chữ đen như mực “Viện tâm thần”.
Dạ Lăng Tuyệt lập tức tìm Mạnh Truyện.
“Sao lại thế này?”
Mạnh Truyện nào biết, đành phải đúng sự thật bẩm: “Thuộc hạ lập tức đi tra.”
Dạ Lăng Tuyệt không biết nghĩ tới cái gì, xua xua tay: “Được rồi, sai người một lần nữa làm khối bảng hiệu, phái người giám thị hướng đi của Tô Mê ở Quốc sư phủ, lại tìm mấy người hầu, chăm sóc tốt Như Yên.”
“Rõ, Vương gia.”
Mạnh Truyện gật đầu, vừa định rời đi, Dạ Lăng Tuyệt đột nhiên gọi hắn lại, lấy ra một cái bình sứ giao cho hắn.
“Tìm cơ hội đem thuốc này hạ với Tô Mê.”
Nhìn thấy thân bình huyết hồng kia, con ngươi Mạnh Truyện hơi co rụt lại, ngay sau đó liền đem bình sứ nhận lấy, xoay người rời đi.
……
Tô Mê ở Quốc sư phủ ngây người suốt ba ngày, trừ bỏ uống nước thuốc thì chính là ăn đan dược, thiếu chút nữa thành ấm sắc thuốc, nhưng trước sau không có gặp được Quốc sư đại danh đỉnh đỉnh.
Một ngày dùng xong cơm trưa, Tô Mê cầm lấy khăn che mặt che khuất khuôn mặt xanh tím, đi vào hoa viên trong hậu viện tản bộ, tiêu hóa thức ăn....
Quốc sư phủ chiếm diện tích tuy rằng rất lớn, nhưng cũng không đến mức có thể lạc đường.
Nhưng Tô Mê chỉ là đi dạo một hồi, cũng không biết như thế nào, liền ở hoa viên hậu viện đi vòng vòng, tìm không thấy lối ra ngoài.
Mắt thấy ánh mặt trời quá gắt, hiện giờ lại là mùa hè nắng chói chang, Tô Mê nện bước có chút sốt ruột, chỉ chốc lát liền ra một thân mồ hôi.
“Xôn xao…….”
Một tiếng nước rất nhỏ truyền vào trong tai Tô Mê, màng tai cô hơi động, theo thanh âm liền đi qua đó.
Giây lát, vừa nhìn thấy hồ sen vô tận ánh vào mi mắt, Tô Mê không tự chủ được khóe miệng giơ lên, mắt phượng vũ mị có tầng tầng gợn sóng sung sướng.
Nhưng mà ngay sau đó, cô liền cười không nổi.
Tập trung nhìn vào, chỉ thấy trong hồ sen giữa các hoa sen là một thân ảnh thon dài gầy nhưng rắn chắc, cả người bọc trong lụa trắng, lộ ra da thịt trắng nõn trơn bóng như tuyết, dưới ánh sáng nhiệt liệt chiếu xuống, phản xạ ra vầng sáng nhàn nhạt.
Tô Mê không khỏi ngừng lại hô hấp, dưới chân lại không cẩn thận đụng phải đá.
Tiếng vang rất nhỏ, dẫn tới người trong ao bỗng nhiên quay đầu.
Một dung nhan khó có thể hình dung bằng bất kì từ ngữ gì, phong hoa tuyệt đại kinh thế, cứ như vậy không hề báo động trước xuất hiện trước mặt mình.
Một cái chớp mắt kia, Tô Mê cảm thấy tim của mình cũng đã đình chỉ đập rồi.
Dường như hình ảnh trước mắt, đều làm nền cho dung nhan mỹ lệ mà lại có một cảm giác quen thuộc của hắn, chỉ có một hình ảnh trắng thuần kia, mới là tươi sáng sống động mà lóa mắt nhất, đẹp đến làm người ta kinh tâm động phách.
Chỗ sâu trong đáy lòng Tô Mê đột nhiên trào ra một loại xúc động quen thuộc lại xa lạ, khiến cô thiếu chút nữa quên mất hô hấp.
Cứ như vậy không hề chớp mắt, nhìn nam nhân trong ao, đáy mắt thật nhanh nổi lên ánh nước.
Cô cảm thấy, cảm giác hắn mang lại cho mình, rất quen thuộc……
Tô Mê không biết chính là vì nhiệm vụ mới nên hệ thống 059 dưới tình huống cô không biết đã đem phần tình cảm của cô đối với Cố Lương Nghiên ở vị diện trước, giảm bớt xuống rất nhiều, hiện giờ chỉ còn lại có ẩn ẩn xúc động mà thôi.
“Không biết nơi này là cấm địa?”
Mỹ nam bọc lụa trắng, đạm nhiên lên tiếng, không hề làm ra động tác che dấu thân thể của mình, chỉ là thần sắc thanh lãnh nhìn cô.
Tô Mê lúc này mới phản ứng lại, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, ho nhẹ: “Xin lỗi, ta không biết nơi này là cấm địa.”
“Bảng hiệu cách nửa thước bên tay phải của ngươi, viết rất rõ ràng, mắt không tốt?”
Phượng Vô Thương thần sắc thực lạnh nhạt, nhạt đến cơ hồ không có biểu tình, nhưng nếu người quen thuộc Phượng Vô Thương, chỉ nhìn cằm hắn hơi căng chặt, liền biết hắn đã động giận rồi.
Tô Mê cách hắn có chút xa, tự nhiên nhìn không tới.
Chờ dựa theo như lời hắn nói, ở bên cạnh nhìn thấy hai chữ cấm địa, Tô Mê nhướng mày nói: “Ta không phải còn chưa có tiến vào phạm vi cấm địa của ngươi sao, mắt ngươi không tốt?”
Phượng Vô Thương môi mỏng hơi nhấp, khinh mạn phun ra một chữ: “Cút.”
Nhưng Tô Mê chẳng những không có cút, thậm chí làm ra chuyện mà cô cũng đều không thể tưởng tượng được.
Chỉ thấy ngay sau đó, cô trực tiếp ngồi ở trên bờ hồ, nhanh chóng cởi giày vớ, đem hai chân ngâm ở hồ sen: “Ưm…… Thật thoải mái nha, thật là mát mẻ cực kỳ.”
~~~~~
Danh sách chương