Quý Kỳ Sâm lạnh nhạt nói: "Mẹ, mẹ vào xem nhà trước đi, con xuống dưới một chuyến.”

Cố Nguyên lúc này nhìn con trai như nhìn thấy thần tượng vậy, kính phục không thôi, vội vàng gật đầu: "Được, được, con mau đi đi, mẹ tự xem nhà được rồi!"

Quý Kỳ Sâm gật đầu, kêu một vệ sĩ canh giữ ở cửa bảo vệ Cố Nguyên rồi đi thẳng xuống lầu, để lại Cố Nguyên chậm rì rì bước vào nhà.

Căn nhà này vốn là bà ngoại năm đó để lại cho cô, lúc bà ngoại vừa qua đời, cô mắc phải bệnh nan y, bị bạn trai phản bội, sau đó ngủ một mạch tận hai mươi lăm năm!

Đối mặt với thế giới xa lạ của 25 năm sau, cả người thân hay bạn bè gì cũng không còn nữa, ngôi nhà này chính là kỷ niệm và ký ức duy nhất của cô.

Thời gian hai mươi lăm năm, tất cả mọi thứ đều thay đổi, hầu như không nhìn được dấu vết nào của quá khứ, Cố Nguyên đứng trước cửa sổ trống rỗng, nhìn phong cảnh bên ngoài, cây hòe lớn trước cửa đã không còn, mấy ống khói lớn ở xa cũng bị thay thế bằng các tòa nhà cao tầng chọc trời.
Từ khi Cố Nguyên tỉnh lại đến bây giờ, hầu hết thời gian của cô trôi qua rất vui vẻ, dù sao cũng chẳng có lý do gì không vui cả, con trai hiếu thuận nghe lời, ngày ba bữa đều do đầu bếp Michelin nấu.

Nhưng bây giờ, một lần nữa đứng trong căn phòng này, Cố Nguyên sờ khuôn mặt không chút dấu vết thời gian của mình, rồi nhìn lại ngôi nhà hoàn toàn khác biệt với quá khứ, lần đầu tiên ý thức được, thời gian của mình cùng thế giới này không hề trùng khớp nữa.

Người từng rất quen thuộc đã già đi, căn nhà quen thuộc đã không còn là hình dáng ban đầu, chỉ có mỗi Cố Nguyên cô vẫn luôn dậm chân tại chỗ, vẫn vô dụng như xưa, chẳng làm nên trò trống gì.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân, lúc nhìn qua thì thấy Quý Kỳ Sâm đang đứng dựa người vào khung cửa.
"Làm sao vậy?”

Thanh âm của anh vẫn bình tĩnh đạm mạc như bình thường, nhưng Cố Nguyên vẫn nghe được ý quan tâm trong lời nói.

Cố Nguyên nhịn không được nở nụ cười, nhất thời cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, hai mươi lăm năm, cô sao có thể không thay đổi được chứ, năm quả trứng cô để lại, không phải đã bén rễ lớn lên rồi sao!”

Thế giới đang thay đổi, dấu vết của cô trong thế giới này cũng đang thay đổi.

Cho nên sau khi cô tỉnh lại, mới có thể được một đứa con trai lớn nuôi dưỡng hiếu thuận đây!

Ngẫm lại, trong lòng tức khắc trở nên vui vẻ: "Sao con đã lên rồi? Bọn Cố Nguyệt đâu?"

Quý Kỳ Sâm: "Khóc trời kêu đất, la mắng ầm ĩ, bị người xung quanh cười nhạo chụp ảnh.”

Đơn giản mấy từ thôi Cố Nguyên đã tưởng tượng ra được bộ dáng đáng thương của gia đình Cố Nguyệt, nhịn không được phụt một tiếng nở nụ cười: “Vẫn là đứa trẻ nhà chúng ta có biện pháp!”
Đứa trẻ? Huyệt thái dương Quý Kỳ Sâm giật dữ dội, cuối cùng vẫn cố gắng nhịn xuống không nói gì.

Quý Kỳ Sâm vươn tay, lấy một hộp nhỏ trong túi đưa cho Cố Nguyên: "Mẹ, mẹ kiểm tra thử xem đây có phải dây chuyền ngọc của mẹ không?”

Cố Nguyên vội vàng nhận lấy mở ra xem, không thể tin được lắp bắp: "Con, con làm sao lấy lại được?”

Đồ vô liêm sỉ như Cố Nguyệt kia vậy mà chịu trả cho cô!

Quý Kỳ Sâm nhướng mày, hỏi ngược lại: "Mẹ cảm thấy có thứ gì mà con không làm được không?"

Cố Nguyên ngẩn ra, nghĩ nghĩ rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.

Sao cô lại quên mình có trai là bá đạo tổng tài chứ!

Thật hạnh phúc quá mà!

Cố Nguyên cười ha ha nhào qua ôm lấy Quý Kỳ Sâm: "Con trai thật tuyệt vời!! Mẹ đây rất tự hào về con!”

Quý Kỳ Sâm không ngờ cô cứ thình lình như vậy mà ôm mình, cả người cứng đờ sửng sốt.

Anh không quen với loại thân cận này, trong trí nhớ của Quý Kỳ Sâm, chưa từng có ai ôm anh như vậy.

Ba của anh là một người đàn ông, sẽ không ôm như vậy, người chăm sóc trẻ em lại càng không dám ôm anh như vậy.

Cố Nguyên ôm lấy con trai mình, cảm nhận thân thể trong lòng cứng đờ, bèn ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt lạnh lùng đang rất không được tự nhiên kia.

Người nào đó không nhịn được cười rộ lên: “Con trai còn biết thẹn thùng nha!”

Quý Kỳ Sâm mím chặt môi, đỏ mặt, im lặng không nói một lời.

Cố Nguyên nhìn anh như vậy lại càng buồn cười hơn, ánh mắt chợt lóe, có ý xấu muốn đưa tay xoa mũi anh.

Có một đứa con trai làm tổng tài, lại mặc cho mình xoa nắn, hình như cảm giác rất tốt!

Ai ngờ tay cô còn chưa chạm tới mục tiêu, đã nghe thấy con trai cứng rắn nói: "Mẹ, nếu mẹ dám chạm vào mũi con, con sẽ ——"

Tay Cố Nguyên lập tức ngừng lại, nghiêng đầu đắc ý cười: "Con thế nào? Con có thể làm gì mẹ, mẹ là mẹ con đó!”

Vẻ mặt Quý Kỳ Sâm không chút thay đổi: "Con sẽ tịch thu điện thoại của mẹ.”

Cố Nguyên: "..."

Giỏi! Đúng là đủ tàn nhẫn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện