Sáng sớm, lúc cùng Cố Nguyên đang ngồi ăn sáng, Quý Kỳ Sâm nhận được báo cáo từ thư ký, anh giương mắt nhìn về phía Cố Nguyên.

Lúc này Cố Nguyên đang ngẩn ngơ uống sữa, hoàn toàn khác với dáng vẻ hoạt bát ngày thường, bình thường chỉ cần tới bữa ăn là cô sẽ tràn đầy nhiệt tình và hào hứng, như sợ người khác cướp hết đồ ăn của mình.

Nhưng bây giờ cô cúi thấp đầu, cả người ủ rũ, thất thần uống sữa trong ly, hai mắt ngơ ngác, nhìn kỹ còn có thể thấy quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt.

Quý Kỳ Sâm chợt tỉnh ngộ, thản nhiên hỏi: “Tối qua mấy giờ mẹ mới đi ngủ?”

Cố Nguyên phản ứng chậm nửa nhịp, nghĩ ngợi một lát rồi mới chậm chạp ngẩng đầu lên: “2 giờ, 3 giờ,…..chắc là 4 giờ nhỉ?”

Quý Kỳ Sâm nhíu mày, không đồng tình nhìn Cố Nguyên: “Cả đêm mẹ chơi điện thoại đúng không?”
Cố Nguyên Vừa nghe được hai chữ “điện thoại” liền lấy lại một chút tinh thần: “Đúng thế, tối qua mẹ đại chiến ba trăm hiệp với fan của Lục Chi Khiêm.”

Khuôn mặt Quý Kỳ Sâm tối sầm: “Vậy nên mẹ cãi nhau với người ta trên Weibo đến tận 4 giờ sáng.”

Bị anh nói thẳng ra như vậy, Cố Nguyên cảm thấy hơi xấu hổ, vẻ mặt chột dạ: “Cũng không đúng hoàn toàn, sau khi cãi với họ xong, mẹ còn chơi game một lát….”

Biện bạch xong cô lập tức cúi đầu, lẩm bẩm nói thêm: “Chơi cũng khá vui.”

Đột nhiên Quý Kỳ Sâm cảm thấy hai bên thái dương giật giật, anh hít một hơi thật sâu, một lát sau mới nói: “Mẹ, sau này trước 11 giờ nhất định phải đi ngủ, nếu không được thì phải tịch thu điện thoại của mẹ.”

“Tịch thu điện thoại của cô? Không, tuyệt đối không được.”
Cố Nguyên ngay lập tức ngồi thẳng lưng: “Được, trước 11 giờ mẹ chắc chắn sẽ đi ngủ, tuyệt đối không bao giờ thức khuya nữa.”

Quý Kỳ Sâm hài lòng gật đầu: “Hiện tại ăn xong bữa sáng, sau đó đi đòi lại nhà của mẹ.”

Cố Nguyên ngạc nhiên: “Thật sao? Còn có thể lấy lại được à? Nhưng bọn họ sẽ không dễ dàng trả lại cho mẹ đâu, bọn họ có giấy tờ nhà với giấy chứng tử của mẹ nữa, sao mà đòi được?”

Quý Kỳ Sâm nhìn Cố Nguyên đang lo lắng, nhíu mày, thản nhiên nói: “Đây chỉ là chuyện nhỏ.”

Cố Nguyên: “…….”

Đây không phải lời lời nói của tổng tài bá đạo sao? Sau khi dùng bữa xong, Quý Kỳ Sâm cùng Cố Nguyên lên xe, chạy thẳng đến chung cư nhà Cố Nguyên. Lúc đến cổng chung cư, chiếc siêu xe 40 triệu tệ rẻ nhất của Quý Kỳ Sâm làm lóa mắt người qua đường, nhìn mọi người xung quanh quay đầu nhìn, thậm chí có người còn cầm điện thoại chụp ảnh, Cố Nguyên cảm thán.
“Ngỗng tử, đáng lẽ chúng ta nên khiêm tốn một chút.”

Cố Nguyên Của 25 năm trước tuy rằng có dung mạo xinh đẹp, nhưng học ở Học viên Điện ảnh, nơi mà đâu đâu cũng toàn trai xinh gái đẹp thì dù cô có đẹp đến đâu cũng không quá mức gây chú ý, chỉ ngọai trừ lần cô được chọn làm nữ chính của một bộ phim thì bình thường là một người mờ nhạt không đáng nahwcs tới.

Hoàn toàn không nghĩ rằng có một ngày cô sẽ trở thành tâm điểm chú ý vì sự xuất hiện hào hoáng này.

Quỳ Kỳ Sâm nhìn cô: “Chiếc xe này còn chưa đủ khiêm tốn sao?”

“…………”

Đột nhiên cô không muốn nói chuyện nữa!

Quý Kỳ Sâm: “Còn nữa, ngỗng tử là cái gì?”

Cố Nguyên nghi hoặc: “Đây không phải là cách xưng hô đang phổ biến à?”

Cô đã bỏ lỡ thời đại này hết 25 năm, bây giờ khó khăn lắm mới cố gắng thích ứng cuộc sống này, đương nhiên phải nhanh chóng học tập cách dung từ văn minh, tranh thủ không để bản thân lạc hậu so với mọi người.

Khóe miệng Quý Kỳ Sâm hơi co rút: “Mẹ không cần học những thứ này đâu.”

Anh bắt đầu hoài nghi, đưa điện thoại cho cô có phải là một quyết định sai lầm hay không.”

Cố Nguyên kinh ngạc nhìn Qúy Kỳ Sâm, tối hôm qa cô chiến đấu anh dũng một đêm, học được không ít từ đang phổ biến trên mạng, thế mà Quý Kỳ Sâm không hiểu cách nói chuyện này, con trai cô còn có thứ không biết nha.

Quý Kỳ Sâm đương nhiên nhận thấy ánh mắt hoài nghi của Cố Nguyên đang nhìn anh, nhưng anh cũng không để ý tới.

Mẹ của bạn tốt của anh đã 50 tuổi, bắt đầu thời kỳ mãn kinh, mỗi ngày đều sẽ gọi điện cho cậu ấy lải nhải giục kết hôn, đến nỗi cậu ấy sợ phải về nhà. Không ngờ đến phiên anh lại hoàn toàn ngược lại, vì có một người mẹ trẻ tuổi mà bất đắc dĩ.

“Mẹ còn muốn lấy lại căn phòng nhỏ kia không?” Đối với sự hoài nghi của Cố Nguyên, Quý Kỳ Sâm chậm rãi nói một câu. Quả nhiên tất cả những chuyện nãy giờ đều tan thành mây khói, cô dung toàn bộ tinh lực đều tập trung vào căn nhà của mình.

“Ngỗng tử, chúng ta phải đuổi bọn họ ra ngoài, còn phải vứt đồ dung của bọn họ ra ngoài, cửa sổ cũng đều phải đổi đi, đúng, còn có khuyên tai ngọc của mẹ nữa, con xem có thể giúp mẹ lấy về không?”

Cố Nguyên nhớ tới đồ của mình trước kia, trái tim như đang chảy máu, hận không thể trực tiếp cho Cố Nguyệt một cái tát.

QUý Kỳ Sâm từ chối cho ý kiến, tự đi lên trước, trong lòng Cố Nguyên âm thầm cảm thán, không biết vì cái gì, mới quen biết hai ngày mà thái độ của con trai không giống như ngày đầu nho nhã lễ độ mà đã bắt đầu ghét bỏ cô rồi.

Thời điểm Quý Kỳ Sâm mang theo một đoàn người cùng với Cố Nguyên xuất hiện ở chung cư, trong nháy mắt trở thành tâm điểm, mấy ngày trước người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng toàn thân toát ra hơi thở đầy mùi tiền gọi Cố Nguyên là mẹ, một màn này đã khắc sâu vào trong lòng mọi người, thâm chí còn trở thành tin nóng truyền kỳ ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện