Mấy ngày nằm trong bệnh viện của Đình Văn Ngạn phải nói là chán đến vô hạn. Trương Đồng tạm thời đã buộc miệng lại được bệnh viện nên thông tin Đình Văn Ngạn nhập viện vẫn chưa bị truyền ra ngoài. Đình Lâm sau khi phê thuốc đã quên hết mọi chuyện mà bản thân đã gây ra nên anh ta vẫn vô tư chơi bời ở Trung Quốc. Đình Thái không hề quan tâm đến đứa con ngoài giá thú này nên việc y đi đâu, mất tích mấy ngày lão cũng không quan tâm, có khi còn cầu trời cho y chết mục xương ở cái xó nào đó cũng nên.

Nằm đến ngày thứ 3 thì Đình Văn Ngạn được phép rời giường nhưng chưa thể xuất viện vì cần ở lại để theo dõi các chỉ tiêu hoạt động cơ thể. Y đi vòng quanh khu bệnh viện để hít thở không khí trong lành buổi sáng. Vì khuôn mặt của Y đẹp đẽ nên thu hút rất nhiều người nhìn nhưng tuyệt nhiên chẳng ai dám tiến lại gần bắt chuyện vì ánh mắt của Y quá đỗi tăm tối, vô tình tạo một bức màn chắn tất cả những ai cố ý tiếp cận. Mọi người chỉ dám bàn tán sau lưng, mọi ánh mắt đổ dồn lên bóng dáng đơn bạc của Đình Văn Ngạn.

Đình Văn Ngạn đi cỡ 3 vòng rồi quay trở lại phòng bệnh của mình, lúc y trở lại thì phòng bên cạnh vốn trống không đột nhiên xuất hiện một cô gái. Đình Văn Ngạn dừng bước nhìn vào bên trong, kết cấu cũng không khác phòng của Y là mấy, vẫn là một màu vàng nhạt nhẽo vô vị như thế.

Nghe nói tầng này là tầng VIP, hình như lúc được đưa lên đây chỉ có một mình Y ở , không ngờ bây giờ lại xuất hiện thêm một người nữa. Nhưng Đình Văn Ngạn không nhìn lâu, y chỉ coi sơ một chút rồi lập tức quay người bỏ đi. Chưa kịp cất bước đi thì một giọng nói trong trẻo, tươi sáng vang lên cản bước Đình Văn Ngạn

- Anh này, anh cũng là bệnh nhân à? Cô bé vốn nằm không biết từ khi nào đã ngồi dậy, dùng ánh mắt to tròn nhìn Đình Văn ngạn từ xa.

- Anh này, anh có muốn ăn trái cây không. Tôi có nhiều lắm

Cô bé vừa cười vừa nói, chất giọng trong trẻo lánh lót khiến người gặp người yêu. Nhưng khi lọt vào tai của Đình Văn Ngạn thì lại vô vị giống như một bát nước lã. Đình Văn Ngạn không quan tâm định bỏ đi thì một tấm huy chương vàng được treo trước giường của cô bé lọt vào mắt Y. Đình Văn Ngạn nhíu mày, không chỉ có huy chương, mà bên cạnh móc treo quần áo còn treo một bộ võ phục, trên nền trắng được khắc mấy chữ màu đỏ chói mắt:” Vô địch QUỐC GIA kick-boxing Châu Á”.

Cô bé nhận thấy Đình Văn ngạn đang nhìn chằm chằm bộ võ phục treo bên cạnh giường, hào hứng nói.

- Anh, anh cũng học kick-boxing à, anh có đi thi cho đội tuyển quốc gia không. Anh mấy tuổi rồi, đạt được huy chương nào chưa?

Cô bé vô tư hồn nhiên không ngừng nói líu lo, hai bím tóc được thắt gọn gàng cứ đung đưa qua lại. Đình văn Ngạn bước vào căn phòng, nhẹ nhàng đi qua chạm vào bộ võ phục, vuốt ve mấy cái.

- Cô là tuyển thủ quốc gia à.?

Cô bé mỉm cười gật đầu lia lịa, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đình Văn Ngạn

- Đúng rồi.

Nghe được câu trả lời mình muốn nghe, Đình Văn ngạn khẽ nhếch môi.

- Tại sao lại nhập viện? Gia đình của cô đâu, không ở đây à?

Nghe câu hỏi này, khuôn mặt vốn vô tư hồn nhiên của cô bé lập tức trầm lại một chút. Cô đột nhiên giơ tay kéo cái mền dày đang đắp ngang bụng ra, để lộ cái chân bị gãy đang bó bột của mình, chậm rãi nói.

- Lúc trên võ đài em bị đá vào đầu gối, đứt dây chằng chéo trước, nứt xương. Với lại… em là trẻ mồ côi.

Đình Văn ngạn ngồi xuống chiếc ghế nhựa bên cạnh giường, liếc nhìn nụ cười hồn nhiên trên môi của cô gái trước mặt.

- Cô tên gì.

Cô bé ngay lập tức cầm lấy tay của Đình văn Ngạn, liên tục lắc qua lắc lại.

- Em là Ngọc Sính Đình, 14 tuổi.

Đình Văn ngạn ngơ ra nhìn cái tay đang bị Sính Đình nắm chặt lắc qua lắc lại. Cô bé này có thừa năng lượng khiến y có hơi bất ngờ.

- Tôi là Đình Văn Ngạn, 15 tuổi.

Đình Văn Ngạn tiến đến gõ gõ vào lớp bột cứng bên chân phải của Ngọc Sính Đình, nghiêng đầu hỏi

- Còn xài được không?

Ngọc Sính Đình vẫn vô tư hồn nhiên cười

- Sẽ hồi phục, nhưng em không thể nào đứng trên võ đài được nữa vì để lại biến chứng. Ban tổ chức không phê duyệt cho người có tiền sử chấn thương nặng.

Đình Văn Ngạn gật đầu, y ngồi trở lại ghế, nhìn ngó xung quanh căn phòng

- Cô không có người thân nào sao?

Ngọc Sính Đình lắc đầu

- Không có, từ lúc sinh ra em đã bị bỏ lại ở trước cổng một nhà thờ. Các ma sơ trong nhà thơ đã nuôi em lớn. Từ lúc 10 tuổi em gia nhập đội tuyển quốc gia, sau đó em không trở về nữa

Đình Văn ngạn gõ gõ ngón tay lên đùi, y trầm giọng

- Mục tiêu sống của cô là gì? Tìm lại cha mẹ sao?

Ngọc Sính Đình ngước mắt nhìn Y, trong ánh mắt không nhiễm chút bụi nào, trong xanh như một viên Ngọc thạch, đúng với tên của cô.

- Kiếm tiền… em sẽ kiếm thật nhiều tiền từ bây giờ cho đến lúc 50 tuổi, sau đó thì vứt bỏ lại mọi thứ để đi du lịch vòng quanh thế giới, sau đó nữa thì vào viện dưỡng lão để ăn cơm một ngày ba bữa miễn phí, thoải mái hưởng thụ cho tới lúc chết.

Ngọc Sính Đình vỗ ngực nói, nhưng rồi sau đó lại ủ rũ nhìn vào cái chân đang bó bột của mình

- Lúc thi đấu thắng giải em được nhiều tiền lắm, một giải đấu như thế mức giá cao nhất là 50 ngàn đô. Mặc dù bị đá một cái nhưng đổi lại em đã thắng giải đấu đó.. cũng đáng đấy chứ.

Đình Văn Ngạn khẽ cười, Y nhếch môi

- Cô không có ý định tìm lại cha mẹ ruột của mình à?

Ngọc Sính Đình gãi gãi tóc, ánh mắt khó hiểu

- Làm chi anh? Nếu như em kiếm tiền và trở nên giàu có, có khi họ lại tự trở về gặp em đấy… Hihi.

Mặc dù là một võ sĩ bất bại trên võ đài nhưng dù sao Ngọc Sính Đình vẫn chỉ là một cô bé 14 tuổi mà thôi, lời nói rất vô tư và hồn nhiên. Nhưng ở trong đầu Đình Văn Ngạn lại không ngừng xoay chuyển tính toán, y trầm lặng hồi lâu, sau lại đột ngột ngẫng đầu.

- Nếu như không thể thi đấu nữa, thì hãy trở thành cánh tay phải của tôi đi.

Ngọc Sính Đình cắn môi, ánh mắt ngờ nghệch

- Anh đang nói gì thế.

Đình Văn Ngạn đứng dậy, ánh nắng vàng nhạt phủ lên bộ đồ bệnh nhân của Y.

- Hãy làm việc với tôi. Tôi sẽ giúp cô trở nên giàu có.

Đình Văn ngạn dĩ nhiên không ngu ngốc mà đưa ra lời đề nghị chớp nhoáng như thế. Lúc bắt tay với Ngọc Sính Đình y đã để ý đến cả chân không bị thương của cô bé. Mặc dù những chỗ khác đều lạnh lặn, trắng trẻo nhưng riêng phần chân thì lại chằng chịt vết sẹo lớn nhỏ, thậm chí còn có những vết chưa khép miệng lại, hơi rỉ máu ra. Chân của người chơi thể loại Kick-boxing thường hay sử dụng nhiều nên việc có vết thương cũng không ngoại lệ, nhưng riêng Ngọc Sính Đình,

những vết thương trên chân không ngừng chồng chéo lên nhau, chứng tỏ là đã tập luyện với cường độ cao khủng khiếp. Đối với một cô bé 14 tuổi, cái này là quá sức tưởng tượng. Y đã có ý tưởng trong đầu mình, sau này Ngọc Sính Đình sẽ được huấn luyện để trở thành một võ sĩ bất khả chiến bại, một người kiên cường như thế, chẳng mấy chốc sẽ tiến bộ. Nếu như có Ngọc Sính Đình làm cánh tay phải, thì mọi chuyện trong tương lai có thể đơn giản hơn nhiều.

Ngọc Sính Đình nhìn vào ánh mắt kiên định của Y, cô bé hơi rụt người lại

- Vẫn là… thôi đi.

Đình Văn Ngạn đút hai tay vào túi quần, nghiêng đầu nhìn cô

- Đã chắc chắn chưa… tôi có nhiều tiền lắm đấy.

Ngọc Sính Đình sờ cái chân bó bột của mình, hai bím tóc hơi lung lay. Đình Văn Ngạn tiến lại gần, đan hai tay vào nhau. Dĩ nhiên tiền Y có hoàn toàn là thuộc quyền sở hữu của mình. Nếu không tính đến tiền trợ cấp của Đình Thái thì tiền đầu tư chứng khoán của Đình Văn Ngạn cũng đã chất đống như núi.

- Để xem nào, 1 triệu nhân dân tệ cho một năm, đủ không?

Ngọc Sính Đình từ e ngại sợ sệt, ánh mắt đột nhiên sáng lên, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy tâm trạng của cô hào hứng lên hẳn.

- Được, thành giao.

Ngọc Sính Đình gật đầu lia lịa, vui vẻ nói.

- Như vậy thì khi nào em sẽ làm việc.

Đình Văn Ngạn đưa đến trước mặt cô một quả táo đỏ, khẽ cười

- Không vội. Khi nào xuất viện rồi thì cứ tiếp tục luyện tập ở đội tuyển quốc gia đi. Tôi sẽ sắp xếp người đến đào tạo huấn luyện cho cô, tập luyện cho tốt vào, hãy trở nên tốt hơn.

Ngọc Sính Đình đang hào hứng đột nhiên tắt ngúm nụ cười, mếu máo

- Hở… không phải theo như trên phim thì em sẽ trở thành cấp dưới làm việc cho anh hay sao? Như thế thì mới có lương được chứ, nếu như chỉ tập luyện thì đâu có phải là làm việc gì, em đã làm cái đó hằng ngày mà.

Đình văn Ngạn khẽ cười, ánh mắt nghiêm túc

- Tôi muốn cô phải nỗ lực gấp 10 lần bây giờ, tập luyện không ngừng nghỉ, trở thành một kẻ bất khả chiến bại. Tôi sẽ khiến cô trở thành…một sát thủ đúng nghĩa.

Ngọc Sính Đình không hiểu được mấy lời đó ra sao, nhưng mà cô rất thích đề nghị đó. Võ thuật đã trở thành món ăn hằng ngày của cô, từ lúc 10 tuổi Ngọc Sính Đình đã sớm bộc lộ thiên bẩm của mình, so với mấy đứa trẻ khác thì xuất phát điểm của cô sớm hơn rất nhiều. Ngọc Sính Đình cười tươi, hai bím tóc đung đưa qua lại.

- Wow, sát thủ hả… nghe ngầu đét luôn. Vậy được, em sẽ cố gắng để tốt hơn, để làm cánh tay phải của anh.

Đình Văn Ngạn vươn tay vỗ vai cô, nhét trái táo vào tay của Ngọc Sính Đình, sau đó quay người bước ra ngoài, bỏ lại đằng sau tiếng la hét phấn khích của Ngọc Sính Đình.

Khi cậu trở về phòng thì Trương Đồng đã đến lúc nào, chú vươn tay ngoắt ngoắt

- Tiểu thiếu gia, cậu đi hóng mát à. Tôi có đem đến chè hạt sen đây, cậu mau ăn lúc còn lạnh đi.

Đình Văn Ngạn đút hay tay vào túi quần, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hiền lành của Trương Đồng. Trương Đồng vóc người cao lớn, trông rất phong độ và vững chãi. Khi cậu lướt ánh nhìn lên, trong mắt đột nhiên tối đi vài phần, lạnh giọng hỏi

- Chú, chú có gì giấu tôi mà tôi không biết hay không?

Trương Đồng nhíu mày, xoa cằm suy nghĩ

- Hừm…. Tiểu thiếu gia, tôi có thể giấu cậu cái gì được chứ

Đình Văn nGạn bật cười, nhún nhún vai

- Chú Trương… à không… hay tôi phải gọi là… Lão Trương….. có đúng không?

Trương Đồng khựng người lại, chú khẽ run tay, ánh mắt ngơ ra trước cái nhìn châm chọc của Đình Văn ngạn

- Làm sao… sao cậu….

Đình Văn ngạn chống cằm, thản nhiên chỉ lên bả vai của Trương Đồng

- Tôi đã nhìn thấy hình xăm kín lưng của chú lúc chú thay đồ rồi. Tối hôm qua, lúc chú thay đồ ở phòng bệnh, tôi chỉ giả vờ ngủ thôi.

Quả thật trên lưng của Trương Đồng có hình xăm, một hình xăm đặc trung rất dễ nhận dạng của những người thuộc Yakuza, một băng nhóm khét tiếng ở Nhật Bản. Trương Đồng là người Nhật gốc Hoa, từ lúc 24 tuổi chú đã trở thành một kiếm sát ( Chú thích: Kiểu một dạng giết người bằng kiếm ) trong băng Đảng Yakuza ở Nhật. Sau đó vài năm liền trở thành ông trùm trẻ tuổi trong băng đảng. Sau khi lãnh án tù, Trương Đồng đã hoàn lương, anh trở về Trung Quốc để nhập tịch, theo họ của mẹ rồi trở thành vệ sĩ của Đình Gia. Cho đến tận lúc này, việc Trương Đồng đã từng làm Yakuza là không ai biết, chỉ có một kẻ duy nhất biết được chân tướng sự việc, đó là Đình Văn Ngạn.

Vậy nên nói tóm lại, giấu sau bộ mặt nạ hiền lành, cười nói kia, luôn luôn đi bên cạnh Đình Văn Ngạn lại là một cựu lão đại khét tiếng xứ Nhật… một người đã từng là kiếm sát, một sát thủ đúng nghĩa, vậy mà Y lại không hề hay biết. Đúng là chuyện ngày càng trở nên thú vị hơn rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện