Thang máy dừng lại, Tô Yên không đi ra ngoài luôn.

Cô có chút bất đắc dĩ, nhìn về phía Tạ Phỉ: "Tạ ảnh đế, nếu không anh đi ra ngoài trước? Đợi lát nữa tôi sẽ đi tìm anh?"

Tạ Phỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, áo sơmi mỏng cùng quần jean màu lam nhạt.

Một thân giả trang này, làm cho anh có một sức sống đặc biệt khác.

"Vì sao?"

Tạ Phỉ nhíu mày, biểu tình không ngờ.

Thấy anh không vui vẻ, Tô Yên chỉ có thể vuốt tóc, túm ống tay áo anh, nhỏ giọng nói: "Bởi vì sẽ bị truyền thông chụp được."

Dưới lầu khách sạn dành cho nghệ sĩ, không biết có bao nhiêu chó săn đang âm thầm ngồi canh me.

Một khi đi ra ngoài chắc chắn sẽ bị chụp được.

"Cho nên?"

Tạ Phỉ híp mắt, trong nháy mắt tâm trạng tốt đẹp rơi xuống thung lũng.

Người phụ nữ này ghét bỏ anh như vậy? Sợ truyền ra tai tiếng với anh? Tô Yên vừa thấy biểu tình của anh, liền biết anh hiểu sai ý.

Chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Không phải tôi ghét bỏ anh," Trên thực tế cô nào có tư cách ghét bỏ vị ảnh đế này? "Anh biết hiện tại danh tiếng của tôi rất xấu, tôi thì không có vấn đề gì, nhưng tôi không muốn liên lụy người khác."

Dính scandal với cô, cho dù là ai cũng không có được lợi ích gì.

Tạ Phỉ hơi rũ mí mắt, nhìn cô gái nhỏ rõ ràng bị bắt nạt, còn mạnh mẽ nhẫn nhịn, lộ ra tươi cười.

Tâm tình anh phiền muộn, môi mỏng khẽ mở: "Nếu cảm thấy không muốn liên lụy người khác, vậy cũng không cần đi ăn cơm nữa."

Vẫn luôn thật cẩn thận, ngay cả ăn cơm cũng không ngon.

Nói xong, anh xoay người một lần nữa tiến vào thang máy.

Tô Yên mím môi, giữ chặt góc áo của anh: "Tạ Phỉ, anh tức giận sao?"

Cảm nhận được thái độ cẩn thận của đối phương, Tạ Phỉ thở hắt, nhíu mày: "Không có."

"Vậy sao anh muốn đi về?"

Tạ Phỉ bị tức giận cười, anh nhéo giữa mày, quay đầu lại.

Liếc mắt một cái liền thấy đôi mắt cô hồng hồng giống con thỏ.

Một hơi nghẹn lại trong lòng, âm thầm ảo não, những câu khó nghe đều không nói ra được.

"Tôi không tức giận, giờ cô không sợ truyền ra tai tiếng nữa?"

Ánh mắt Tạ Phỉ khẽ nhúc nhích, trêu chọc nhìn tay nhỏ của Tô Yên kéo anh không chịu buông.

Tuy rằng chỉ là một mảnh góc áo nhỏ, lại làm trái tim anh nhanh chóng nhảy lên.

Tô Yên nhanh chóng thu tay lại, giật môi: "Tôi chỉ là không muốn ảnh hưởng đến hình tượng của anh."

Tạ Phỉ buông tiếng thở dài.

Trước kia sao không phát hiện, thật ra nội tâm cô gái này rất mềm mại, luôn suy xét vì người khác?

Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, vẻ bề ngoài tuyệt diễm của cô đem lại cho người ta tính xâm lược rất mạnh. Cả người đều mang gai nhọn, hoàn toàn không giữ mặt mũi cho anh.

Sau này hơi quen thuộc, tính cách cô vốn đơn độc, cũng dần dần cởi mở hơn.

Tạ Phỉ thở dài, "Tôi không để bụng những cái đó, còn chuyện của cô, cô nên tin tưởng luật sư, cậu ta sẽ trả lại trong sạch cho cô. Được rồi, đừng khóc, muốn đi ăn gì?"

Tô Yên ngơ ngẩn, cô giơ tay xoa nhẹ đôi mắt, nói: "Tôi không khóc."

Tuy rằng cái mũi có chút ê ẩm.

"Được, cô không khóc được chưa?"

Tạ Phỉ lắc đầu, anh không phải người dễ mềm lòng, nhưng mà trong chuyện này, anh cũng bó tay.

Cuối cùng, Tạ Phỉ vẫn không cương quyết với Tô Yên nữa.

Hai người chọn xong địa điểm, Tạ Phỉ rời đi trước.

Đợi vài phút, Tô Yên mới mang khẩu trang, không nhanh không chậm tới địa điểm hẹn.

...

Đêm khuya, một tài khoản Weibo nổi tiếng nhiều chuyện, nhận được một bài.

Bên trong chỉ có một bức ảnh, lại làm cho tinh thần hắn run lên, tất cả buồn ngủ đều biến mất sạch sẽ.

【 Cậu xác định ảnh chụp này đáng tin cậy? Người bị đánh là ai? 】

【 Chính mắt tôi thấy, người bị đánh là Tô Yên, cứ như vậy mà đánh. 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện