"Mẫu thân con vẫn khoẻ chứ?" Cận Thiên Bảo hỏi, Hoa Linh Âm gật gù, biết là ông vẫn còn rất thương nương của nàng, tinh nghịch nháy mắt một cái "Người tự mà đi hỏi thăm đi chứ, ta hông biết."
Hoa Linh Phi mà nhìn thấy ông, chắc chắn bà sẽ nổi trận lôi đình lên "Mẫu thân con sẽ tức giận."
Hoa Linh Âm nhíu mày, nàng không nghĩ như vậy nha, chính mẫu thân bảo nàng đến tìm ông giúp đỡ.

Theo nàng nghĩ thì mẫu thân không giận ông lắm đâu, nếu ông biết chịu lỗi và năn nỉ thì biết đâu...
Hoa Linh Âm bỗng nghĩ ra điều gì, ma mị cười, ánh mắt thích thú nhìn chăm chăm Cận Thiên Bảo, ông tuy đã có tuổi nhưng đường nét trên gương mặt thể hiện phong độ uy nghiêm.

Đảm bảo rằng thời trẻ ông rất soái, nàng hiểu vì sao cô nương Hoa Linh Âm này lại xinh đẹp đến thế rồi.
Mẫu thân là cực phẩm, phụ thân cũng chính là một cực phẩm nam nhân.
"À hem..." Hoa Linh Âm đứng dậy, nháy mắt với ông kèm nụ cười cực kì nghịch ngợm "Người nên đi đến dỗ mẫu thân của ta đi, ta nghĩ mẫu thân của ta là đang dỗi đó."
Hoa Linh Âm giống như đứa con gái nghịch ngợm trêu chọc cha của nàng, xong nàng vội chạy ra về.
Cận Thiên minh chủ bỗng đứng người, vẻ mặt cương nghị nghiêm khắc lại trở nên có chút e thẹn, gò má có một chút đỏ đỏ.

Hoa Linh Âm chạy ra phía trước minh giáo hội, nàng đang phân vân không biết có nên đi về hay không? Đã đi đến đây thì chí ít nàng ghé qua Vũ gia trang một chút, sẽ không sao đâu nhỉ?
Nhưng mà vẻ mặt tức giận của Tiểu Tuyết kia, bây giờ chắc hẳn nàng ta đang ngồi ở đâu đó quan sát nàng.
Nàng muốn đến chỗ hắn một chút, thông báo cho hắn việc nha đầu này giận nàng rồi, chắc có lẽ nàng sẽ phải giành ra mấy ngày để dỗ nàng ta.

À đúng rồi, Hoa Linh Âm còn phải hỏi hắn chuyện giành được chức vị minh chủ kia, sẽ được miễn hôn ước, chuyện như vậy mà hắn không nói cho nàng.
Hoa Linh Âm lay hoay đứng ở trước minh giáo hội, chân bước về Hoa gia trang, chân lại bước về hướng Vũ gia trang.

Nàng cắn môi, dậm chân một cái rồi nhắm mắt hướng về phía Vũ gia trang mà chạy.
Mặc kệ, nàng sẽ giành mấy ngày sau để năn nỉ tiểu nha đầu.
Nàng chạy vào Vũ gia trang, tìm trong thư phòng không thấy hắn, nàng đến phòng riêng của hắn cũng không thấy.
"Này, sư tôn của các ngươi đâu?" Hoa Linh Âm hỏi, mấy nha hoàn liền cúi đầu theo lễ nghi trả lời "Sư tôn luyện võ ở phía sau."
"À đa tạ" Hoa Linh Âm nhanh chân chạy về phía sau Vũ gia trang, hắn hay luyện võ ở khu đất trống trong rừng, khu luyện tập ở minh giáo hội, còn cả sân sau của Vũ gia trang nữa.

Thật là lắm chỗ luyện tập, Hoa Linh Âm bước đến sân sau, nhìn thấy hắn đang say mê luyện võ, cát bụi tung toé.
Nàng dựa lưng lên cây cột đứng ngắm, sư tôn độc nhất của nàng, võ công cao cường, khi luyện võ khí lực bất phàm thật nha.

Đắm chìm suy nghĩ, bỗng nàng nhìn thấy hắn phung ra một ngụm máu, Hoa Linh Âm như bừng tĩnh.
Bước chân vội vàng chạy đến trước mặt hắn lo lắng "Ngươi làm sao vậy?"
Tay nàng nâng lên lau chùi vết máu trên khoé miệng hắn, không hiểu vì sao hắn lại ba lần bảy lượt cứ thổ huyết như vậy.

Công chúa đâu có hạ nhuyễn cân tán nữa, hắn làm sao lại như vậy, khiến cho nàng có một cảm giác bất an vô cùng.
Nhìn thấy nàng, xinh đẹp lo lắng, hắn khẽ cười "Ta không sao."
"Máu như này còn bảo không sao?" Nàng trừng mắt, nắm lấy tay hắn dẫn hắn đi vào bàn đá bên cạnh ngồi xuống "Ngươi cảm thấy không khoẻ ở đâu?"

"Ta khoẻ" Hắn khẳng định lại, nhìn gương mặt nàng lo lắng trông rất đáng yêu, nâng tay bẹo má nàng "Chỉ là hơi quá sức thôi, nàng đừng lo."
Hoa Linh Âm liếc mắt, đẩy tay hắn ra "Vậy thì tốt..."
Nàng lập tức trừng mắt tức giận "Nói cho ngươi biết, nha đầu giận ta rồi, nhờ ngươi hại nên bây giờ ta phải lấy lòng nàng ta đây."
Vũ Minh Thành buồn cười, bàn tay lại nghịch nhéo chiếc má của nàng "Thế sao nàng còn dám chạy đến chỗ ta?"
"Thì, vừa rồi ta đến chỗ minh chủ một chút, tiện ghé qua ngươi, cơ mà có thật là ngươi giành được vị trí minh chủ sẽ có thể miễn hôn sự không?" Nàng ngây thơ hỏi, ánh mắt đầy hi vọng nhìn hắn.
Vũ Minh Thành gật đầu, ngón tay cái vẽ những hình vòng tròn trên gò má của nàng.

Hoa Linh Âm lập tức nâng môi cười, vô tư chạm lấy bàn tay đang nâng niu gương mặt của nàng, mặt nàng tựa vào lòng bàn tay hắn.

Đôi mắt to tròn mở, nụ cười xinh đẹp khiến ai nhìn cũng động lòng "Vậy ngươi cố gắng nha."
Nhận được một sự cỗ vũ vô cùng thuần khiết lại còn xinh đẹp đáng yêu, Vũ Minh Thành ôn nhu cười đáp "Ta sẽ cố gắng."
"À hem" Hoa Linh Âm gỡ ra tay của hắn, đặt bàn tay của hắn ngữa xuống bàn "Ngươi nên cố gắng, bây giờ để ta khám bệnh cho ngươi nga."
"Ồ" Vũ Minh Thành thích thú, ngắm nhìn gương mặt nàng "Nàng lại còn biết khám bệnh."
"Biết chứ" Hoa Linh Âm lém lĩnh "Cái gì ta cũng biết, ở yên nào."
Hoa Linh Âm bắt đầu dò mạch, hai ngón tay nhiệt tình bắt mạch cho hắn, gương mặt suy ngẫm y như thật.


Vũ Minh Thành chống tay lên mặt bàn chống đỡ gương mặt quan sát nàng, xem nàng làm trò nghịch ngợm.
"Hừm..." Hoa Linh Âm suy ngẫm, mi tâm hơi chau lại, bắt mạch xong liền trầm tư một lúc, môi vẻ ra một nụ cười "Ta biết ngươi làm sao rồi."
Vũ Minh Thành vui vẻ nhướng mi "Làm sao?"
"Ngươi bị tâm bệnh" Hoa Linh Âm nghịch ngợm cười "Chính là suy nghĩ đến ta nhiều quá đó."
Cơn gió nhẹ thổi, lọng tóc nàng nhẹ nhàng bay, nàng thiếu nữ nghịch ngợm vô cùng, ở trước mặt hắn tươi cười.

Vô âu vô lo, Vũ Minh Thành nâng bàn tay chạm lên mặt nàng, nàng thuần khiết như thủy tinh, nàng chỉ cần hồn nhiên như vậy là được.
Hắn khẽ cuối đầu hôn lên chớp mũi của nàng, đáp trả lại câu nói ngọt ngào của nàng "Suy nghĩ về nàng quá nhiều cho nên bây giờ phải cố gắng tìm cách thú nàng về đây."
"A..." Hoa Linh Âm đỏ mặt, nàng vội ôm hai chiếc má, bừng bừng bốc khói.
"Lại xấu hổ" Hắn haha cười, thích thú ghẹo nàng "Hoa Linh Âm, nàng lúc đầu còn ngạo mạn theo đuổi ta, bây giờ cũng biết xấu hổ?"
Ây, nàng đúng là có hơi ngạo mạn nhưng nàng cũng là nữ nhân nga..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện