Những người bên ngoài đó đều bị mù hay sao? Sao lại thấy gương mặt này của Ôn Ngọc giống Tô Yên được? Rõ ràng người phụ nữ kia...

Xinh đẹp hơn nhiều so với Ôn Ngọc.

Cô ta khẽ thở gấp một chút, tiếp tục khẩn cầu, "Thầy Tạ, xin anh ——"

Ôn Ngọc biết rõ, cô ta tuyệt đối không thể bị đuổi đi, cô ta nhất định phải được đi vào.

Nếu Ôn Ngọc cứ bị Tạ Phỉ đuổi thẳng ra ngoài, Tô Yên chắc chắn sẽ cười nhạo cô ta!

Không biết vì sao, Ôn Ngọc không muốn yếu thế trước mặt Tô Yên. Tô Yên là kẻ thất bại dưới tay cô ta, cả đời này đều là như vậy!

"Có chuyện gì ngày mai tới phim trường lại nói, hoặc, cô có thể gõ cửa phòng đạo diễn Vương, tôi nghĩ có lẽ ông ấy sẽ đồng ý giải thích những chỗ không hiểu cho cô."

Khuôn mặt nhỏ của Ôn Ngọc lập tức đen lại.

Cô ta nhanh chóng vặn vẹo, móng tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay.

Vương Sùng đã 50 tuổi, cô ta điên mới lựa chọn một lão già như vậy!

"Thầy Tạ..."

"Còn có việc sao?" Tạ Phỉ rũ mi, tầm mắt từ đầu đến cuối cũng chưa dừng lại quá lâu trên người Ôn Ngọc, chuyện này khiến Ôn Ngọc cảm thấy vô cùng thất bại: "Nếu không có việc gì để nói, tôi muốn nghỉ ngơi, ngủ ngon."

Dứt lời, anh lùi lại phía sau hai bước, giơ tay muốn đóng cửa.

Ôn Ngọc hít sâu một hơi, bỗng cắn chặt răng, như là có đủ dũng khí.

Đột nhiên ôm lấy eo Tạ Phỉ.

Tạ Phỉ ngẩn ra, ngay sau đó trong nháy mắt cảm xúc chán ghét nảy lên trái tim.

Anh đẩy Ôn Ngọc ra, ánh mắt lạnh lẽo như tảng băng, không hề mang theo một chút cảm xúc.

"Ôn tiểu thư, xin tự trọng!"

Dứt lời, anh xoay người lại.

Ôn Ngọc không cam lòng, nắm chặt lấy tay anh, khóc nức nở nói: "Thầy Tạ, em đã thích anh rất lâu rồi, anh có thể... để em ở bên cạnh anh được không? Là em cam tâm tình nguyện..."

Tạ Phỉ tự nhận mình là người có tính kiên nhẫn, nhưng giờ phút này, kiên nhẫn của anh đều mất hết.

Anh giơ tay, một ngón lại một ngón, lấy tay Ôn Ngọc từ cánh tay anh ra.

Hờ hững nói: "Xin lỗi, tôi không tình nguyện."

Khuôn mặt nhỏ của Ôn Ngọc trắng bệch, sụp đổ thét chói tai: "Vậy ai thì anh tình nguyện? Tô Yên?! Cô ta dựa vào đâu? Hay anh cho rằng em không xứng với anh?"

Cô ta bị ép đến đường cùng, xấu hổ hận không thể đào một lỗ để chui vào.

Bị lòng đố kị làm cho hồ đồ, trong lúc nhất thời nói không suy nghĩ.

Tạ Phỉ nghe vậy động tác dừng lại một chút, rất nhanh lại cười nhẹ một tiếng.

Con ngươi không rõ ý tứ.

Nếu là người phụ nữ kia ——

Nhưng Tạ Phỉ phản ứng lại, khuôn mặt tuấn tú lần đầu tiên có chút tức giận.

Không phải người phụ nữ kia nói rồi sao? Cô thích loại nam sinh giống Nguyên Tịch. Cô không thích anh như vậy.

Cô sẽ chủ động tới tìm anh? Cái giả thiết này căn bản không thể thành lập!

Giọng Tạ Phỉ lạnh băng, nhàn nhạt ném một chữ: "Đúng."

Vừa lòng rồi chứ?

Ôn Ngọc kinh ngạc trừng lớn mắt, chật vật ngã xuống đất.

Tạ Phỉ nói cái gì?

Anh thừa nhận?

Nhìn một màn kịch này, Tô Yên tạm thời không có ý định tìm Tạ Phỉ ra ngoài ăn cơm.

Giờ nếu cô đi ra, không chừng sẽ đụng vào họng súng, bị Tạ Phỉ cho rằng cô cũng giống như Ôn Ngọc.

Nhưng Ôn Ngọc sao có thể dễ dàng buông tha cho cô? Nếu mất mặt, cô ta cũng muốn kéo Tô Yên xuống nước.

"Tô Yên! Chị cũng tới tìm thầy Tạ sao?"

Tô Yên ngẩn ra, không dám tin quay đầu, người phụ nữ này điên rồi à?

Cô bị tức giận mà cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện