Tiêu Lạc thong dong nhìn người yêu chạy đôn cháy đáo để chuẩn bị thức ăn trưa cho mình mà bật cười. Ai nói đây là tổng tài muôn kẻ kính sợ chứ? Rõ ràng rất đáng yêu mà.

[…] - Khi yêu mấy ai bình thường thưa chủ nhân đáng kính

- "Ngươi nói cũng đúng"- Tiêu Lạc nhủ thầm một tiếng

- "Nên ăn thôi"- Minh Thiên Vỹ bưng bát cháo còn nóng đến chỗ sofa cô đang ngồi

Tiêu Lạc vòng tay qua cổ y, cười hỏi -"Đều ngon thì nên ăn gì trước"-

Y vững vàng đỡ cô ngồi vào lòng, thổi hơi nhẹ vào tai cô mà nói -"Ăn cháo trước, dạ dày không tốt"-

Tiêu Lạc bỉu môi một cái, định cầm bát cháo lên ăn, nhưng công việc định trệ khi người nào đó đã cầm bát lên trước, dịu dàng đút từng thìa cho cô.

Tiêu Lạc lặng lẽ nhìn nam nhân nghiêm túc trước mắt, bắt đầu có chút ý muốn trêu chọc. Cô dùng giọng trịnh trọng nói -"Xin lỗi, hôm qua đúng là phát sinh ngoài ý muốn, chắc anh cũng không để ý nhỉ?"-

Nam nhân nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc lẹm, đặt bát cháo xuống, im lặng xem như ra hiệu cho cô nói tiếp.

- "Minh tổng chắc cũng chẳng thích va chạm với minh tinh, chúng ta xem có nên...."- Tiêu Lạc cố ý nói chậm lại xem phản ứng của người kia

Minh Thiên Vỹ chẳng nói chẳng rằng, đè cô xuống sofa, "cắn" từ đôi môi, đến vùng cổ trắng nõn kia, để lại những dấu hôn phá lệ đỏ chói.

- "Tôi không va chạm với minh tinh, chỉ va chạm với em"- Y nghiêm túc nhìn vào mắt của cô mà sửa lời

Tiêu Lạc thuận thế, đưa hai tay áp lên má của y, khẽ cười -"Chúng ta xem có nên cưới sớm không?"-

Minh Thiên Vỹ ánh mắt toát lên tia ôn nhu, kéo cô vào lòng -"Đã sớm định ngày"- Ngay từ lúc gặp cô, y đã định nhất quyết phải trói cô lại cả đời.

Những tia nắng cứ nhảy nhót trên khoảng không, tựa như xấu hổ với khung cảnh trước mắt.

Chiều hoàng hôn buông xuống ở căn penthouses, Tiêu Lạc vẫn đang thảnh thơi nằm trong lòng người yêu mà tiếp tục đọc sách. Y đặt máy tính bên cạnh, vừa làm việc vừa ôm lấy cô. Nếu thật sự cô là gián điệp được cài vào công ty thì cô đã thắng rồi, toàn bộ những tài liệu quan trọng đều được phơi bày trước mắt cô kia mà.

Đối với tổng tài như Minh Thiên Vỹ dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức làm như vậy, chỉ là nếu thật sự Tiêu Lạc muốn Minh thị thì y nguyện dâng hết cho nhanh.

[…Chủ nhân, nguyên chủ là minh tinh, biến mất một ngày chính chấn động đấy] - Hệ thống cứ cảm thấy Tiêu Lạc cố ý quên thì phải

- "Nhược Liên Hoa đã muốn vị trí cao nhất trong giới điện ảnh thì cứ để cô ta cảm nhận vài ngày"- Tiêu Lạc rất ư là bình tĩnh mà đáp

Minh Thiên Vỹ vẫn luôn dựa theo ý của cô, cô muốn gì thì chính là vậy, bất luận đúng sai.

Bình yên cứ trôi qua tầm một tháng, Tiêu Lạc đã thấy tin tức bản thân mất tích trong giới giải trí, gương mặt sáng giá đã thế chỗ của cô - Nhược Liên Hoa.

Nhân lúc Minh Thiên Vỹ đã đến Minh thị, Tiêu Lạc đội lên chiếc mũ lưỡi chai đi đến Coffee trước đây nguyên chủ hay lui tới. Chọn góc khuất, lặng lẽ ngồi vào, nhịp nhịp đôi tay thon thả dường như chờ đợi một ai đó.

Qua một lúc, nam chủ Kỳ Phong cũng xuất hiện, Tiêu Lạc một quét đánh giá nam chính, khí suất cuồng duệ? Đúng thật không nên tin hệ thống mà.

[…] - Kỳ Phong cũng đâu đến nỗi, nhưng trong mắt của chủ nhân còn ai khác ngoài chồng.

- "Tiêu Linh..."- Kỳ Phong thấy được bóng dáng quen thuộc, giọng chất chứa đau thương gọi

Da gà, da vịt của Tiêu Lạc đã nổi hết lên rồi, nhưng ngoài mặt vẫn bảo trì lạnh đạm -"Tôi không phải Tiêu Linh"-

[…Chủ nhân, không thể tiết lộ thân phận] - Hệ thống vang lên cảnh cáo

- "Vậy cô là..."- Kỳ Phong hoài nghi

- "… Em gái song sinh - Tiêu Lạc"-

Kỳ Phong quan sát một lúc, từ phong thái nói chuyện tuy có lạnh lùng, xa cách nhưng không có dáng vẻ của bông hoa cao lãnh thường ngày. Ngôn từ diễn đạt cũng nhiều hơn... Hắn vẫn còn hoài nghi nhưng vẫn tạm chấp nhận.

- "Tiêu Linh đang ở đâu?"- Hắn xác định được thân phận của người phía trước mới lên tiếng hỏi vấn đề chính

- "…Chết rồi"- Tiêu Lạc ngưng trọng một chút rồi bình thản nói ra hai từ

Kỳ Phong trợn tròn mắt, hắn không tin sau một tháng tìm kiếm người hắn yêu đã chết, hắn không tin được điều đó.

- "Không thể nào...không thể"- Hắn siết chặt hai tay, khuôn mặt vặn vẹo

- "...Tin hay không thì tùy"- Nói rồi cô lấy từ trong túi xách một sấp hình, đấy là cảnh Tiêu Linh trong lễ hỏa táng.

Mấy tấm này đều là nhờ hệ thống in cho cô, tất cả đều là cái chết thật sự của Tiêu Linh.

Kỳ Phong cắn chặt môi, tay tạo thành nắm đấm, mạnh đến mức vò nát cả tấm hình.

- "Tại sao... "- Hắn khó khăn hỏi từng chữ

Tiêu Lạc nhướn mày, khẽ cười một cái, đưa ra chiếc usb nhỏ.

- "Cũng phải nhờ công sủng vật của anh"- Cô cười khẩy một tiếng, đứng lên đi ra phía cửa để lại kẻ nào đó vẫn đang tranh chấp tư tưởng của bản thân.

Để xem nam chính giải quyết thế nào...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện