Sau khi chạy bộ xong quay về đến nhà.

Phương Cảnh Xán nhìn thấy Thịt Viên đứng bất động ở cửa liền cười dụ dỗ nó, "Quả bóng nhỏ, đến đây nào ~".

Phương Cảnh Thâm dùng ánh mắt sắc lẹm lướt nhẹ qua người cậu một cái, sau đó không thèm nhìn tới nữa.

Nụ cười của Phương Cảnh Xán lập tức đông cứng lại, vì sao anh lại cảm thấy con cún này giống như đang dùng ánh mắt xem thường để nhìn mình thế nhỉ? Làm sao cún lại có vẻ mặt như thế được?

Phương Cảnh Xán thu hồi suy nghĩ vớ vẩn của mình lại, gãi gãi đầu hỏi: "Tiểu Đường, tại sao Thịt Viên không đi vào?"

Tô Tiểu Đường cầm hai cái khăn ướt từ trong toilet đi ra, ngồi xổm trước mặt Phương Cảnh Thâm, "Bởi vì phải trước khi vào phải lau chân, với lại lông cũng dính bụi, Thịt Viên rất thích sạch sẽ."

Vì vậy, Phương Cảnh Xán nhìn thấy Thịt Viên vẫn không nhúc nhích chủ động đưa chân ra, lau xong một chân lại chủ động chìa chân khác, xong xuôi thì cúi đầu thấp xuống, Tô Tiểu Đường bèn đổi một cái khăn mặt khác tỉ mỉ lau lông cho nó một lần.

Phương Cảnh Xán nhìn thấy không ngừng trầm trồ khen ngợi, đồng thời trong lòng nảy lên một cảm giác khác thường, trước đây anh vẫn cảm thấy có chút quái lạ, một số hành vi của chú cún béo tròn này mơ hồ làm anh nhớ đến ông anh cao ngạo lạnh lùng nhà mình, bây giờ xem ra ngay cả cái bệnh nghiện sạch sẽ cũng giống nhau hoàn toàn.

Thấy một người một cún sống chung vô cùng hòa hợp, đối với cậu thì Thịt Viên luôn chẳng thèm ngó ngàng tới nhưng khi đối mặt với Tô Tiểu Đường cuối cùng cũng ra dáng mà một con cún nên có, Phương Cảnh Xán cảm thấy mình được mở mang đầu óc. Điên mất rồi, cậu sao lại có thể nghĩ rằng con cún này giống Phương Cảnh Thâm…

Sau khi xử lý cho Phương Cảnh Thâm xong, Tô Tiểu Đường vừa lòng gật đầu, đang chuẩn bị đứng lên, Phương Cảnh Thâm đột nhiên tiến lại gần một chút, sau đó, cái đầu xù lông chà lên mu bàn tay cô...

Này này này... Nam thần đang làm gì thế?!

Động tác này, Phương Cảnh Xán nhìn thì không có gì, nhưng trong mắt Tô Tiểu Đường, đây là động tác vô cùng thân thiết chưa từng có từ trước đến nay thậm chí có thể gọi là làm nũng, quả thực khiến cô vừa mừng vừa lo, trái tim đập loạn xạ, ngay cả mắt cũng bắt đầu cay cay…

Có phải cô rất dễ dàng thỏa mãn hay không? Vì sao đã luôn cảnh cáo chính mình không nên tiếp tục ảo tưởng đến anh, nhưng vẫn bị cảm động một cách dễ dàng như thế…

Tô Tiểu Đường, trước khi bản thân thất thố liền quay lưng lại, "Anh ngồi tự nhiên đi, muốn uống gì? Trà được không? Hay là nước trái cây? Cho anh ly chanh ép nhé?"

Nhìn vẻ mặt đầy kinh ngạc của Tô Tiểu Đường mắt đỏ lên sau đó chạy biến mất, Phương Cảnh Thâm trong lòng bất giác trở nên mềm mại.

"Sao cũng được." Phương Cảnh Xán không ngại ngùng đánh giá đồ đạc trang trí theo phong cách của Nhật trong phòng, liếc mắt nhìn đến chiếc ghế sô pha màu hồng phấn, vì thế vui vẻ nhấc cái gối ôm hình quả dâu ôm vào lòng rồi đặt mông ngồi xuống.

Điều chỉnh lại tâm tình xong, Tô Tiểu Đường bưng nước trái cây ra, thấy Phương Cảnh Xán ngồi ở đó, sắc mặt 囧.

Nói là ngồi tự nhiên, thế nhưng nhiều chỗ như thế, vì sao liếc một cái lại chọn đúng chỗ nam thần ngồi chứ, đây đúng là hai anh em trời sinh không hợp nhau.

Tô Tiểu Đường ho nhẹ một cái lúng túng nói: "Cái này, đây là ổ của Thịt Viên.."

Sắc mặt Phương Cảnh Xán đen lại, đứng lên, quay đầu nhìn cái sô pha màu trắng phủ nhung vừa mềm vừa thoải mái, nhìn cô bật thốt lên: "Tiểu Đường, tôi thật ước có thể làm chó nhà cô!"

Tô Tiểu Đường: ""

Phương Cảnh Thâm: ""

Thời buổi này, ngay cả làm chó cũng có người muốn tranh giành sao?

Phương Cảnh Xán luôn miệng nói muốn đến nhà cô chơi, Tô Tiểu Đường hoàn toàn không biết nên đón tiếp cậu ta như thế nào, ở nhà cô thực sự không có gì hay để chơi cả.

Đang rầu rĩ thì điện thoại vang lên.

"Thật xin lỗi, tôi đi nhận điện thoại."

"Không sao, không sao, cô cứ làm việc của mình đi, tôi chơi với Thịt Viên ~"

Tô Tiểu Đường thấy trên màn hình điện thoại nhấp nháy chữ "S" vội vã đi lên sân thượng, "Alo"

Trong phòng, Phương Cảnh Xán không biết từ đâu móc ra cục xương, đến trước mặt Phương Cảnh Thâm vẻ mặt lấy lòng, vẫy vẫy cục xương trêu đùa anh, "Quả bóng nhỏ, bảo bối, lại đây nào ~"

Phương Cảnh Thâm vừa nhìn sắc mặt Tô Tiểu Đường là biết ai gọi điện tới ngay, đang lo lắng chuyện này, làm gì để ý đến em trai mình, ngay cả ánh mắt cũng chả thèm đảo qua.

Phương Cảnh Xán không ngừng cố gắng tìm đồ ăn vặt cho thú cưng trong túi, "Thịt Viên nhiều đồ ăn lắm ~ ăn ngon lắm nhé ~"

Vẫn như trước không được để ý tới.

Cút! Con chó này rốt cục là thuộc giống loài kỳ lạ gì đây? Thực sự là Husky sao? Sao khác biệt thế...

Phương Cảnh Xán vừa oán thầm vừa lấy quả bóng trong góc nhà mang tới trước mặt anh, "Thịt Viên, tao chơi bóng với mày được không?"

Lúc này, rốt cuộc Phương Cảnh Thâm cũng quay đầu lại nhìn cậu ta, bởi vì cậu ta tự xưng "Anh".

Haiz, Thịt Viên vì sao lại nhìn mình như thế, cậu đã làm gì sai sao? Phương Cảnh Xán không hiểu.

Haiz, không phải nói chó đều vô cùng đơn giản sao? Thế sao so với lòng phụ nữ còn khó đoán hơn...

Kế hoạch của Phương Cảnh Xán lôi kéo làm thân với Thịt Viên thất bại hoàn toàn, trong lòng vô cùng thất vọng.

Lúc này Tô Tiểu Đường đã nói chuyện điện thoại xong đi xuống, thấy khuôn mặt Phương Cảnh Xán ủ rũ cúi đầu, không cần nghĩ cũng biết nhất định là Phương Cảnh Thâm không chịu chơi đùa cùng cậu ta.

"Có muốn ăn gì không? Tôi đi mua thức ăn?"

Phương Cảnh Xán thấy Tô Tiểu Đường đặt máy tính xuống bàn ngồi ở đối diện nói, "Tiểu Đường, cô cứ làm việc của cô đi, thỉnh thoảng nói với tôi một câu là được rồi, không cần phải quan tâm tới tôi!"

Tô Tiểu Đường đành phải ngồi ở đối diện, câu được câu không trò chuyện với cậu ta.

Bình thường nếu có người ngoài ở đây Phương Cảnh Thâm hoặc là sẽ lên sân thượng hoặc đến nơi nào yên tĩnh đợi, lần này lại ngồi trực tiếp ở phía sau ghế sô pha của bọn họ.

Tô Tiểu Đường suy nghĩ, à, đúng rồi, Phương Cảnh Xán cũng đâu tính là người ngoài.

"Hôm nay anh không đi làm sao?" Tô Tiểu Đường vừa nói chuyện với khách hàng vừa hỏi.

"Gần đây nghỉ ngơi."

"À."

"Tiểu Đường, cô vẫn ở một mình sao?" Phương Cảnh Xán hỏi.

Tô Tiểu Đường gật đầu, "Sau khi tốt nghiệp đại học lập tức dọn ra ngoài ở một mình."

"Thật giỏi! Người nhà cô yên tâm để cô là con gái một mình bên ngoài sao?" Phương Cảnh Xán cảm thán.

Tô Tiểu Đường đang đánh máy trả lời khách hàng liền dừng động tác, "Có gì mà không yên tâm, tôi cũng lớn rồi."

Phương Cảnh Xán nghiêng đầu nằm sấp trên bàn thở dài, "Ai, thật ước được giống như cô, có thể ở một mình một nơi."

Bởi vì trước đó có nghe Phương Cảnh Xán nói bị ép buộc không được chuyển ra ngoài một mình, Tô Tiểu Đường nhịn không được bật cười, "Vậy anh tìm bạn gái sớm một chút không phải có thể dọn ra ngoài ở sao?"

Trọng tâm câu chuyện cuối cùng cũng đi đến quỹ đạo, Phương Cảnh Xán ngồi thẳng người lên, "Tiểu Đường vậy còn cô? Sao cô không tìm một người bạn trai? Cô thích tuýp người đàn ông như thế nào?"

Phía sau, lỗ tai Phương Cảnh Thâm run lên, sau đó dựng đứng.

"Thích tuýp người đàn ông như thế nào à?" Tô Tiểu Đường tự hỏi, sau một lúc lâu nói, " Tôi không có yêu cầu đặc biệt gì cả, chỉ cần thành thực, có trách nhiệm, kiên định, tạo được cảm giác an toàn là được rồi!"

Phương Cảnh Xán nghe xong ánh mắt nhìn thẳng, "Thật?"

"Thật, có vấn đề gì không?" Tô Tiểu Đường không giải thích được.

"Đương nhiên là có vấn đề! Thành thực, có trách nhiệm, kiên định, cảm giác an toàn? Cô nói xem có mấy người phù hợp như anh tôi? Cho dù là từ lúc đi học hay đi làm, luôn luôn là một rô bốt, người yêu thích vô số ... Thế nhưng sao cô lại thích anh ta chứ?" Phương Cảnh Xán lại càng khó hiểu.

Vẻ mặt Tô Tiểu Đường ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Phương Cảnh Thâm trên ghế sô pha.. Haiz, từ khi Phương Cảnh Thâm biến thành cún bên cạnh mình, đã không biết là lần thứ bao nhiêu bị người ta vạch trần là thích anh ấy, Tô Tiểu Đường gần như đã tê dại.

"Vì sao chứ? Tôi thật là tò mò!"

Phương Cảnh Xán còn chưa từ bỏ ý định truy hỏi, Tô Tiểu Đường không thể làm gì khác hơn là thở dài nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Cậu hỏi tôi, tôi cũng không biết mà, tôi không có nói sai, từ nhỏ đến lớn tiêu chuẩn một nửa tương lai của tôi đều là như vậy, cậu nói cũng không sai, Phương Cảnh Thâm quả thực không phải là mẫu người tôi thích, thậm chí có thể nói là mẫu người hoàn toàn trái ngược..."

"Đúng vậy, đúng vậy!" Nghe thấy câu cuối, Phương Cảnh Xán mắt sáng lên nhìn cô, lại nghe Tô Tiểu Đường tiếp tục nói: "Nhưng người tôi thích là anh ấy mà."

Cho dù anh ấy không phải là mẫu người tôi thích nhưng tôi vẫn thích anh ấy.

Phương Cảnh Thâm nghe được trong lòng có chút rạo rực, dường như là có cái gì đó phá tan lớp bùn đen tăm tối từ từ nảy mầm, anh cũng từng vì chuyện này mà bị mê hoặc, Tô Tiểu Đường, cô ấy cũng không phải là mẫu người anh thích...

Thật là ngại quá đi mất, đang có nam thần ở đây, Tô Tiểu Đường nói xong cũng không kiềm chế được đỏ mặt, nhanh chóng giấu đầu hở đuôi giải thích, " Đây đều chỉ là chuyện trước kia, ha ha, chúng ta nói chuyện khác đi!"

Phương Cảnh Xán buồn buồn gật đầu, "Ừ, đều đã là chuyện trước kia, không nói chuyện này nữa, được rồi, Tiểu Đường à, cô nghĩ con người tôi thế nào hả? Có đặt biệt kiên định, khiến người ta có cảm giác an toàn không?

Nghe thấy câu hỏi này, Tô Tiểu Đường không biết nói gì, có kiên định có trách nhiệm hay không cô không biết, thế nhưng cảm giác an toàn? Tô Tiểu Đường liếc nhìn khuôn mặt đẹp trai hoàn mỹ theo gien di truyền của Phương gia

"Thế nào thế nào?" Phương Cảnh Xán chờ mong hỏi.

Tô Tiểu Đường ho nhẹ một cái trái lương tâm đáp: "Cũng được..."

Phương Cảnh Xán nghe xong thật vui vẻ, "Đúng không đúng không! Tiểu Đường, nếu như tôi nói với cô..."

Phương Cảnh Xán lâu lâu cũng không nói tiếp, Tô Tiểu Đường không khỏi ngẩng đầu hỏi: "Nói cái gì?"

Phương Cảnh Xán hít sâu một hơi, "Nếu như tôi nói với cô, tôi ..."

Lời còn chưa dứt, phù một tiếng, chú cún Thịt Viên nào đó đã từ phía sau đột nhiên nhảy ngăn giữa hai người, trong miệng ngậm một cái bàn chải.

"Muốn chải lông sao?" Tô Tiểu Đường cầm bàn chải.

Phương Cảnh Thâm cọ cọ tay cô một chút thể hiện sự đồng ý, sau đó cọ cọ vào chân cô rồi ngoan ngoãn nằm xuống chờ được chải lông, mắt còn nhìn cô mong đợi.

Tô Tiểu Đường quả thực sắp điên mất rồi, rốt cuộc hôm nay nam thần bị sao vậy?

Trước kia anh vẫn khách khí, chưa từng thân thiết với cô như vậy, cô thực sự cũng muốn hoài nghi trước mắt mình rốt cục có phải là nam thần hay không, hay là Thịt Viên đã trở lại rồi?

Thấy Tô Tiểu Đường ngây ngốc chậm chạp không hành động gì, Phương Cảnh Thâm nghi vấn nghiêng đầu "A u" một tiếng.

Tô Tiểu Đường sắp bị chảy máu mũi

Nam thần của cô sao lại có thể đáng yêu như vậy!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện