"Bang!" Bóng vào rổ, rơi xuống mặt đất.
"Anh Đoạn! Ném hay lắm ném hay lắm! Kỹ năng của anh càng ngày càng tiến bộ!" Trần Nghĩa lau mặt, lại thấy sắc mặt Cố Lệ và Chương Sơn cực kém, cười đến nheo mắt.
"Lăn!" Đoạn Thích đá mông Trần Nghĩa, không khách khí nói.
"A! Sức đá của chân anh Đoạn thật mạnh mẽ, đau chết mất, ngao ngao.." Trần Nghĩa cực kỳ khoa trương ôm chân kêu gào, biểu cảm gương mặt khiến mọi người tưởng anh ta phải ăn mấy cú đá.
Cố Lệ lạnh nhạt, đôi mắt đen liếc Đoạn Thích: "Đoạn Thích, tiếp tục?"
Đoạn Thích: "Hừ! Hôm nay ông đây nhất định thắng rồi!"
Trần Nghĩa vỗ tay: "Anh Đoạn thật uy vũ! Anh Đoạn khí phách quá đi!"
Ngoại trừ Đoạn Thích và Cố Lệ, mọi người đều dùng ánh mắt thiểu năng nhìn Trần Nghĩa, Trần Nghĩa dường như không hiểu được, vui vẻ theo đuôi Đoạn Thích.
Tỉ số hòa.
Đoạn Thích nhìn Cố Lệ, nhếch miệng: "Cố Lệ, chẳng nhẽ hôm qua cậu thua, buổi tối về nhà khổ luyện?"
Cố Lệ: "Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay."
"Hừ!" Đoạn Thích có chút khó chịu, anh ta vừa mới khoác lác, vậy mà hòa! Tỉ số hòa! Tỉ số hòa! Trận này cần phải tìm lại mặt mũi! Bằng không mặt ông đây để đâu?
"Anh Đoạn, là Tô Tiếu." Trần Nghĩa chọc chọc cánh tay Đoạn Thích, chỉ chỉ bên ngoài sân thể dục.
Đoạn Thích nhìn Tô Tiếu chạy bộ, cầm bóng rổ: "Đi rồi."
"Ai ai ai, anh Đoạn, hôm nay về nhà sớm vậy? Mới 5 giờ! Chờ chờ em với!" Trần Nghĩa nhìn đồng hồ, chạy vội theo Đoạn Thích.
"Nha! Tô Tiếu, chạy bộ đi đâu vậy." Dù vội vàng chạy, nhưng Trần Nghĩa vẫn đến gần Tô Tiếu hỏi thăm, Tô Tiếu là cô gái duy nhất mà anh Đoạn nhà anh dùng sắc mặt tốt!
Tô Tiếu cười cười: "Đúng vậy, cậu về nhà?"
Trần Nghĩa sờ đầu, gật đầu, lại thấy Tô Tiếu chỉ tay, hỏi: "Sao vậy?"
"Đoạn Thích đã đi xa, cậu không đuổi theo sao?" Tô Tiếu hỏi.
Trần Nghĩa la lên, vội đuổi theo: "Ngày mai gặp! Mình đi trước!"
Tô Tiếu nhìn theo bóng dáng hai thanh niên, trên mặt cười nhẹ nhàng, quay đầu, lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Cố Lệ, sửng sốt, ngay sau đó cười rộ lên, gật đầu chào, tiếp tục chạy, không chú ý sau khi Cố Lệ thấy nụ cười của cô liền đứng xuất thần tại chỗ.
Đoạn Thích ôm bóng rổ, theo thói quen đẩy cửa bước vào nhà, tiếng nói chuyện im bặt, người ngồi trong phòng khách cùng cậu thiếu niên đột ngột ngừng lại.
Đoạn Trường Quân đứng dậy, cười giới thiệu: "Đường Đường, đây là Đoạn Thích, cháu có thể gọi là anh Thích, A Thích, đây là tiểu Đường Thi, về sau Đường Đường sẽ sống cùng chúng ta, đi học cùng cháu."
Ánh mắt đầu tiên của Đường Thi nhìn đến Đoạn Thích, liền kinh diễm, gương mặt thiếu niên mười sáu tuổi, đôi mắt trong veo không vướng bụi trần, đúng vậy, Đường Thi không thể phủ nhận, thiếu niên này cực kỳ xinh đẹp! Quả thật, bỏ qua ánh nhìn kiêu ngạo khó che lấp, thiếu niên thực sự xinh đẹp đến siêu thực!
Một đôi mắt đào hoa, mày sắc thon dài, sống mũi cao thẳng, bờ môi đỏ thắm, đang hơi nhấp nhẹ, có thể vì vận động thường xuyên, nên làn da có màu tiểu mạch khỏe mạnh, một đầu tùy ý, nhin qua thật mềm mại, sợi tóc xõa nhẹ trên trán, chiều cao hơn một mét tám, nhìn thật thỏa mỹ.
Tuy nhiên, ánh mắt thiếu niên nhìn nàng, không hề thân thiện.
"Anh Thích, xin chào, em là Đường Thi, nhũ danh là Đường Đường: Đường Thi cười tủm tỉm, đứng dậy, chìa tay đến trước mặt Đoạn Thích.
Đoạn Thích rũ mắt nhìn cánh tay trắng nõn, thanh mảnh, vẫn chưa duỗi tay, nhíu mày hỏi:" Đường Thi? Ba mẹ rất thích Đường Thi? "
Đường Thi ngạc nhiên, nhăn mày suy nghĩ, cô làm sao để biết ba mẹ thích hay không.
Ba vị trưởng bối đều thấy gương mặt khó xử của Đoạn Thích, thương xót, Đoạn Trường Quân đánh vai Đoạn Thích:" A Thích, sao hôm nay cháu lại nhiều chuyện vậy? Hả? "
Bà Đoạn kéo tay Đoạn Thích ngồi xuống:" Đường Đường, cháu đừng trách anh Thích, cháu nói chuyện cùng bà đi.
"
Ông Đoạn trừng Đoạn Thích, hừ một tiếng nặng nề.
Đoạn Thích:"...!"
Ngọa tào! Ông đây nói gì?
Đoạn Thích nhìn lại mình bị cô lập, lại thấy gương mặt hỏi han ân cần của ba vị trưởng bối vây quanh Đường Thi, sau đó, tức giận trừng mắt nhìn Đường Thi, xoay người" bịch, bịch bịch "bước lên lầu.
Bị thiếu niên xinh đẹp trừng mắt, Đoạn Thích bất giác hiểu ra, nhìn lại ba vị trưởng bối lời nói cẩn trọng, hình như cô đang đoạt mất sự quan tâm của thiếu niên? Thiếu niên khi gặp phải tình huống sự quan tâm của người thân đổi dời, tâm hồn bé nhỏ sẽ chịu đả kích to lớn?"
Đường Thi lo lắng, đợi đến lúc Đoạn Thích đi xuống, gặp mặt hừ lạnh một tiếng, càng xác định, anh ta thực sự không vừa mắt cô!
"Thích Thích, cháu lại không lau khô tóc? Bị cảm thì sao?" bà Đoạn nói, đứng dậy đi lấy khăn lông, đè đầu Đoạn Thích, bỏ qua sự phản kháng, tiếp tục lau.
Đường Thi nhìn Đoạn Thích ngoan ngoãn lau tóc, nghĩ thầm, tuy thoạt nhìn Đoạn Thích ra vẻ bá đạo, nhưng đối với người nhà vẫn ôn hòa, liền tươi cười nhìn anh, nếu thái độ cô thân thiện, có lẽ sự phòng bị của thiếu niên với cô sẽ giảm bớt? "
Ai ngờ Đoạn Thích hoàn toàn không cảm kích, nhìn Đường Thi, cười khiêu khích hừ một tiếng.
Tuy tiếng hừ kia khá nhỏ, nhưng Đường Thi thề, cô nghe rõ!
Thật sự, thiếu niên này xác thực nhìn cô không vừa mắt, rất bất mãn đối với hành động đoạt người thân của mình, Đường Thi thật sự lo lắng cho đóa hoa tương lai của tổ quốc.
" Đường Đường, bà cũng là người nhà, cháu không cần khách khí.
"
Đường Thi cười:" Vâng, bà Đoạn.
"
Đoạn Thích:" Hừ! "
Đường Thi:"...!"
Thực xin lỗi, tôi giành mất bà nội! Tôi có tội!
" Thích Thích, cháu là anh, sao lại nói như vậy? "Bà Đoạn nhăn mặt.
Đoạn Thích cúi đầu:" Vâng, bà.
"Lại ở góc độ bà Đoạn không thể thấy, dùng đôi mắt hoa đào sắc sảo trừng trừng Đường Thi, vẻ mặt Đường Thi đúng là cạn ngôn.
Lau khô tóc xong, bà Đoạn đưa khăn lông cho Đoạn Thích:" Thích Thích, cháu thu dọn khăn lông, thím Xuân chắc đã nấu cơm, Đường Đường, cùng bà vào ăn nào.
"
Theo bản năng nên Đường Thi quay đầu nhìn Đoạn Thích, ánh mắt do dự:" Bà Đoạn, chúng ta cùng ăn với anh Thích đi? "
Bà Đoạn cười to:" Tốt tốt tốt, Đường Đường thật ngoan, ăn cơm vẫn không quên Thích Thích, nếu Thích Thích cũng ngoan như vậy, bà liền an tâm rồi.
"
Đoạn Thích:"...!"
Gia hỏa này đắc ý! Tuyệt đối!
" Đường Đường, nếm thử khối sườn heo chua ngọt này, món tủ của thím Xuân.
"Bà Đoạn dồn hết tâm huyết với Đường Thi, hoàn toàn quên mất Đoạn Thích ngồi đối diện Đường Thi:" Còn có món này, cá hầm cải chua..
"
" Cám ơn bà, đồ ăn thím Xuân làm thật sự rất ngon! Cháu rất thích! "Đường Thi cười tủm tỉm, có thể thỏa thích ăn uống, là lý tưởng lớn của cô, hôm nay được ăn nhiều món ngon như vậy, thật sự hạnh phúc!
Có người yêu thích đồ ăn của mình, thím Xuân rất vui nói:" Nếu Đường Đường thích, thím Xuân sẽ thường xuyên làm cho cháu, món sở trường của thím Xuân này vẫn chưa bật mí hết đâu.
"
" Thật sao? Cám ơn thím Xuân, hiện tại cháu đã nhớ thương rồi.
"
" Ân, vẫn nên bồi bổ, cô gái nhỏ phải tròn mới tốt.
"Ông Đoạn ngồi ghế đầu gật đầu tán đồng.
Đoạn Trường Quân chen vào nói:" Nếu thím Xuân đã ra tay, nhất định con phải về nhà nhiều hơn để lộc vài bữa cơm.
"
" Ha ha..
"
Trong chén Đoạn Thích là món sườn xào chua ngọt đặc biệt yêu thích, trơ mắt nhìn Đường Thi mới tới chỉ mấy câu nói đã được tất cả trưởng bối yêu thích, nghe tiếng cười vui vẻ, hừ hừ, đồnịnh nọt, loại vuốt mông ngựa!
Cơm nước xong, mọi người di chuyển, thường ngày ông Đoạn sẽ mở xem tin tức, bản tin đang phát một tin tức khẩn cấp" Cảnh sát đẽ tóm gọn một đám buôn người, trước mắt..
"Mọi ngươi trong phòng khách gần như đồng thời dừng lại nhìn nhau.
Đoạn Trường Quân nhìn rồi cười nói:" Ba, chuyện này thì Đường Đường có công lớn nhất.
"
Nghe vậy, mọi người bao gồm Đoạn Thích đều đưa mắt nhìn Đường Thi và Đoạn Trường Quân, ông Đoạn hỏi:" Sao lại vậy? "
" Là như thế này..
"Đoạn Trường Quân kể một lượt tình huống ngày hôm đó, cuối cùng lại thêm một câu:" Lá gan Đường Đường rất lớn! Nếu là A Thích ở đó, chắc hẳn không làm tốt đến vậy đâu.
"
Đoạn Thích:"...!"
Ông đây trêu chọc người? Hừ! Đồ nịnh nọt mà làm được việc này thì cũng không tồi.
Đường Thi sờ sờ mặt, ngượng ngùng nói:" Cháu cũng không làm được gì, nếu là phá án, là chú cảnh sát ra tay.
"Thứ lỗi cho cháu, chú cảnh sát!
Đoạn Thích kinh ngạc đánh giá Đường Thi, Đường Thi nhận ra, chớp chớp mắt, ném cho Đoạn Thích một nụ cười thánh mẫu đầy thiện ý, tâm lý tiểu soái thiếu niên, cô vẫn là cô gái già vẫn rất tâm lý?
Nhìn nụ cười Đường Thi, Đoạn Thích sửng sốt, nhanh chóng quay đầu, lần này tốt xấu mà không hừ ra tiếng.
" Tốt, làm được thật không tồi.
"Ông Đoạn khen.
Bà Đoạn cười:" Lúc đó Đường Đường có khẩn trương không? Nếu là bà gặp phải chuyện này, chắc chắn sẽ sợ đến mức không làm được gì.
"
" Khẩn trương ạ, cũng có lo sợ, nhưng có chú Đoạn, nên cháu không còn sợ hãi nữa.
"
" Ai nha.
Nói như vậy, Đường Đường thật sự sùng bái chú Đoạn? "Đoạn Trường Quân cười nói.
" Đương nhiên, chú Đoạn rất lợi hại!"Đường Thi gật đầu khẳng định, Đoạn Trường Quân đáng để cô tôn kính, không phải ai cũng dám ra tay dưới tình huống nguy cấp như vậy, cũng không phải ai cũng có thân thủ tốt như vậy.
Đoạn Thích quay đầu nhìn, thấy chú ba đang được khen tặng cười đến không ngừng, trừng mắt nhìn Đường Thi, hừ! Đồnịnh nọt!
Đường Thi: ? Cô lại làm gì sao? Tâm tư thiếu niên tuổi dậy thì thật phức tạp, cô không thể hiểu nổi.
.
"Anh Đoạn! Ném hay lắm ném hay lắm! Kỹ năng của anh càng ngày càng tiến bộ!" Trần Nghĩa lau mặt, lại thấy sắc mặt Cố Lệ và Chương Sơn cực kém, cười đến nheo mắt.
"Lăn!" Đoạn Thích đá mông Trần Nghĩa, không khách khí nói.
"A! Sức đá của chân anh Đoạn thật mạnh mẽ, đau chết mất, ngao ngao.." Trần Nghĩa cực kỳ khoa trương ôm chân kêu gào, biểu cảm gương mặt khiến mọi người tưởng anh ta phải ăn mấy cú đá.
Cố Lệ lạnh nhạt, đôi mắt đen liếc Đoạn Thích: "Đoạn Thích, tiếp tục?"
Đoạn Thích: "Hừ! Hôm nay ông đây nhất định thắng rồi!"
Trần Nghĩa vỗ tay: "Anh Đoạn thật uy vũ! Anh Đoạn khí phách quá đi!"
Ngoại trừ Đoạn Thích và Cố Lệ, mọi người đều dùng ánh mắt thiểu năng nhìn Trần Nghĩa, Trần Nghĩa dường như không hiểu được, vui vẻ theo đuôi Đoạn Thích.
Tỉ số hòa.
Đoạn Thích nhìn Cố Lệ, nhếch miệng: "Cố Lệ, chẳng nhẽ hôm qua cậu thua, buổi tối về nhà khổ luyện?"
Cố Lệ: "Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay."
"Hừ!" Đoạn Thích có chút khó chịu, anh ta vừa mới khoác lác, vậy mà hòa! Tỉ số hòa! Tỉ số hòa! Trận này cần phải tìm lại mặt mũi! Bằng không mặt ông đây để đâu?
"Anh Đoạn, là Tô Tiếu." Trần Nghĩa chọc chọc cánh tay Đoạn Thích, chỉ chỉ bên ngoài sân thể dục.
Đoạn Thích nhìn Tô Tiếu chạy bộ, cầm bóng rổ: "Đi rồi."
"Ai ai ai, anh Đoạn, hôm nay về nhà sớm vậy? Mới 5 giờ! Chờ chờ em với!" Trần Nghĩa nhìn đồng hồ, chạy vội theo Đoạn Thích.
"Nha! Tô Tiếu, chạy bộ đi đâu vậy." Dù vội vàng chạy, nhưng Trần Nghĩa vẫn đến gần Tô Tiếu hỏi thăm, Tô Tiếu là cô gái duy nhất mà anh Đoạn nhà anh dùng sắc mặt tốt!
Tô Tiếu cười cười: "Đúng vậy, cậu về nhà?"
Trần Nghĩa sờ đầu, gật đầu, lại thấy Tô Tiếu chỉ tay, hỏi: "Sao vậy?"
"Đoạn Thích đã đi xa, cậu không đuổi theo sao?" Tô Tiếu hỏi.
Trần Nghĩa la lên, vội đuổi theo: "Ngày mai gặp! Mình đi trước!"
Tô Tiếu nhìn theo bóng dáng hai thanh niên, trên mặt cười nhẹ nhàng, quay đầu, lại chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Cố Lệ, sửng sốt, ngay sau đó cười rộ lên, gật đầu chào, tiếp tục chạy, không chú ý sau khi Cố Lệ thấy nụ cười của cô liền đứng xuất thần tại chỗ.
Đoạn Thích ôm bóng rổ, theo thói quen đẩy cửa bước vào nhà, tiếng nói chuyện im bặt, người ngồi trong phòng khách cùng cậu thiếu niên đột ngột ngừng lại.
Đoạn Trường Quân đứng dậy, cười giới thiệu: "Đường Đường, đây là Đoạn Thích, cháu có thể gọi là anh Thích, A Thích, đây là tiểu Đường Thi, về sau Đường Đường sẽ sống cùng chúng ta, đi học cùng cháu."
Ánh mắt đầu tiên của Đường Thi nhìn đến Đoạn Thích, liền kinh diễm, gương mặt thiếu niên mười sáu tuổi, đôi mắt trong veo không vướng bụi trần, đúng vậy, Đường Thi không thể phủ nhận, thiếu niên này cực kỳ xinh đẹp! Quả thật, bỏ qua ánh nhìn kiêu ngạo khó che lấp, thiếu niên thực sự xinh đẹp đến siêu thực!
Một đôi mắt đào hoa, mày sắc thon dài, sống mũi cao thẳng, bờ môi đỏ thắm, đang hơi nhấp nhẹ, có thể vì vận động thường xuyên, nên làn da có màu tiểu mạch khỏe mạnh, một đầu tùy ý, nhin qua thật mềm mại, sợi tóc xõa nhẹ trên trán, chiều cao hơn một mét tám, nhìn thật thỏa mỹ.
Tuy nhiên, ánh mắt thiếu niên nhìn nàng, không hề thân thiện.
"Anh Thích, xin chào, em là Đường Thi, nhũ danh là Đường Đường: Đường Thi cười tủm tỉm, đứng dậy, chìa tay đến trước mặt Đoạn Thích.
Đoạn Thích rũ mắt nhìn cánh tay trắng nõn, thanh mảnh, vẫn chưa duỗi tay, nhíu mày hỏi:" Đường Thi? Ba mẹ rất thích Đường Thi? "
Đường Thi ngạc nhiên, nhăn mày suy nghĩ, cô làm sao để biết ba mẹ thích hay không.
Ba vị trưởng bối đều thấy gương mặt khó xử của Đoạn Thích, thương xót, Đoạn Trường Quân đánh vai Đoạn Thích:" A Thích, sao hôm nay cháu lại nhiều chuyện vậy? Hả? "
Bà Đoạn kéo tay Đoạn Thích ngồi xuống:" Đường Đường, cháu đừng trách anh Thích, cháu nói chuyện cùng bà đi.
"
Ông Đoạn trừng Đoạn Thích, hừ một tiếng nặng nề.
Đoạn Thích:"...!"
Ngọa tào! Ông đây nói gì?
Đoạn Thích nhìn lại mình bị cô lập, lại thấy gương mặt hỏi han ân cần của ba vị trưởng bối vây quanh Đường Thi, sau đó, tức giận trừng mắt nhìn Đường Thi, xoay người" bịch, bịch bịch "bước lên lầu.
Bị thiếu niên xinh đẹp trừng mắt, Đoạn Thích bất giác hiểu ra, nhìn lại ba vị trưởng bối lời nói cẩn trọng, hình như cô đang đoạt mất sự quan tâm của thiếu niên? Thiếu niên khi gặp phải tình huống sự quan tâm của người thân đổi dời, tâm hồn bé nhỏ sẽ chịu đả kích to lớn?"
Đường Thi lo lắng, đợi đến lúc Đoạn Thích đi xuống, gặp mặt hừ lạnh một tiếng, càng xác định, anh ta thực sự không vừa mắt cô!
"Thích Thích, cháu lại không lau khô tóc? Bị cảm thì sao?" bà Đoạn nói, đứng dậy đi lấy khăn lông, đè đầu Đoạn Thích, bỏ qua sự phản kháng, tiếp tục lau.
Đường Thi nhìn Đoạn Thích ngoan ngoãn lau tóc, nghĩ thầm, tuy thoạt nhìn Đoạn Thích ra vẻ bá đạo, nhưng đối với người nhà vẫn ôn hòa, liền tươi cười nhìn anh, nếu thái độ cô thân thiện, có lẽ sự phòng bị của thiếu niên với cô sẽ giảm bớt? "
Ai ngờ Đoạn Thích hoàn toàn không cảm kích, nhìn Đường Thi, cười khiêu khích hừ một tiếng.
Tuy tiếng hừ kia khá nhỏ, nhưng Đường Thi thề, cô nghe rõ!
Thật sự, thiếu niên này xác thực nhìn cô không vừa mắt, rất bất mãn đối với hành động đoạt người thân của mình, Đường Thi thật sự lo lắng cho đóa hoa tương lai của tổ quốc.
" Đường Đường, bà cũng là người nhà, cháu không cần khách khí.
"
Đường Thi cười:" Vâng, bà Đoạn.
"
Đoạn Thích:" Hừ! "
Đường Thi:"...!"
Thực xin lỗi, tôi giành mất bà nội! Tôi có tội!
" Thích Thích, cháu là anh, sao lại nói như vậy? "Bà Đoạn nhăn mặt.
Đoạn Thích cúi đầu:" Vâng, bà.
"Lại ở góc độ bà Đoạn không thể thấy, dùng đôi mắt hoa đào sắc sảo trừng trừng Đường Thi, vẻ mặt Đường Thi đúng là cạn ngôn.
Lau khô tóc xong, bà Đoạn đưa khăn lông cho Đoạn Thích:" Thích Thích, cháu thu dọn khăn lông, thím Xuân chắc đã nấu cơm, Đường Đường, cùng bà vào ăn nào.
"
Theo bản năng nên Đường Thi quay đầu nhìn Đoạn Thích, ánh mắt do dự:" Bà Đoạn, chúng ta cùng ăn với anh Thích đi? "
Bà Đoạn cười to:" Tốt tốt tốt, Đường Đường thật ngoan, ăn cơm vẫn không quên Thích Thích, nếu Thích Thích cũng ngoan như vậy, bà liền an tâm rồi.
"
Đoạn Thích:"...!"
Gia hỏa này đắc ý! Tuyệt đối!
" Đường Đường, nếm thử khối sườn heo chua ngọt này, món tủ của thím Xuân.
"Bà Đoạn dồn hết tâm huyết với Đường Thi, hoàn toàn quên mất Đoạn Thích ngồi đối diện Đường Thi:" Còn có món này, cá hầm cải chua..
"
" Cám ơn bà, đồ ăn thím Xuân làm thật sự rất ngon! Cháu rất thích! "Đường Thi cười tủm tỉm, có thể thỏa thích ăn uống, là lý tưởng lớn của cô, hôm nay được ăn nhiều món ngon như vậy, thật sự hạnh phúc!
Có người yêu thích đồ ăn của mình, thím Xuân rất vui nói:" Nếu Đường Đường thích, thím Xuân sẽ thường xuyên làm cho cháu, món sở trường của thím Xuân này vẫn chưa bật mí hết đâu.
"
" Thật sao? Cám ơn thím Xuân, hiện tại cháu đã nhớ thương rồi.
"
" Ân, vẫn nên bồi bổ, cô gái nhỏ phải tròn mới tốt.
"Ông Đoạn ngồi ghế đầu gật đầu tán đồng.
Đoạn Trường Quân chen vào nói:" Nếu thím Xuân đã ra tay, nhất định con phải về nhà nhiều hơn để lộc vài bữa cơm.
"
" Ha ha..
"
Trong chén Đoạn Thích là món sườn xào chua ngọt đặc biệt yêu thích, trơ mắt nhìn Đường Thi mới tới chỉ mấy câu nói đã được tất cả trưởng bối yêu thích, nghe tiếng cười vui vẻ, hừ hừ, đồnịnh nọt, loại vuốt mông ngựa!
Cơm nước xong, mọi người di chuyển, thường ngày ông Đoạn sẽ mở xem tin tức, bản tin đang phát một tin tức khẩn cấp" Cảnh sát đẽ tóm gọn một đám buôn người, trước mắt..
"Mọi ngươi trong phòng khách gần như đồng thời dừng lại nhìn nhau.
Đoạn Trường Quân nhìn rồi cười nói:" Ba, chuyện này thì Đường Đường có công lớn nhất.
"
Nghe vậy, mọi người bao gồm Đoạn Thích đều đưa mắt nhìn Đường Thi và Đoạn Trường Quân, ông Đoạn hỏi:" Sao lại vậy? "
" Là như thế này..
"Đoạn Trường Quân kể một lượt tình huống ngày hôm đó, cuối cùng lại thêm một câu:" Lá gan Đường Đường rất lớn! Nếu là A Thích ở đó, chắc hẳn không làm tốt đến vậy đâu.
"
Đoạn Thích:"...!"
Ông đây trêu chọc người? Hừ! Đồ nịnh nọt mà làm được việc này thì cũng không tồi.
Đường Thi sờ sờ mặt, ngượng ngùng nói:" Cháu cũng không làm được gì, nếu là phá án, là chú cảnh sát ra tay.
"Thứ lỗi cho cháu, chú cảnh sát!
Đoạn Thích kinh ngạc đánh giá Đường Thi, Đường Thi nhận ra, chớp chớp mắt, ném cho Đoạn Thích một nụ cười thánh mẫu đầy thiện ý, tâm lý tiểu soái thiếu niên, cô vẫn là cô gái già vẫn rất tâm lý?
Nhìn nụ cười Đường Thi, Đoạn Thích sửng sốt, nhanh chóng quay đầu, lần này tốt xấu mà không hừ ra tiếng.
" Tốt, làm được thật không tồi.
"Ông Đoạn khen.
Bà Đoạn cười:" Lúc đó Đường Đường có khẩn trương không? Nếu là bà gặp phải chuyện này, chắc chắn sẽ sợ đến mức không làm được gì.
"
" Khẩn trương ạ, cũng có lo sợ, nhưng có chú Đoạn, nên cháu không còn sợ hãi nữa.
"
" Ai nha.
Nói như vậy, Đường Đường thật sự sùng bái chú Đoạn? "Đoạn Trường Quân cười nói.
" Đương nhiên, chú Đoạn rất lợi hại!"Đường Thi gật đầu khẳng định, Đoạn Trường Quân đáng để cô tôn kính, không phải ai cũng dám ra tay dưới tình huống nguy cấp như vậy, cũng không phải ai cũng có thân thủ tốt như vậy.
Đoạn Thích quay đầu nhìn, thấy chú ba đang được khen tặng cười đến không ngừng, trừng mắt nhìn Đường Thi, hừ! Đồnịnh nọt!
Đường Thi: ? Cô lại làm gì sao? Tâm tư thiếu niên tuổi dậy thì thật phức tạp, cô không thể hiểu nổi.
.
Danh sách chương