Thanh âm cô gái mềm nhẹ, một tia ý cười lôi cuốn không rõ ràng.
Tạ Phỉ hoảng hốt, từ từ nhấc lông mi mảnh dài, liếc Tô Yên một cái.
Không nghĩ tới, cái đề tài này sẽ chuyển đến trên người anh.
Anh nhấp môi mỏng, "Không có."
Mạnh Thanh Vũ cười haha, "Cái này tôi làm chứng!" Anh ta giành trước giơ tay trả lời nói: "Người này sinh hoạt cá nhân vừa cứng nhắc vừa hạn chế, hoàn toàn là thẳng nam. Lúc trước có nữ minh tinh nửa đêm lén vào phòng khách sạn chờ cậu ta, kết quả người này lấy di động báo cảnh sát, lời lẽ chính đáng còn nói mình bị quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ ——"
"Phụt ——"
Tô Yên che miệng, đôi mắt cong lên, nhịn không được cười ra tiếng.
"Mạnh Thanh Vũ ——"
Tạ Phỉ đen mặt, liếc mắt cảnh cáo Mạnh Thanh Vũ.
Anh nghe được tiếng cười của cô gái trước mặt, hơi nhíu mày, có gì mà buồn cười? "Được được được, tôi không nói nữa là được chứ gì?"
Nghe ra sự lạnh lẽo trong giọng nói của Tạ Phỉ, Mạnh Thanh Vũ lập tức giơ tay đầu hàng.
Cuối cùng lại hỏi Tô Yên mấy vấn đề, Tô Yên đều trả lời đúng sự thật.
Lúc sau, Mạnh Thanh Vũ đồng ý với cô, đi về thu thập tư liệu.
Nếu người trong ảnh không phải Tô Yên, như vậy những bức ảnh đó, hẳn là có vấn đề.
Mà có thể khiến nhiều chuyên gia đều không phân tích được ảnh chụp đã qua chỉnh sửa, hoặc là Tô Yên đang nói dối, hoặc là kỹ thuật người phía sau những bức ảnh đó rất cao siêu ——
Chỉ là Mạnh Thanh Vũ vẫn khá tin rằng Tô Yên không nói dối, mặc dù việc này nếu thật sự đưa tới bệnh viện, đương nhiên bác sĩ có thể kiểm tra ra.
Sau khi Tô Yên và Vương Mẫn rời đi, ghế lô rất nhanh yên tĩnh lại.
Giọng điệu Tạ Phỉ nhàn nhạt, "Mạnh Thanh Vũ, mấy ngày không gặp, cậu càng ngày càng nhàm chán."
"Hừ, tôi đây là vì ai?!"
Mạnh Thanh Vũ trợn mắt, hầm hừ trừng mắt nhìn Tạ Phỉ, giống như một oán phụ.
Tạ Phỉ đứng lên, đóng cúc áo sơmi lại, "Tôi đi trước."
Dứt lời, bước nhanh ra khỏi ghế lô.
Mạnh Thanh Vũ nhìn bóng dáng cao gầy của anh, không có lời gì để nói. "Này —— cậu chờ một chút!"
Anh ta cầm lấy cặp tài liệu trên bàn rồi đuổi theo, rõ ràng bề ngoài là con người rắn rỏi, kỳ thật tính cách muốn hai mặt bao nhiêu liền hai mặt bấy nhiêu.
"Tạ Phỉ! Cậu đây là đang trốn tránh vấn đề, như vậy là không đúng! Tôi giúp cậu hỏi rõ ràng một chút còn không tốt sao? Cậu cứ như vậy, là muốn độc thân cả đời hay gì——"
"Tôi không có hứng thú với cô ấy."
Tạ Phỉ nhíu mày, không muốn giải thích, mắt chó nào của Mạnh Thanh Vũ nhìn thấy anh thích Tô Yên vậy?
"Ha." Mạnh Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Đối với việc Mạnh Thanh Vũ vô cớ gây rối, Tạ Phỉ cũng chỉ nhíu mày, có chút bất đắc dĩ.
"Đầu tiên, tôi nói sự thật. Tiếp theo, nếu tôi thật sự thích một người phụ nữ, cho dù quá khứ của cô ấy xấu xa hay trong sạch, cũng không thể ngăn cản tôi thích cô ấy. Tôi biết cậu có ý tốt, nhưng thích một người không phải là thích cơ thể của cô ấy mà là thích con người của cô ấy."
Tạ Phỉ dứt lời, không hề để ý tới Mạnh Thanh Vũ, lập tức rời đi.
Để lại Mạnh Thanh Vũ, đứng ở trong sân tự hỏi nhân sinh.
"Vừa nãy cậu ta nói thật nhiều..."
Mạnh Thanh Vũ vuốt cằm, vừa ngẩng đầu, phát hiện Tạ Phỉ đã sớm rời đi. Anh ta tức giận ngẩng mặt lên trời, thầm nghĩ với tính cách này của Tạ Phỉ, còn có bệnh sạch sẽ kia của cậu ta.
Nếu không ai thúc đẩy một phen, cậu ta cứ chờ độc thân cả đời đi! Ha!
Còn không thích? Không có hứng thú?
Cho rằng nói như vậy anh ta sẽ tin sao? Tốt xấu gì cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, anh còn không hiểu cậu ta đấy!