Không khí trong nhà trở nên có chút ái muội.

Thật lâu sau ——

Tô Yên nhìn chằm chằm Kỷ Vô Trần đang suy nghĩ xuất thần, giơ tay nhéo sau cổ anh.

Thành công thấy cả người Kỷ Vô Trần mềm nhũn, dường như chấn kinh (*) đảo người sang bên cạnh.

(*) Chấn kinh: vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi

Xem ra...

Vị trí sau cổ này của anh, giống như không thể dễ dàng bị người ngoài đụng vào.

Tô Yên ngoéo cánh môi đỏ thắm, ngồi dậy từ trên giường.

Nghiêng đầu vén tóc mái hỗn độn sau tai, mềm mại hỏi: "Anh trai này có thể xem như anh lưu manh với tôi không?"

Kỷ Vô Trần liếc Tô Yên một cái, yết hầu kíƈɦ ŧɦíƈɦ, "Tôi chỉ là thỏa mãn mong muốn của cô mà thôi."

Mong muốn của cô? Hai mắt Tô Yên có chút sáng, hết sức vui mừng.

"Được thôi," cô gật gật đầu nhỏ, xem như nhận đồng (**) với lời nói của Kỷ Vô Trần, "Như vậy tôi có thể tò mò hỏi một câu hay không, xin hỏi anh trai cảm giác như thế nào?"

(**) Nhận đồng = Nhận thức + đồng ý

Cảm giác như thế nào?

Không biết sao, Kỷ Vô Trần lại nghĩ tới cảm giác vừa rồi.

Kỳ thật anh cũng không biết bản thân nghĩ thế nào, đến khi phản ứng lại, đã không tự chủ được.

Kỷ Vô Trần nhấp môi mỏng, nghiêng mắt, ánh sáng tối tăm che giấu biểu tình của anh, nhàn nhạt nói: "Không có cảm giác."

"Ồ, anh trai cũng thật nhạt nhẽo."

Tô Yên giả mù sa mưa lộ ra một nụ cười, xoay người đi ra ngoài.

Kỷ Vô Trần ngoái đầu lại chỉ kịp nhìn đến cửa phòng không đóng, hơi thở thuộc về Tô Yên sớm đã biến mất không dấu vết.

Tức giận?

Giờ khắc này, Kỷ Vô Trần cũng không biết mình có cảm giác gì.

Lúc Tô Yên trở về, nhìn thấy rèm cửa đã kéo ra hai bên.

Một chút ánh chiều tà cuối cùng tản ra có chút hồng lại có chút cam, sắp biến mất trong biển mây. Ở đường giao phía chân trời, ẩn ẩn lộ ra một chút sắc lam.

Lại không quá lâu, màn đêm sẽ hoàn toàn buông xuống.

Nam sinh sống lưng hơi cứng đờ, cổ thon dài duyên dáng, tạo nên một độ cong xinh đẹp.

Ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu vào trên người anh, phác họa ra thân hình thon chắc lại có chút đơn bạc.

Nghe được tiếng bước chân, cả người Kỷ Vô Trần không nhúc nhích, chỉ hơi hơi chuyển động đôi mắt, theo phương hướng tiếng bước chân truyền đến nhìn lại.

Nhìn thấy người vừa rồi rời đi, lại lần nữa trở về.

Khóe môi anh rủ xuống, mang theo một chút ủ rũ.

"Cô không đi?"

"Tôi nên đi đến chỗ nào?" Tô Yên nhướng mày, bước chân nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Kỷ Vô Trần, bá đạo giữ chặt một tay bị thương của anh, "Tôi đi rồi, ai tới cứu vớt nhóc đáng thương là anh đây?"

Nghe cô dùng giọng điệu ông cụ non, Kỷ Vô Trần khó có được lộ ra biểu tình khác.

Anh giương mắt, một lời khó nói hết nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Tô Yên.

"Nhìn cái gì? Phát hiện tôi lớn lên rất xinh đẹp, cho nên yêu tôi?"

Kỷ Vô Trần kéo môi, bỗng nhiên "Tê" một tiếng.

Bởi vì Tô Yên dùng nhíp từng chút một gắp mảnh vỡ thủy tinh ở miệng vết thương của anh.

Nghe được tiếng kêu, Tô Yên ôn nhu cười, "Anh trai thì ra cũng sẽ đau nha? Tôi còn tưởng rằng anh không có cảm giác đau chứ."

Hai mắt Kỷ Vô Trần vẫn luôn nhìn chăm chú Tô Yên, phát hiện đôi mắt cô kỳ thật rất xinh đẹp, thời điểm cười rộ lên, hay rất nhiều thời điểm khác, ý cười căn bản không có chân chính tiến vào đôi mắt cô.

Giống như chia cô ra làm hai người, một người rất vô tội, tươi cười xinh đẹp. Một người kia lại đạm mạc mỏng lạnh, bình tĩnh nhìn hết thảy nhưng việc hoang đường thay phiên nhau diễn ra.

Kỷ Vô Trần giật giật môi, một lần nữa đem một ít nghi vấn áp xuống đáy lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện