"Công chúa!! Người không thể nói thế được! Người chưa nghe qua câu người đẹp vì luạ sao? Người đẹp vì lụa đó! Quần áo là rất quan trọng! Người thử nghĩ xem người sẽ xinh đẹp như thế nào khi được diện trên mình một bộ quần áo phù hợp? Bla... bla... bla... ( đã lược bớt 7749 nghìn chữ)" A Tiêu trợn mắt lên, quyết tâm thuyết phục Y Dạ.

"Nhưng mà em thực sự không quan trọng việc đó đâu mà..." Y Dạ cười gượng.

"Công chúa... Vâng! Nô tì đa hiểu rồi, thì ra công chúa thực sự không quan trọng mấy chuyện đó! Là nô tì đã lo nghĩ nhiều rồi, là nô tì lắm chuyện! Người ta chỉ muốn công chúa ăn diện thật xinh đẹp thôi mà..." A Tiêu đang bị tăng động bỗng dưng thay đổi 180 độ. A Tiêu quỳ rạp xuống dưới nền nhà, giở một bản nhạc thê lương ai oán cùng đôi mắt ngân ngấn lệ ra nhìn chằm chằm Y Dạ.

"Ách..." Y Dạ phút chốc khó xử. Cuối cùng cô đành thở dài một tiếng, nói "Vậy chắc là em cũng sẽ đi vậy! Chị đi nói với mẫu thận hộ em, xem người có đồng ý không đã!"

"Vâng! Thưa công chúa!" A Tiêu lại ngay lập tức lật mặt, vui vẻ phóng cái vèo đi.

"Haizz... Quần áo còn nhiều mà lại..." Y Dạ nhìn A Tiêu khuất bóng thì khẽ thỏ dài một lần nữa.

"Chị ơi?" tiểu Viên từ đâu ngoi lên.

"Có chuyện gì sao?" Y Dạ quay qua cười cười.

"Em đi cùng được không ạ? Em cũng muốn ra ngoài cung!" tiểu Viên ánh mắt lấp lánh cầu xin.

"Tất nhiên! Tất nhiên rồi! Bảo bối muốn đi đâu chị đều sẽ dẫn em đi!" Y Dạ vui vẻ bật ngón cái.

"Cảm ơn chị"

"Không có gì! Chị chỉ có em là tiểu thức thần, không chiều em thì biết chiều ai?" Y Dạ xoa xoa đầu tiều Viên, cười cười nói nói.

"Nào, chúng ta qua tìm đồ thay cho em rồi sẽ dẫn em xuất cung nhé?" Y Dạ đứng dậy, kéo tiểu Viên đi.

.....

"Y Dạ cũng muốn đi phường thêu lựa đồ?" Chiêu Mẫu Đơn ngạc nhiên.

"Vâng! Công chúa muốn tự mình đi chọn đồ ạ! Người nói dù sao cũng sắp tới lễ rước thần rồi!" A Tiêu tự biên soạn ra mà đáp.

"... Cũng được, nói con bé chú ý an toàn!" Chiêu Mẫu Đơn gật đầu.

"Vâng!"

A Tiêu cười thầm, định cáo lui thì Chiêu Mẫu Đơn lại nói "Ngươi bảo Y Dạ, tới hẹn ngũ công chúa và lục công chúa cùng đi đi!"

"Vâng?!" A Tiêu có phần thất thố "A... Vâng! Nô tì xin cáo lui!"

"Ừm, ngươi lui đi!" Chiêu Mẫu Đơn khua tay. A Tiêu ra khỏi phòng khép của lại là cái mặt liền hiện ra một chữ sợ trên trán.

*AAA!!! Tại sao lại có hai vị công chúa song sinh kia đi cùng nữa cơ chứ? Lỡ có gì không theo ý họ, họ liền nổi điên lên thì sao?"* A Tiêu ngoài tình lặng trong tâm như dậy sóng, tiếng hét âm thầm vang lên trong tim.

.....

"A Tiêu? Về rồi đấy à? Mẫu thân ta đồng ý rồi chứ?" Y Dạ vui vẻ đón tiếp A Tiêu.

"Vâng! Nương nương đã đồng ý rồi ạ! Nhưng người còn nói hãy tới hẹn ngũ công chúa va lục công chúa cùng đi đi!" A Tiêu nước mắt chảy người về tim.

"À! Ngũ tỷ tỷ và lục tỷ tỷ á? Kệ bọn họ đi! Không cần hẹn đâu!" A Tiêu nghe Y Dạ nói định thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó lập tức hít lại cái thỏ phào kia khi nghe câu sau "Bọn họ đã đi trước rồi!"

A Tiêu vẫn tiếp tục giọt nước mắt chảy ngược về tim, hỏi "Sao công chúa biết là hai vị công chúa đã đi rồi vậy ạ? Bọn họ cũng đi tới phường thêu kia sao?"

"Lúc nãy ngũ tỷ và lục tỷ cùng nhị tỷ và đại tỷ đã vào hẹn ta cùng đi dạo mua đồ đấy! Bọn họ cũng là được nô tì của mình giới thiệu cho nên kéo nhau đi thế a! Bây giờ chắc họ đang đi tìm bát tỷ tỷ đấy!" Y Dạ cười cười.

"À... vâng!" A Tiêu tâm trạng tốt hơn khi nghe nói hai cô cống chúa song sinh ma quỷ kia đã được Liễu Y Tịnh và La Nguyên Nguyên dẫn đi.

"Vậy chúng ta cũng xuất phát thôi! Người có cần ghé qua chỗ A Linh tỷ lấy thêm kim tệ không ạ?"

"Thôi không cần đâu! Chõ ta vẫn còn kha khá! Đi thôi nào!" Y Dạ đeo túi không gian vào bên hông rồi dắt tiểu Viên đi.

A Tiêu thì chờ Y dạ ra khỏi cửa, đóng kín lại, gọi người canh gác rồi mới an tâm bỏ đi. Y Dạ từ đâu vớ được cô nô tì cẩn trọng như này, cũng coi là bảo bối a~.

.....

Y Dạ cũng tiểu Viên và A Tiêu tới chỗ xe ngựa, dường như vị có nhiều người đi nên xe ngã của hậu cung cũng chỉ sót lại một chiếc có sẵn. Bọn họ là tới vừa lúc để láy chiếc xe ngựa kia đi.

"Cái phường thêu đó tên gì ấy nhỉ?" Y Dạ quay qua hỏi A Tiêu.

"Là Phong Nguyệt phường thưa công chúa!"

"À... Tới Phong Nguyệt phường!" Y dạ nói với tay đánh xe.

Hắn chờ người đã ngồi yên vị ở trogn xe rồi đáng ngựa, hường thẳng tới kinh thành.

.....

Cái Phong Nguyệt phường kia vậy mà cũng không cách hoàng cung quá xa, chỉ mất cỡ 15 phút là tới nơi.

Y Dạ xuống xe, nhìn lên bảng hiệu, một cái bảng lớn phô trương đề ba chữ 'Phong Nguyệt phường' rõ rành rành với bút pháp có phần quen mắt.

*Phong Nguyệt lầu...? Bút pháp này... ta từng nhìn qua ở đâu ấy nhỉ?* Y Dạ cố nhớ lịa nhưng vẫn là nhanh chóng bỏ cuộc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện