Tân Sơn kiểm tra cho đứa bé mà cậu mang đến, tình hình không khả quan lắm đứa bé này bị đói dẫn đến suy dinh dưỡng trầm trọng trên người toàn là vết thương bầm tím có cả những vết roi da ăn xâu vào trong da thịt. Tân Sơn băng bó cho đứa bé xong báo lại tình hình của đứa bé cho cậu, nghe được tính hình của đứa bé chỉ gật đầu như hiểu.



Tân Sơn ra khỏi phòng bệnh chuẩn bị một ít thức ăn cho đứa bé này, Trình Đăng cũng đi giải quyết những chuyện liên quan đến đứa trẻ này trong căn cứ một cách tốt nhất. Nguyệt Tử đến bên giường nhìn đứa bé gầy gò với cơ thể được quấn đầy bông băng kia lòng chợt nhói.



Đưa tay vuốt ve khuôn mặt đứa bé gầy gò này ánh mắt cậu rũ xuống nhẹ giọng nói:" Tìm được con rồi" cậu lại nhớ đến người con gái đó, người mà hy sinh tính mạng của mình sẽ bảo vệ cậu. Cậu siết chặt tay cậu phải thực hiện lời hứa với người con gái đó phải bảo hộ đứa bé này bằng mọi giá.



Đến xế chiều đứa bé trên giường dần tĩnh lại, cậu bên giường tiến đến bên cạnh giường muốn đỡ đứa bé dậy nhưng đứa bé lại run rẩy trước hành động của cậu. Cậu dừng lại khi về sau một chút nhìn đứa bé đang run rẩy trên giường cười nhẹ nói:" Bây giờ con không sao rồi!! Con đói rồi đúng không ta để cháo cạnh giường con có thể ăn nó" Đứa bé đứa ánh mắt yếu đuối nhìn cậu, cậu cười nhẹ:" Mẹ con đã nhờ ta chăm sóc con nên con không cần lo, ở đây không ai ức hiếp khi dễ con cả" Nói xong cậu rời đi:" Con nhớ ăn cháo nhé"



Cậu ra ngồi để cho đứa bé ấy không gian riêng của mình, đứa bé nghe cậu nhắc đến mẹ mình thì hốc mắt đỏ lên khóc nức nở. Cậu bên ngoài nghe thấy tất cả cậu biết đứa bé ấy đang đau khổ như thế nào, cậu không thể an ủi đưa bé bây giờ cậu không có tư cách để bên cạnh đứa bé này nhưng cậu sẽ bảo hộ nó bằng cả mạng sống của mình bằng bất cứ giá nào đi nữa.



Tối đến cậu bước vào phòng nhẹ nhàng không để đứa bé thức dậy, nhìn cháo cạnh giường đã ăn hết từ bao giờ cậu mỉm cười.



Cậu đắp chăn cẩn thận cho đứa bé rồi rời đi:" Ngu ngon"



Sáng hôm sau



Cậu đến phòng bệnh, Tân Sơn đã đến kiểm tra sức khỏe cho đứa bé nhưng nó luôn phản khán Tân Sơn có chút bất lực đứa bé này sao lại ngoan cố đến như vậy cơ chứ, Tân Sơn thở dài thấy cậu đến nhanh chóng cười nói:" Chào buổi sáng đại tẩu" cậu gật đầu với Tân Sơn nhìn đứa bé trên giường.



Đứa bé ấy khi nhìn thấy cậu vào thì yên tĩnh hẵn đi không ngoan cố như lúc đầu, cậu đến bên giường nhìn đứa bé xoa đầu nó:" Ngoan kiểm tra xong ta dẫn con đi ăn được chứ?"



Đứa bé một lúc sau mới gật đầu đồng ý, Tân Sơn cười hớn hở kiểm tra đúng là đại tẩu mà nói một tiến là xong.



Kiểm tra xong xuôi Tân Sơn rời khỏi, còn cậu nhìn đứa bé trên giường:" Con tên gì?"



Đứa bé chần chừ trả lời:" Thẩm Lạc..."



" Tiểu Lạc chúng ta đi ăn thôi" cậu nhẹ nhàng bế Thẩm Lạc vào lòng đến phòng của các anh, vào bên trong cậu để Thẩm Lạc trên ghế sofa còn cậu thì đi làm bữa sáng.



Thẩm Lạc nhìn xung quanh ở đây thứ gì cũng đẹp cũng đắc cả, nó sáng bóng hơn ở nơi kia. Thẩm Lạc có chút nhớ người mẹ của mình, đang suy nghĩ một mùi thơm làm cho Thẩm Lạc để ý đến.



Nhìn trong bếp Nguyệt Tử đang dọn thức ăn ra, Thẩm Lạc cũng đến phòng bếp để phụ giúp cậu nhìn thấy Thẩm Lạc có chút ngạc nhiên khi đứa bé này lại đến bên cậu.



Đứa bé này rất ngoan nhưng rất cố chấp hình như là gen của chị ấy trội hơn là chồng của chị ấy thì phải, cậu coi như vậy là đúng đi. Để đứa bé ngồi trên ghế và dùng bữa.



Đứa bé không biết dùng đũa cậu kiên nhẫn ngồi bên cạnh dạy từng chút một, Thẩm Lạc cảm nhận được ấm áp lạ thường người này như mẹ vậy mẹ cũng rất ấm áp với mình.



Ăn xong cậu rửa chén, Thẩm Lạc vẫn ngồi trên bàn ăn luôn nhìn bóng lưng của cậu bóng lưng cô độc như mang gánh nặng vô hình nào đó.



Thẩm Lạc năm nay 10 tuổi thế giới biến đổi vào lúc đứa bé này 5 tuổi, không biết đứa bé này làm thế nào để sống sót trong từng ấy năm. Trải qua những thứ đáng sợ lòng người khó đoán đứa trẻ này không còn ngây thơ hồn nhiên nữa.



Nếu nó thành thật sẽ bị người ta đâm sâu lưng, nếu nó mưu mẹo người đời sẽ gắn nó với cái danh nào đó ngu ngốc. Nó thà là kẻ bị người đời khinh miệt không bao giờ bị người ta lợi dụng. Nó đã giả ngốc rồi bây giờ nó phải sống thật với chính bản thân mình.



Thẩm Lạc siết chặt tay cuối đầu hướng cậu nói:" Tôi có thể hỏi người là ai không?" động tác rửa bát của Nguyệt Tử có chút dừng lại nhưng sao đó nhanh chóng trở lại bình thường cậu không quay đầu mà chỉ nói:" Nguyệt Tử"



Thẩm Lạc:" Người có đề cập đến mẹ tôi bây giờ bà ấy đang ở đâu?"



Nguyệt Tử:" Bà ấy không còn nữa, con hiểu những gì ta nói chứ. Ta ở đây là mẹ có đã chỉ định cho ta đến đây tìm con, 4 năm thời gian ta tìm con ta đã cho rằng con không còn ta không biết phải ăn nói sau với mẹ con."



" Nhưng ngày hôm qua hình như mẹ con đã dẫn con đến với ta, bà ấy có lẽ muốn ta chăm sóc bảo hộ cho con thay bà ấy"



Thẩm Lạc mím môi người mẹ mà mình mong nhớ đã không còn, người mà mình chờ suốt năm năm đã không con trên trần gian này nữa cảm giác đau đớn này là gì chứ.



" Con còn có ta đây Tiểu Lạc, ta sẽ luôn bên con" Nguyệt Tử dịu dàng nói



Thẩm Lạc nhìn bóng lưng nhỏ bé của Nguyệt Tử lòng nỗi lên một cổ chua sót :" Ba" Thẩm Lạc gọi cậu là Ba.



Cậu quay người cười khúc khích:" Tiểu Lạc con vừa gọi ta là Ba đấy" Thẩm Lạc đỏ mặt cuối đầu.



Cậu tiến đến ôm lấy Thẩm Lạc nói:" Bây giờ con là con trai ta, con không cô đơn con có rất nhiều người bên cạnh con"



Thẩm Lạc khóc nức nở ôm lấy Nguyệt Tử lần đầu tiên có người nói với nó như vậy, dù chỉ là cuộc gặp gỡ bất ngờ nó xem nó như là cuộc gặp gỡ định mệnh, ông trời đã cho nó một hy vọng để có thể sống để có thể vương lên phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện