-Ta không sợ chết,cho dù phải hy sinh cái mạng này đổi lại mạng hắn cũng không tiếc.

-Ngoại trừ cung cấp máu cũng không được bởi vì thân thể y đã hư thối,cộng thêm phải ở nơi này bảy bảy bốn mươi chín ngày khởi tử hồi sinh phải dùng linh chi thảo ngâm mới có thể khiến y khôi phục nguyên trạng,loại cỏ linh chi này chỉ sinh trưởng phía trên đỉnh núi nhưng rất nhanh héo tàn,chỉ mỗi sáng sớm mới có thể nhìn thấy,cho nên mỗi ngày ngươi cần nhân lúc sáng sớm lên đỉnh núi hái,trước khi mặt trời lặn phải về đến nơi này,mới kịp lấy máu bôi lên thất khiếu trên người hắn, ngươi có thể không?

-Đương nhiên

Hạ Băng đồng ý như đinh đóng cột,vì biểu hiện quyết tâm hắn lấy ra chủy thủ rạch một đường lên làn da mình để cho máu chảy ra,chiếu theo lời cao nhân dặn hắn đem máu bôi lên mấy vị trí trên xác Hàn Tự,chờ đến sáng hôm sau lại ra cửa lên trên đỉnh núi hái cỏ linh chi,sau lại vội vàng chạy về nhà tranh,đem thi thể Hàn Tự ngâm trong nước đầy cỏ linh chi,sau đó lại bôi máu tươi của mình lên,một ngày lại một ngày,cô vì cứu Hàn Tự không ngại cực nhọc cũng chưa từng lên tiếng than khổ.

Nói cũng kỳ quái,làn da hư thối của Ninh Đan Hi dần dần khép lại,khôi phục bóng loáng trắng mịn như ban đầu,làm Hạ Băng không khỏi phấn chấn,cho dù bản thân bởi vì mỗi ngày mệt mỏi cùng thiếu máu mà càng gầy yếu.

MuMu nhìn khí sắc cô càng ngày càng kém,khuôn mặt cũng càng ngày càng ốm,bộ dáng như mệt chết, rất lo lắng thân thể cô chịu không nổi,vài lần muốn chạy đến giúp cô,nhưng đều bị cao nhân ngăn cản

-Nếu muốn cứu sống Hàn Tự,thì đừng đến đó giúp cô ấy,chỉ có dựa vào năng lực của cô ấy mới cứu được người kia khởi tử hồi sinh.

MuMu tuy có đầy bụng bực tức,nhưng nghĩ đến hắn là người duy nhất có thể cứu Hàn Tự cùng Hạ Băng,cho nên không dám mặt đối mặt với hắn,chỉ có thể đem bất mãn nuốt vào trong bụng.

Càng gần đến kỳ hạn bốn mươi chín ngày,Hạ Băng trong lòng càng thêm tin tưởng cùng kiên trì,thi thể Hàn Tự dưới sự cố gắng của cô trở nên giống trẻ sơ sinh làn da đỏ ửng tản ra hồng phấn sáng bóng,mái tóc dài rậm rạp tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại.

Còn Liễu Hạ Băng thì ngược lại cả người gầy gò cơ hồ chỉ còn lại da bọc xương,bước chân đi trên mặt đất lảo đảo không vững,giống như đem tinh lực cùng sinh mệnh của mình chuyển sang trên người Hàn Tự nhưng cô vui vẻ chấp nhận.

MuMu lo lắng không thôi,mắt thấy cuối cùng ngày đó đã đến nhưng không thấy Hàn Tự có dấu hiệu tỉnh lại,hắn nhìn về phía cao nhân ngồi trên ghế nhàn nhã vô sự,rốt cục nhịn không được lấy tất cả oán hận chất chứa trong lòng thổ lộ ra ngoài.

-Ngươi thật sự có cách cứu Hàn Tự sao? Mấy chục ngày qua không thấy ngươi làm chuyện gì,chỉ có Hạ Băng một mình làm tất cả, Hàn Tự đến bây giờ còn chưa sống lại, ngươi không phải là người không biết gì,muốn nhân cơ hội hại chết Hạ Băng của ta chứ?”

Cao nhân bàn tay phe phẩy cây quạt,không nhanh không vội mở miệng

-Ngươi khẩn trương cái gì? Là cô ấy tự nguyện liều mình đi cứu người chứ ta đâu buộc đâu, cho dù cô ấy chống đỡ không nổi cũng do bản thân tự tìm .

-Ngươi không phải cao nhân sao? Lại còn nói mát như vậy !

-Ta chỉ nói lời thật!

Cao nhân cũng không giận chỉ thản nhiên nói

-Nếu ngươi nghe không quen vậy mời trở về,không ai ép ngươi ở lại.

-Ta nể ngươi là duy nhất có thể cứu mạng Hàn Tự mới lần nữa chịu đựng ngươi,nhưng nếu ngươi vẫn bày ra thái độ không để ý gì,ta sẽ không nhịn nữa.

MuMu thẹn quá thành giận,đang muốn phát hỏa đột nhiên nghe trong phòng truyền đến tiếng động kỳ lạ.

-Là tiếng gì?

Lực chú ý của MuMu lập tức bị dời đi,mỗ mèo đi vào liền thấy,Hàn Tự vốn đã chết nằm trong thùng gỗ ngâm cỏ linh chi bỗng dưng đứng lên.

-A!!!!!

MuMu hét lên một tiếng, sợ tới mức ngã xuống nền đất

-Quỷ !!!!

Lúc này Hạ Băng từ trên núi gấp gáp trở về nghe thấy MuMu hét lên như sấm,nhanh chân vọt vào xem xảy ra chuyện gì,nào biết vừa vào trong phòng, đã nhìn thấy người đứng thẳng trước mặt,nháy mắt mừng như điên lủi khắp toàn thân,kinh ngạc thét lên

-Hàn Tự!

-Ta....... Không phải đã chết sao?

Hàn Tự mờ mịt nhìn hai người lại cúi đầu nhìn xuống chân mình

-Chân của ta có thể đi rồi? Tại sao lại như vậy?

-Là Hạ Băng cứu ngươi!

Cao nhân chậm rãi sải bước đi vào,giúp hắn giải hết nghi ngờ

-Ngươi nên cảm ơn cô ấy,vì cứu được mạng ngươi,cô ấy chẳng những mỗi ngày trích máu tươi còn lên tận đỉnh núi hái cỏ linh chi,để thân thể ngươi không bị thối rửa.

Hàn Tự kinh ngạc nói không ra lời,còn chưa kịp suy nghĩ Hạ Băng đã bước một bước xa chạy đến ôm y

-Hàn Tự,ngươi cuối cùng đã sống lại

Cô mừng rỡ như điên nước mắt vui sướng không ngừng rơi xuống.

Bỗng

Rầm!!! Huỵch

Thân thể gầy gò ốm yếu của Hạ Băng rơi xuống đất không .

- Băng nhi ..em sao thế

- Còn đứng đó không mau đưa cô ấy đến bệnh viện

Nói rồi cao nhân phất tay một cái nhanh chóng như gió thổi đến bệnh viện trung tâm thành phố.

--- Ngày hôm sau---

Hạ Băng đang nằm trên giường bệnh hai kẻ kia đang rủ nhau đi mua đồ ăn đáng lẽ MuMu ở lại trông nhưng lại ngủ mất.

Của phòng bật mở, một toán người áo đen đi đến bắt lấy Hạ Băng gầy gò như que củi đi.

Xoạt!!!

Một cỗ nước lạnh đổ xuống người Hạ Băng còn có mấy cục đá cũng theo dòng nước đập mạnh xuống thân thể xinh đẹp đi qua bầm tím. Hạ Băng bị lạnh kích thích nên tờ mờ mở mắt thấy mình đang ở một phòng thí nghiệm cả người bị trói bỗng một người phụ nữ đi đến

-Mày còn nhớ tao không?

Từ Nhã Nghiên nhìn cô căm hận con khốn sao mày không chết cho tao?

- Trời ai đây có phải con chó chết nào đó phải không eo ơi thật bốc mùi.

Hạ Băng cất giọng khinh bỉ làm cô ta tức ói máu giận dữ ra lệnh

- Người đâu đánh chết ả cho ta.

Nói rồi cả toán người áo đen hung hãn chạy đến dùng roi sắt đập mạnh vào cô. Mà cô sau khi cứu Hàn Tự cả tinh lực đã dồn hết vào hắn căn bản một chút nội công cũng không dụng được. Đành ngồi yên chịu đựng đòn roi đau rát da thịt dập nát có những chỗ ứa máu . Không lâu sau mùi máu tanh nhuốm đầy phòng.

- Ngừng tay con mà đánh tiếp sau này làm sao có thể nghiên cứu được vắc xin chữa bệnh?

Bỗng tiếng nói một người đàn ông vang lên...là giáo sư Mộc tên khốn kiếp ấy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện