P/s: Vì vấn đề học tập nên mình sẽ edit khá chậm, lại không thích để đọc giả đợi lâu nên mình sẽ tách chương theo bản Trung nha, nếu các bạn không thích có thể cmt nhưng như vậy sẽ ra chương khá lâu nha.
Chúc mọi người đọc vui vẻ:3
Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt
(Nhắc nhở về cách xưng hô giữa Cố Nguyên & Cố Nguyệt: Vì 2 người không hòa hợp nên không có chị chị em em, nếu có thì cũng là lúc Cố Nguyên muốn nói mát.)
- ----- ------
Cố Nguyên kinh ngạc mà nhìn nữ nhân hơn bốn mươi tuổi trước mắt, nếp nhăn rất nổi bật nơi khoé mắt, một tầng lớp phấn thật dày cũng không cách nào che lấp hết tàn nhang đốm nâu, làn da lỏng lẻo* và những dấu vết của nếp nhăn ở mũi cũng vô pháp tiêu trừ.
(*ai chưa biết các dấu hiệu này mà tò mò có thể lên hỏi bác google nha ^^)
Nhưng xuyên qua những dấu vết năm tháng kia, cô vẫn nhận ra đây là em gái nhỏ hơn cô vài tháng tuổi – Cố Nguyệt.
Mẹ Cố Nguyên qua đời năm cô 12 tuổi, lúc ấy ba cô tái hôn, mẹ kế còn mang theo một em gái, nhỏ hơn Cố Nguyên vài tháng, hai chị em, tuổi không khác mấy, học chung một lớp, chỉ mới ở chung mấy tháng đã nháo ra không ít mâu thuẫn, vì thế bà ngoại Cố Nguyên ra mặt tiếp nhận Cố Nguyên, tự mình chiếu cố, lúc này mới tính là bình ổn.
Nhưng tới sau này, Cố Nguyên bị bệnh nan y, bà ngoại cũng qua đời, mà phí điều trị bà ngoại đã để lại cho Cố Nguyên trước khi lâm chung lại bị mẹ kế "Mượn" để cho em gái dùng tự túc khi đi du học.
Những việc này, Cố Nguyên đều là ghi nhớ trong lòng, vừa nhớ tới liền nghiến răng nghiến lợi hận không thể tiến lên đánh Cố Nguyệt một phen thật đã tay.
Nhưng bây giờ, có lẽ là do sau khi tỉnh lại thế giới của sau này thay đổi quá lớn, cũng có thể là do nhìn đến Cố Nguyệt trước mắt đã vào tuổi trung niên làm lòng cô đã quá sửng sốt, vậy mà lại hiếm khi cô bình tĩnh như giờ, tò mò mà đánh giá Cố Nguyệt: "Cố Nguyệt, là cô đi? Tôi là chị cô Cố Nguyên đây, đã nhiều năm không gặp nhỉ."
Cả người Cố Nguyệt ngốc lăng, miệng há thành chữ O, một câu cũng không thể nói.
Bành Tử Hàm con gái ả ở bên cạnh nhìn Cố Nguyên như nhìn bệnh tâm thần: "Cô là ai? Có bệnh à?"
Cố Nguyên nhìn qua con gái Cố Nguyệt: "Cháu tên Tử Hàm đúng chứ? Tôi là dì của cháu, chị gái mẹ cháu, cháu ngoại gái* à, khi gặp trưởng bối là phải lễ phép, biết chưa?"
(*Cháu gái ngoại: Cách xưng hô bên Trung - Con của chị em gái)
Không thể không nói, nhìn đứa cháu ngoại gái trông còn lớn hơn mình này, tâm tình cô rất tốt!
Tiền tài là vật ngoài thân, cô chỉ ngủ một giấc, giá trị nhan sắc cùng tuổi xuân đã đánh bại mọi người!
Bành Tử Hàm: "???"
Cố Nguyệt mặt đầy nghi hoặc: "Cô, cô thật sự là Cố Nguyên?"
Cố Nguyên đương nhiên biết Cố Nguyệt không tin, cô sờ sờ mặt của mình, không biết có phải do dịch dinh dưỡng đông lạnh của viện nghiên cứu quá tốt hay không, mà làn da của cô tốt hơn mấy lần so với trước khi đông lạnh, tươi mới bóng loáng, xúc cảm giống như trứng gà hấp mới lột, ngẫm lại liền thỏa mãn.
Cô đối với Cố Nguyệt cười cười: "Em gái, em cảm thấy chị có điểm khác với 25 năm trước à? Một chút khác nhau cũng không có đúng chứ? Chị đây cam đoan không giả mạo chị em đâu, như này mà có thể là giả à?"
Làn da lỏng lẻo, mặt đầy tàn nhang Cố Nguyệt: "..."
Chính vì cô không khác chút nào so với 25 năm trước mới không thích hợp đó!
25 năm, chính mình cũng thành một bác gái trung niên, cô ta làm sao có thể vẫn là bộ dáng tuổi trẻ kia?
Nhìn bộ dáng Cố Nguyệt chua xót khó chịu khiếp sợ không dám tin kia, tâm tình Cố Nguyên càng tốt: "Em không biết sao? Chị giải phẫu thất bại, phải tiến hành đông lạnh, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, bệnh chị được trị hết, băng cũng tan đi."
Nói rồi, cô lướt qua Bành Tử Hàm và Cố Nguyệt đang khiếp sợ há hốc mồm cùng với hai nam nhân một già một trẻ, đi vào trong phòng, nhìn bài trí hoàn toàn không giống lúc trước, hơi hơi nhíu mày: "Mấy người sao lại ở nhà tôi? Nhà tôi tại sao lại thành như này? Mấy người đã làm gì rồi?"
Lúc này Cố Nguyệt rốt cuộc cũng phản ứng lại.
Đúng đúng đúng, lúc ấy nói là giải phẫu thất bại, bị đông lạnh, nhưng khi đó cô cho rằng đông lạnh chính là đã chết, Cố Nguyên khi đó đã chết 25 năm.
Không nghĩ tới, cô ta thế nhưng lại sống đến giờ?
Cố Nguyệt trừng mắt nhìn Cố Nguyên: "Đây là nhà tôi, hiện tại căn hộ này là của tôi, tôi đã thừa hưởng nó."
Cố Nguyên: "Cô thừa hưởng căn hộ này?"
Cố Nguyên lập tức sinh khí (tức giận), thù cũ thời xưa, vốn dĩ đã không muốn so đo với cô ta, kết quả hiện tại ả nói cho cô, đến nhà ở của cô, ả cũng muốn bá chiếm?
Cố Nguyệt: "Khả năng là cô không biết, sau khi cô bị đông lạnh, ba đã nhận lại căn hộ này, sau đó nó lại được đưa cho tôi.
Hiện tại người sở hữu bất động sản là tôi."
Bành Tử Hàm đang ngây ngốc bên cạnh rốt cuộc cũng phản ứng lại, xông tới nói: "Đúng vậy, đây là nhà ở của chúng tôi."
Mà nam nhân lớn tuổi hiển nhiên là chồng của Cố Nguyệt, sau khi ở ngoài quan sát một màn vừa rồi, hắn hoàn toàn ngốc, lúc vừa nghe đến nhà ở, tức khắc bóp eo mắng: "Cố Nguyệt, cô ta là ai? Đây là nhà ở của chúng ta, liên quan gì đến cô ta?"
Cố Nguyên căn bản lười phản ứng với hắn, trực tiếp hỏi Cố Nguyệt: "Ba đâu rồi?"
Cố Nguyệt: "Ba sớm đã qua đời mười mấy năm, cũng đã đem căn hộ để lại cho tôi, tôi nói với cô một lần nữa, căn hộ này là của tôi!"
Bành Tử Hàm ý thức được gì đó, vọt vào phòng ngủ, lấy ra tới một tờ chứng minh bất động sản: "Cái này là chứng minh sỡ hửu bất động sản của chúng tôi (sổ đỏ, giất tờ đất), người có quyền sở hữu phòng ốc là mẹ tôi, không liên quan gì đến cô hết, đừng có xông vào nhà chúng tôi như tên ăn mày."
Cố Nguyên nhìn hai mẹ con này, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Tôi còn chưa có chết, dựa vào cái gì đem căn hộ của tôi để lại cho ba? Không có sự đồng ý của tôi, sao có thể tự ý chuyển giao như vậy?"
Cố Nguyệt ghen ghét mà nhìn người chị có làn da vô cùng mịn màng, còn đẹp hơn cả con gái mình, cắn răng nói: "Sau 5 năm cô bị đông lạnh, ba đã làm cho cô cái chứng minh tử vong!"
Dù sao cũng là hơn hai mươi năm trước, lúc ấy rất nhiều thủ tục còn chưa đủ chính quy, sau khi làm xong cái chứng minh tử vong, hết thảy đều dễ xử lý, tiền trong thẻ Cố Nguyên đều phân chia cho mọi người, phòng ở của Cố Nguyên cũng được chuyển nhượng lại, ngay cả đồ vật của Cố Nguyên, có thể lấy đều lấy, không thể lấy liền ném vào thùng rác.
Nói chung hết thảy thuộc sở hữu của Cố Nguyên, đều đã không còn!
Chứng minh tử vong?
Cố Nguyên cũng có chút ngốc.
Cho nên bác sĩ ở viện nghiên cứu còn chưa từ bỏ cô, thời điểm họ dùng số tiền điều trị cao lên trời để duy trì sự sống cho cô, thì ba cô người thân duy nhất của cô đã muốn từ bỏ cô, còn gấp không chờ nổi mà làm chứng minh tử vong cho cô?
Nhìn sự hoang mang lóe lên rồi biến mất trong mắt Cố Nguyên, Cố Nguyệt đắc ý mà cười: "Chị gái tốt, tuy rằng chị tuổi trẻ mỹ mạo, nhưng phòng ở này thật sự là của tôi, nếu chị muốn đòi về thì cũng được, đi tìm ba mà đòi đi, phòng ở này chính là ba tặng cho tôi, không phải cô tặng cho tôi.
À, còn nữa ——"
Đang nói, Cố Nguyệt nhớ tới cái gì đó: "Bông tai bằng ngọc của cô trước kia, ba cũng tặng cho tôi rồi."
Cố Nguyên nghe được, lập tức giật mình, thiếu chút nữa trực tiếp tiến lên tát cho Cố Nguyệt một cái.
Khuyên tai bằng ngọc, đó là của mẹ để lại cho cô!
(Thiên: Tát ngay và luôn đi chị ơi:3).
Chúc mọi người đọc vui vẻ:3
Edit & Beta by Thiên Bách Nguyệt
(Nhắc nhở về cách xưng hô giữa Cố Nguyên & Cố Nguyệt: Vì 2 người không hòa hợp nên không có chị chị em em, nếu có thì cũng là lúc Cố Nguyên muốn nói mát.)
- ----- ------
Cố Nguyên kinh ngạc mà nhìn nữ nhân hơn bốn mươi tuổi trước mắt, nếp nhăn rất nổi bật nơi khoé mắt, một tầng lớp phấn thật dày cũng không cách nào che lấp hết tàn nhang đốm nâu, làn da lỏng lẻo* và những dấu vết của nếp nhăn ở mũi cũng vô pháp tiêu trừ.
(*ai chưa biết các dấu hiệu này mà tò mò có thể lên hỏi bác google nha ^^)
Nhưng xuyên qua những dấu vết năm tháng kia, cô vẫn nhận ra đây là em gái nhỏ hơn cô vài tháng tuổi – Cố Nguyệt.
Mẹ Cố Nguyên qua đời năm cô 12 tuổi, lúc ấy ba cô tái hôn, mẹ kế còn mang theo một em gái, nhỏ hơn Cố Nguyên vài tháng, hai chị em, tuổi không khác mấy, học chung một lớp, chỉ mới ở chung mấy tháng đã nháo ra không ít mâu thuẫn, vì thế bà ngoại Cố Nguyên ra mặt tiếp nhận Cố Nguyên, tự mình chiếu cố, lúc này mới tính là bình ổn.
Nhưng tới sau này, Cố Nguyên bị bệnh nan y, bà ngoại cũng qua đời, mà phí điều trị bà ngoại đã để lại cho Cố Nguyên trước khi lâm chung lại bị mẹ kế "Mượn" để cho em gái dùng tự túc khi đi du học.
Những việc này, Cố Nguyên đều là ghi nhớ trong lòng, vừa nhớ tới liền nghiến răng nghiến lợi hận không thể tiến lên đánh Cố Nguyệt một phen thật đã tay.
Nhưng bây giờ, có lẽ là do sau khi tỉnh lại thế giới của sau này thay đổi quá lớn, cũng có thể là do nhìn đến Cố Nguyệt trước mắt đã vào tuổi trung niên làm lòng cô đã quá sửng sốt, vậy mà lại hiếm khi cô bình tĩnh như giờ, tò mò mà đánh giá Cố Nguyệt: "Cố Nguyệt, là cô đi? Tôi là chị cô Cố Nguyên đây, đã nhiều năm không gặp nhỉ."
Cả người Cố Nguyệt ngốc lăng, miệng há thành chữ O, một câu cũng không thể nói.
Bành Tử Hàm con gái ả ở bên cạnh nhìn Cố Nguyên như nhìn bệnh tâm thần: "Cô là ai? Có bệnh à?"
Cố Nguyên nhìn qua con gái Cố Nguyệt: "Cháu tên Tử Hàm đúng chứ? Tôi là dì của cháu, chị gái mẹ cháu, cháu ngoại gái* à, khi gặp trưởng bối là phải lễ phép, biết chưa?"
(*Cháu gái ngoại: Cách xưng hô bên Trung - Con của chị em gái)
Không thể không nói, nhìn đứa cháu ngoại gái trông còn lớn hơn mình này, tâm tình cô rất tốt!
Tiền tài là vật ngoài thân, cô chỉ ngủ một giấc, giá trị nhan sắc cùng tuổi xuân đã đánh bại mọi người!
Bành Tử Hàm: "???"
Cố Nguyệt mặt đầy nghi hoặc: "Cô, cô thật sự là Cố Nguyên?"
Cố Nguyên đương nhiên biết Cố Nguyệt không tin, cô sờ sờ mặt của mình, không biết có phải do dịch dinh dưỡng đông lạnh của viện nghiên cứu quá tốt hay không, mà làn da của cô tốt hơn mấy lần so với trước khi đông lạnh, tươi mới bóng loáng, xúc cảm giống như trứng gà hấp mới lột, ngẫm lại liền thỏa mãn.
Cô đối với Cố Nguyệt cười cười: "Em gái, em cảm thấy chị có điểm khác với 25 năm trước à? Một chút khác nhau cũng không có đúng chứ? Chị đây cam đoan không giả mạo chị em đâu, như này mà có thể là giả à?"
Làn da lỏng lẻo, mặt đầy tàn nhang Cố Nguyệt: "..."
Chính vì cô không khác chút nào so với 25 năm trước mới không thích hợp đó!
25 năm, chính mình cũng thành một bác gái trung niên, cô ta làm sao có thể vẫn là bộ dáng tuổi trẻ kia?
Nhìn bộ dáng Cố Nguyệt chua xót khó chịu khiếp sợ không dám tin kia, tâm tình Cố Nguyên càng tốt: "Em không biết sao? Chị giải phẫu thất bại, phải tiến hành đông lạnh, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, bệnh chị được trị hết, băng cũng tan đi."
Nói rồi, cô lướt qua Bành Tử Hàm và Cố Nguyệt đang khiếp sợ há hốc mồm cùng với hai nam nhân một già một trẻ, đi vào trong phòng, nhìn bài trí hoàn toàn không giống lúc trước, hơi hơi nhíu mày: "Mấy người sao lại ở nhà tôi? Nhà tôi tại sao lại thành như này? Mấy người đã làm gì rồi?"
Lúc này Cố Nguyệt rốt cuộc cũng phản ứng lại.
Đúng đúng đúng, lúc ấy nói là giải phẫu thất bại, bị đông lạnh, nhưng khi đó cô cho rằng đông lạnh chính là đã chết, Cố Nguyên khi đó đã chết 25 năm.
Không nghĩ tới, cô ta thế nhưng lại sống đến giờ?
Cố Nguyệt trừng mắt nhìn Cố Nguyên: "Đây là nhà tôi, hiện tại căn hộ này là của tôi, tôi đã thừa hưởng nó."
Cố Nguyên: "Cô thừa hưởng căn hộ này?"
Cố Nguyên lập tức sinh khí (tức giận), thù cũ thời xưa, vốn dĩ đã không muốn so đo với cô ta, kết quả hiện tại ả nói cho cô, đến nhà ở của cô, ả cũng muốn bá chiếm?
Cố Nguyệt: "Khả năng là cô không biết, sau khi cô bị đông lạnh, ba đã nhận lại căn hộ này, sau đó nó lại được đưa cho tôi.
Hiện tại người sở hữu bất động sản là tôi."
Bành Tử Hàm đang ngây ngốc bên cạnh rốt cuộc cũng phản ứng lại, xông tới nói: "Đúng vậy, đây là nhà ở của chúng tôi."
Mà nam nhân lớn tuổi hiển nhiên là chồng của Cố Nguyệt, sau khi ở ngoài quan sát một màn vừa rồi, hắn hoàn toàn ngốc, lúc vừa nghe đến nhà ở, tức khắc bóp eo mắng: "Cố Nguyệt, cô ta là ai? Đây là nhà ở của chúng ta, liên quan gì đến cô ta?"
Cố Nguyên căn bản lười phản ứng với hắn, trực tiếp hỏi Cố Nguyệt: "Ba đâu rồi?"
Cố Nguyệt: "Ba sớm đã qua đời mười mấy năm, cũng đã đem căn hộ để lại cho tôi, tôi nói với cô một lần nữa, căn hộ này là của tôi!"
Bành Tử Hàm ý thức được gì đó, vọt vào phòng ngủ, lấy ra tới một tờ chứng minh bất động sản: "Cái này là chứng minh sỡ hửu bất động sản của chúng tôi (sổ đỏ, giất tờ đất), người có quyền sở hữu phòng ốc là mẹ tôi, không liên quan gì đến cô hết, đừng có xông vào nhà chúng tôi như tên ăn mày."
Cố Nguyên nhìn hai mẹ con này, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Tôi còn chưa có chết, dựa vào cái gì đem căn hộ của tôi để lại cho ba? Không có sự đồng ý của tôi, sao có thể tự ý chuyển giao như vậy?"
Cố Nguyệt ghen ghét mà nhìn người chị có làn da vô cùng mịn màng, còn đẹp hơn cả con gái mình, cắn răng nói: "Sau 5 năm cô bị đông lạnh, ba đã làm cho cô cái chứng minh tử vong!"
Dù sao cũng là hơn hai mươi năm trước, lúc ấy rất nhiều thủ tục còn chưa đủ chính quy, sau khi làm xong cái chứng minh tử vong, hết thảy đều dễ xử lý, tiền trong thẻ Cố Nguyên đều phân chia cho mọi người, phòng ở của Cố Nguyên cũng được chuyển nhượng lại, ngay cả đồ vật của Cố Nguyên, có thể lấy đều lấy, không thể lấy liền ném vào thùng rác.
Nói chung hết thảy thuộc sở hữu của Cố Nguyên, đều đã không còn!
Chứng minh tử vong?
Cố Nguyên cũng có chút ngốc.
Cho nên bác sĩ ở viện nghiên cứu còn chưa từ bỏ cô, thời điểm họ dùng số tiền điều trị cao lên trời để duy trì sự sống cho cô, thì ba cô người thân duy nhất của cô đã muốn từ bỏ cô, còn gấp không chờ nổi mà làm chứng minh tử vong cho cô?
Nhìn sự hoang mang lóe lên rồi biến mất trong mắt Cố Nguyên, Cố Nguyệt đắc ý mà cười: "Chị gái tốt, tuy rằng chị tuổi trẻ mỹ mạo, nhưng phòng ở này thật sự là của tôi, nếu chị muốn đòi về thì cũng được, đi tìm ba mà đòi đi, phòng ở này chính là ba tặng cho tôi, không phải cô tặng cho tôi.
À, còn nữa ——"
Đang nói, Cố Nguyệt nhớ tới cái gì đó: "Bông tai bằng ngọc của cô trước kia, ba cũng tặng cho tôi rồi."
Cố Nguyên nghe được, lập tức giật mình, thiếu chút nữa trực tiếp tiến lên tát cho Cố Nguyệt một cái.
Khuyên tai bằng ngọc, đó là của mẹ để lại cho cô!
(Thiên: Tát ngay và luôn đi chị ơi:3).
Danh sách chương