Kỷ Vô Trần yên lặng nhìn Tô Yên.

Tô Yên nhăn cái mũi nhỏ, con ngươi lấp lánh ánh nước, một nửa là ngây thơ, một nửa là quyến rũ.

"Vậy em muốn tôi trả lời thế nào?"

Kỷ Vô Trần biết hết tất cả, nhưng anh muốn nghe lời thật lòng xuất phát từ miệng của Tô Yên.

Anh cũng biết rõ, Hùng Bội Lan tới tìm Tô Yên vì việc gì.

Nhưng cái gì cô cũng không nói, còn muốn che giấu thay Hùng Bội Lan, Kỷ Vô Trần phát hiện lúc anh cho là anh đã có chút hiểu về Tô Yên, Tô Yên lại cho anh thêm kinh hỉ như vậy.

"Ừm..."

Tô Yên nghĩ nghĩ, "Vậy đừng trả lời."

...

Đêm khuya, Tô Yên nằm ở trên giường.

04 rất khó hiểu, "Ký chủ đại nhân, tôi đã kiểm tra, chức năng đo lường của của hệ thống không bị trục trặc, nhưng nếu như vậy thì sao độ hảo cảm của mảnh vụn linh hồn đối với ngài lại đột nhiên giảm về 0 vậy?"

Nghe vậy, Tô Yên trở mình, cười thật sâu xa.

"Tình cảm của con người là thứ phức tạp nhất trên thế giới này, có lẽ một giây trước họ vẫn còn chán ghét chúng ta, nhưng giây tiếp theo họ lại yêu chúng ta đến không thể kiềm chế chính mình thì sao? Yên tâm tự ta biết tính toán."

Dứt lời, Tô Yên nhắm mắt, không nói chuyện nữa.

Đối với lời nói của cô, 04 luôn có một niềm tin vững chắc không thể hiểu nổi, cảm giác này có lẽ là xuất phát từ mẹ của cô, cũng đã từng là người hoàn thành xuất sắc rất nhiều nhiệm vụ. Lúc này, chỉ cần Tô Yên nói là làm được, 04 liền không tự chủ được mà tin tưởng.

Hôm sau, Kỷ Vô Trần lại nghỉ học, không tới trường.

Cũng may tất cả mọi người đều cho rằng Kỷ Vô Trần đến lớp chủ yếu chỉ là để gϊếŧ thời gian, ngay lúc đầu Tô Yên cũng cho là như vậy.

Cho đến lúc, hệ thống cảnh báo ở trong đầu cô đột nhiên nổ tung.

【Tít —— Cảnh báo! Cảnh báo! Sinh mệnh của mảnh vụn linh hồn xuất hiện triệu chứng suy giảm, khả năng đang găp nguy hiểm, mời ký chủ lập tức áp dụng biện pháp cứu nguy!】

Tô Yên bỗng chốc nhíu mày: 【04, sao lại thế này?】

"Mẹ của ngài hợp tác với thương nghiệp đối thủ cạnh tranh của Kỷ Thành, cùng nhau bắt cóc anh ấy."

Quả nhiên...

Tô Yên hít sâu một hơi, biểu tình lập tức khó coi.

Thầy giáo còn đang giảng bài trên bục giảng, Tô Yên không nghe lọt nữa, cũng không biết người nọ đang phải chịu tra tấn như thế nào.

Nhớ đến tính xấu của anh, cưng chiều của anh, tươi cười của anh, thái độ chán ghét của anh đối với thế giới này, luôn muốn biến mất khỏi đây.

Lần đầu tiên Tô Yên cảm giác được trái tim của mình bị nghẹn lại.

"Thưa thầy, em có việc gấp, xin phép ra ngoài một chuyến ạ!"

Vào lúc đại não của cô còn chưa kịp phản ứng lại thì thân thể cô đã đưa ra lựa chọn, đứng lên.

"Cái gì? Trò Tô, em có chuyện gì có thể nói trước với thầy..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện