Hôm sau, Thác Bạt Hoàn Thành vì việc phong tước mà phải lập tức về kinh. Dọc theo đường đi hai người ngồi cùng một cỗ xe ngựa lại không nói chuyện, bản thân lại đang bị thương không thể thị tẩm, vì thế Thịnh Lật an tâm ngủ.

Lộ trình tuy chậm rãi vẫn hay xóc nảy, Thịnh Lật ngồi bên trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài. Trời đổ mưa lất phất, Thịnh Lật đem tay đưa đến phía ngoài để nước mưa tí tách nhỏ lên cánh tay, cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Một lúc sau, Thịnh Lật cảm giác cánh tay hơi đau liền rút về tay, quay đầu lại thì phát hiện Thác Bạt Hoàn Thành đang nhìn mình chằm chằm. Thịnh Lật thấy trong mắt Thác Bạt Hoàn Thành lóe lên lục quang, cảm thấy tình thế có chỗ không đúng. Thừa dịp mưa ngừng rơi y vội vàng đứng dậy nói muốn ra ngoài hóng gió, ai biết Thác Bạt Hoàn Thành cũng đi theo.

Thịnh Lật chậm rãi xuống xe ngựa, Thác Bạt Hoàn Thành phân phó quân đội đóng quân tại rừng cây phía trước, ngay sau đó một mình đi theo Thịnh Lật sang một con đường mòn.

Đi trên đường nhỏ trong rừng, Thịnh Lật vì tâm tình phiền não mà trở nên to gan không những phát tính tình trước mặt Thác Bạt Hoàn Thành, lúc này còn quay đầu lại trừng mắt liếc hắn. Định không quan tâm không ngờ thấy sau lưng Thác Bạt Hoàn Thành hình như có thứ gì bay đến.

Tên!

Thịnh Lật hét lên một tiếng, phản ứng bản năng trực tiếp nhào đến chỗ Thác Bạt Hoàn Thành, hắn cũng cảm giác được không ổn vội ôm Thịnh Lật xoay tròn một trăm tám mươi độ, mũi tên ngay lập tức bắn vào xương vai trái của hắn.

“Ack!”

Chung quanh bị rừng bao phủ, nhất thời không biết kẻ địch đang ẩn núp nơi nào lại càng không biết người tới bao nhiêu.Thác Bạt Hoàn Thành nén đau gằng lên: “Nơi thị phi, đi mau!” Cũng may đại quân đóng ngay phía trước, đám thích khách cũng không đuổi theo.

+++++

Thịnh Lật lo lắng nhìn quân y lấy mũi tên khỏi thân thể Thác Bạt Hoàn Thành như mũi tên đó bắn vào người mình. Sau khi quân y xử lý xong vết thương nói không ảnh hưởng lớn, chỉ cần vết thương không đụng nước là được.

Lúc này Thịnh Lật mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy vậy Thác Bạt Hoàn Thành nhướng nói: “Người trúng tên không phải ngươi, ngươi đổ mồ hôi cái gì?”

Thịnh Lật bỉu môi: “Ta cho rằng trên tên có tẩm độc, ngươi sẽ không giữ được mạng.”

Thác Bạt Hoàn Thành cười nói: “Ngươi là xem quá nhiều binh thư mới như vậy, ha ha. Bất quá ngươi vừa sao muốn liều mình cứu ta? Ngươi không hận ta?”

Thịnh Lật im lặng không nói, đỏ mặt đứng sang một bên, tìm gói thuốc bổ lần trước quân y giao cho mình muốn sắc cho Thác Bạt Hoàn Thành uống, thứ này hẳn có thể giúp vết thương tốt lên một chút.

“Ngươi cầm chính gì thế?” Thác Bạt Hoàn Thành nằm lỳ ở trên giường hỏi.

“Là thuốc bổ quân y cho ta.” Thịnh Lật thuận miệng đáp.

“Thuốc bổ?” Thác Bạt Hoàn Thành nhướng mày, trên chiến trường thuốc trị liệu vết thương cực kỳ khan hiếm lấy đâu ra thuốc bổ? Thịnh Lật đứng dậy đi ra ngoài múc nước, sau khi trở về thấy Thác Bạt Hoàn Thành mở ra thuốc, bên trong rút một phong thô. Thịnh Lật không giải thích được ngồi vào bên cạnh, muốn xem bên trong thư viết những gì.

Nhìn Thác Bạt Hoàn Thành rút ra lá thư, trên phong thư viết hai chữ “Phương thuốc”. Thịnh Lật cảm thấy không có gì không ổn, Thác Bạt Hoàn Thành lại đem phong thư xé mở, từ trong phong thư lấy ra một mẫu tin.

Tin trong thư? Thịnh Lật bắt đầu hoài nghi.

Thác Bạt Hoàn Thành làm trò giơ lên phong thư ghi “hữu nhân” trước mặt Thịnh Lật xé mở, lấy ra một tờ giấy cùng một phong thư, Thịnh Lật cầm lấy tờ giấy cùng Thác Bạt Hoàn Thành nhìn nhau, tờ giấy là tin của Hách Khương còn phong thư thuộc về Hách Cô.

Trong thư nói: “Ta rất vui khi ngươi đọc được bức thư này, ta biết lần này trở lại ta nhất định chết cho nên chỉ có thể viết thơ nói xin lỗi với ngươi, còn có cám ơn ngươi. Cám ơn ngươi viết gia thư cho ta, mặc dù gia đình của ta đã sớm không còn một ai, cám ơn ngươi xem ta như bằng hữu...... thiên ngôn vạn ngữ chỉ đợi kiếp sau hồi báo, Hách Khương tuyệt bút.”

Sau khi Thịnh Lật xem xong đem mẩu tin xem như trân bảo cất vào ống tay áo. Thác Bạt Hoàn Thành lần nữa mở ra một phong thư khác, lá này do Hách Cô viết. Trong thư đề cập Thịnh Lật trên đường trở về dẫn dụ Thác Bạt Hoàn Thành đến một nơi ít người, y sẽ núp trong bóng tối hành thích báo thù cho Hách Khương!

Đọc đến đây, Thịnh Lật ngẩng đầu nhìn Thác Bạt Hoàn Thành trăm miệng khó giải thích, buổi trưa Thác Bạt Hoàn Thành bị tập kích, hiện tại lại có tang chứng rành rành dù y có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch. Làm Thịnh Lật lo lắng hơn liệu Thác Bạt Hoàn Thành cho rằng y vì tránh hiềm nghi mà giả tạo phong thư này, nếu thật, y nhảy sông Hoàng Hà mười lần cũng khó thoát tội danh.

Thác Bạt Hoàn Thành nhìn thẳng vào mắt Thịnh Lật, nói: “Ta tin ngươi.” Chỉ cần ngắn gọn ba chữ này đủ để ta đem tâm giao cho ngươi.

+++++

Trời tờ mờ sáng đại quân lập tức lên đường. Ngày hôm qua vì gặp tập kích mà làm trễ nãi thời gian, lúc này Thác Bạt Hoàn Thành tự mình cỡi ngựa đốc xúc hành trình đại quân, xe ngựa phía sau lung la lung lay khiến Thịnh Lật buồn ngủ.

Đột nhiên ngoài xe ngựa có giọng binh lính truyền đến: “Bẩm báo tướng quân, đã dựa theo tướng quân phân phó đem Vương Quân y cùng nghịch tặc Hách Cô xử trí!”

Hai vai Thịnh Lật run lên nói: “Tướng quân nói biết rồi, ngươi xuống trước đi.” Thịnh Lật ngồi ở trong xe ngựa lăn lộn khó ngủ.

Đại quân suốt đi nửa tháng mới vừa tới thủ đô, Thịnh Lật dọc theo đường đi rất hớn hở, cười đến không khép miệng được, nhoài cười khỏi cửa xe nhìn đám người náo nhiệt cùng thủ đô phồn hoa, biểu tình rực sáng.

“Mau...... Mau nhìn nơi đó có gánh tạp kĩ a.” Thịnh Lật ở trong xe ngựa lôi kéo Thác Bạt Hoàn Thành cùng nhau nhìn, những chuyện này đối với Thịnh Lật mà nói thật mới lạ. Chờ Thịnh Lật phục hồi tinh thần lại mới phát hiện ánh mắt Thác Bạt Hoàn Thành nhìn y có gì đó không đúng, tia sáng xanh cứ lập lòe chớp sáng. Không phải muốn ngay trên xe ngựa chứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện