"Ra là vậy..." tiểu Viên gật gù rồi lại như chợt nhận ra gì đó "Khoan! Nếu chúng mạnh vậy thì sao mấy con yêu đó không tiêu diệt tất cả như lời tỷ nói chứ?"
"Ehmm..." A Tiêu không biết nên giải thích thế nào.
"Vì lúc đó ngũ tỷ và lục tỷ còn là trẻ con" Y Dạ lên tiếng.
"Hmm?" A Tiêu và tiểu Viên đều khó hiểu.
"Nếu lời A Tiêu nói là thật thì là do lúc đó ngũ tỷ và lục tỷ còn quá nhỏ, quá yếu, cơ thể không thể tiếp thu được nguồn sức mạnh quá lớn từ yêu ma. Nếu yêu ma trong người họ thực sự vùng lên hủy diệt tất cả thì thể xác của ngũ tỷ và lục tỷ tự nhiên sẽ không chịu được mà vỡ ra. Như một chiếc bao vài mỏng manh vậy, từ bên trong nhồi nhét nhiều quá tự nhiên sẽ rách ra."
"Ồ! ồ!" Hai người kia trầm trồ.
"Vậy nếu thể xác tan vỡ..."
"Trước đó hẳn chúng đã dùng nhiều sức lực để phá vỡ phong ấn của mình nên tiêu hoa lực lượng, không có thể xác để cư ngụ mà hồi phục, tiếp xúc với khí bên ngoài sẽ bị phân tán ra, không liền về một hình thể được" A Tiêu định nói gì đó nhưng Y Dạ đoán được, trả lời luôn.
"Bị phân tán không phải càng tốt sao??" A Tiêu lại nói, tiểu Viên nghe có vẻ sai sai nhưng cũng gật đầu.
Y Dạ nghe thế chỉ biết thở dài "Tốt đâu được mà tốt? Yêu ma đã có hình người, phân tán ra thì mỗi mảnh một hồn, nhập vào một thân thể khác, mỗi mảnh hấp thụ một phần lực lượng rồi tự đi tìm nhau. Khi tất cả các mảnh hợp về một chỗ, yêu ma trở về nguyên dạng sẽ còn mạnh hơn chục lần"
"Ồ ồ" hai người kia nghe xong liền vỗ tay tán thưởng.
"Hầy! Cơ mà đó là A Tiêu nghe nói thôi đúng chứ? Nên cũng không chắc chắn gì, dù lâu lâu nghe chuyện huyền bí thì cũng hay đấy nhưng đúng là chuyện về hoàng thất thì không thế bàn tán lung tung được! Nghỉ đi!" Y Dạ lại nằm lên giường, khua tay ý nói hai người kia đi đi để cô nằm một mình.
"Em đi đây, chị đừng có ngủ chiều đó!" tiểu Viên cẩn thận dặn dò.
"Nô tì xin lui" A Tiêu cúi đầu lui ra.
Khi tiểu Viên đã trở về phòng mình thì A Tiêu vẫn còn đứng trước của phòng Y Dạ. Một mảng khí đen chui ra từ người cô rồi bay đi.
"Á?" A Tiêu đột ngột lấy lại ý thức. "Mình vừa làm gì vậy nhỉ?" A Tiêu gãi đầu khó hiểu.
Một tiếng thì thầm như mê hoặc vang lên bên tai cô "A... đúng rồi, mình vừa nói về hai vị công chúa sinh đôi của Nguyên phi nương nương,... Hmm, cơ mà rốt cuộc là hai người đó bị gì thế nhỉ?" A Tiêu tự lẩm bẩm một hồi rồi bỏ đi, trong đầu có một mảng mơ hồ nhưng cô không mảy may để ý đến.
.....
Lúc này, ở cung Thạch Anh, hai cô công chúa sinh đôi được nói tới kia đang khúc khích cười. Nô tì ở bên cạnh hai người sắc mặt rất khó coi, đổ cả mồ hôi lạnh, họ không thể nào hiểu nổi hành vi của chủ tử mình.
"Hai người lui đi"
"Chúng ta hiện tại không cần hai người"
Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ đột ngột nói. Hai nô tì kia khó xử "Cô... công chúa, chúng nô tì đã làm gì sai sao ạ?"
"Chúng ta bảo... RA NGOÀI!!" Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ hằng giọng, hai nô tì kia sợ hãi, theo ý lui ra.
"Hừm! Bọn ta chỉ muốn không gian riêng tư một chút, vậy mà các người còn muốn quản"
"Đúng là lũ khó ưa!"
"Chỉ có Y Dạ!"
"Đúng rồi! Chỉ có Y Dạ!"
Bọn họ lại khúc khích cười.
"Y Dạ không làm bọn ta khó chịu"
"Ở gần Y Dạ cảm thấy rất dễ chịu"
"Tại sao lại thế nhỉ?"
"Tại sao thế?"
"Muội không biết sao?"
"Muội không biết!"
Hai người họ tự hỏi rồi tự trả lời lẫn nhau.
"Xem nào, có lẽ vì chúng ta là yêu ma chăng?" Liễu Anh Chi cười tươi.
"Hì hì! Phải rồi! Chúng ta chính là yêu ma, nhỉ?" Liễu Anh Dạ hỏi lại.
"... Thật sao? Chúng ta là yêu ma á?"
"Không phải vậy à?"
"Không phải! Chúng ta chỉ là vật chứa, yêu ma ngủ bên trong chúng ta!"
"Vậy tại sao chúng ta lại thích ở gần Y Dạ nhỉ?"
"Tại vì... Yêu ma ghét Y Dạ chăng?"
Hai người họ trong phút chốc im lặng nhìn nhau rồi lại cười tươi như hoa.
"Hehe! Phải rồi! Yêu ma rất ghét Y Dạ!"
"Yêu ma làm chúng ta khó chịu nên ở cạnh Y Dạ sẽ rất dễ chịu!"
"Phải rồi! Phải rồi!" "Haha! Haha!" Hai người họ vui vẻ cười nói, lũ nô tì ở bên ngoài nghe tiếng cười khúc khích vọng ra mà nổi cả da gà.
"Cơ mà, chúng ta nói cho Y Dạ về yêu ma thế có sao không nhỉ?" Liễu Anh Dạ chợt thắc mắc.
"Nói thì có sao? Y Dạ muốn biết mà, cứ nói thôi"
"Nhưng... chúng ta dùng thân thể của tì nữ A Tiêu đó để nói, Y Dạ sẽ tin chứ nhỉ?"
"... Sẽ tin thôi, Y Dạ rất tin tưởng những người xung quanh muội ấy mà nhỉ?"
"Nhỉ?"
"Hmm, chắc thế?"
Hai cô bé từ đang cười trở nên trầm xuống, mặt suy ngẫm gì đó.
"Anh Chi, tại sao chúng ta lại muốn nói cho Y Dạ biết về yêu ma nhỉ?"
"Ta không biết, không phải do Y Dạ muốn biết sao?"
"Chúng ta đã từng nói với ai đâu? Tại sao chỉ có Y Dạ?"
"Anh Dạ à, lúc nãy ai là người đã điều khiển A Tiêu nói cho Y Dạ vậy?"
"Không phải ngươi sao?"
"Không phải ta!"
Hai đứa trẻ lại ngẫm nghĩ, chợt Liễu Anh Chi như nhận ra.
"Ồ, chắc là bọn họ nói, cho Y Dạ rồi!"
"Đúng rồi! Lúc nãy là bọn họ nói! Chúng ta mau quên quá đi!"
"Hehe! Bọn họ cũng muốn giao tiếp với Y Dạ, chúng ta cũng cần thân thiết với Y Dạ hơn chứ nhỉ?"
"Nhỉ?"
"Hehe hehe!"
Nói rồi hai con nhỏ lại cười kì quặc, tự nói với nhau, tự cười với nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy không bình thường
- ----
Các bảo bối, đọc truyện cho Van cái comment nhận xét với nào ~
Cho cái khu bình luận nó xôm lên tí đi mà ~
"Ehmm..." A Tiêu không biết nên giải thích thế nào.
"Vì lúc đó ngũ tỷ và lục tỷ còn là trẻ con" Y Dạ lên tiếng.
"Hmm?" A Tiêu và tiểu Viên đều khó hiểu.
"Nếu lời A Tiêu nói là thật thì là do lúc đó ngũ tỷ và lục tỷ còn quá nhỏ, quá yếu, cơ thể không thể tiếp thu được nguồn sức mạnh quá lớn từ yêu ma. Nếu yêu ma trong người họ thực sự vùng lên hủy diệt tất cả thì thể xác của ngũ tỷ và lục tỷ tự nhiên sẽ không chịu được mà vỡ ra. Như một chiếc bao vài mỏng manh vậy, từ bên trong nhồi nhét nhiều quá tự nhiên sẽ rách ra."
"Ồ! ồ!" Hai người kia trầm trồ.
"Vậy nếu thể xác tan vỡ..."
"Trước đó hẳn chúng đã dùng nhiều sức lực để phá vỡ phong ấn của mình nên tiêu hoa lực lượng, không có thể xác để cư ngụ mà hồi phục, tiếp xúc với khí bên ngoài sẽ bị phân tán ra, không liền về một hình thể được" A Tiêu định nói gì đó nhưng Y Dạ đoán được, trả lời luôn.
"Bị phân tán không phải càng tốt sao??" A Tiêu lại nói, tiểu Viên nghe có vẻ sai sai nhưng cũng gật đầu.
Y Dạ nghe thế chỉ biết thở dài "Tốt đâu được mà tốt? Yêu ma đã có hình người, phân tán ra thì mỗi mảnh một hồn, nhập vào một thân thể khác, mỗi mảnh hấp thụ một phần lực lượng rồi tự đi tìm nhau. Khi tất cả các mảnh hợp về một chỗ, yêu ma trở về nguyên dạng sẽ còn mạnh hơn chục lần"
"Ồ ồ" hai người kia nghe xong liền vỗ tay tán thưởng.
"Hầy! Cơ mà đó là A Tiêu nghe nói thôi đúng chứ? Nên cũng không chắc chắn gì, dù lâu lâu nghe chuyện huyền bí thì cũng hay đấy nhưng đúng là chuyện về hoàng thất thì không thế bàn tán lung tung được! Nghỉ đi!" Y Dạ lại nằm lên giường, khua tay ý nói hai người kia đi đi để cô nằm một mình.
"Em đi đây, chị đừng có ngủ chiều đó!" tiểu Viên cẩn thận dặn dò.
"Nô tì xin lui" A Tiêu cúi đầu lui ra.
Khi tiểu Viên đã trở về phòng mình thì A Tiêu vẫn còn đứng trước của phòng Y Dạ. Một mảng khí đen chui ra từ người cô rồi bay đi.
"Á?" A Tiêu đột ngột lấy lại ý thức. "Mình vừa làm gì vậy nhỉ?" A Tiêu gãi đầu khó hiểu.
Một tiếng thì thầm như mê hoặc vang lên bên tai cô "A... đúng rồi, mình vừa nói về hai vị công chúa sinh đôi của Nguyên phi nương nương,... Hmm, cơ mà rốt cuộc là hai người đó bị gì thế nhỉ?" A Tiêu tự lẩm bẩm một hồi rồi bỏ đi, trong đầu có một mảng mơ hồ nhưng cô không mảy may để ý đến.
.....
Lúc này, ở cung Thạch Anh, hai cô công chúa sinh đôi được nói tới kia đang khúc khích cười. Nô tì ở bên cạnh hai người sắc mặt rất khó coi, đổ cả mồ hôi lạnh, họ không thể nào hiểu nổi hành vi của chủ tử mình.
"Hai người lui đi"
"Chúng ta hiện tại không cần hai người"
Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ đột ngột nói. Hai nô tì kia khó xử "Cô... công chúa, chúng nô tì đã làm gì sai sao ạ?"
"Chúng ta bảo... RA NGOÀI!!" Liễu Anh Chi và Liễu Anh Dạ hằng giọng, hai nô tì kia sợ hãi, theo ý lui ra.
"Hừm! Bọn ta chỉ muốn không gian riêng tư một chút, vậy mà các người còn muốn quản"
"Đúng là lũ khó ưa!"
"Chỉ có Y Dạ!"
"Đúng rồi! Chỉ có Y Dạ!"
Bọn họ lại khúc khích cười.
"Y Dạ không làm bọn ta khó chịu"
"Ở gần Y Dạ cảm thấy rất dễ chịu"
"Tại sao lại thế nhỉ?"
"Tại sao thế?"
"Muội không biết sao?"
"Muội không biết!"
Hai người họ tự hỏi rồi tự trả lời lẫn nhau.
"Xem nào, có lẽ vì chúng ta là yêu ma chăng?" Liễu Anh Chi cười tươi.
"Hì hì! Phải rồi! Chúng ta chính là yêu ma, nhỉ?" Liễu Anh Dạ hỏi lại.
"... Thật sao? Chúng ta là yêu ma á?"
"Không phải vậy à?"
"Không phải! Chúng ta chỉ là vật chứa, yêu ma ngủ bên trong chúng ta!"
"Vậy tại sao chúng ta lại thích ở gần Y Dạ nhỉ?"
"Tại vì... Yêu ma ghét Y Dạ chăng?"
Hai người họ trong phút chốc im lặng nhìn nhau rồi lại cười tươi như hoa.
"Hehe! Phải rồi! Yêu ma rất ghét Y Dạ!"
"Yêu ma làm chúng ta khó chịu nên ở cạnh Y Dạ sẽ rất dễ chịu!"
"Phải rồi! Phải rồi!" "Haha! Haha!" Hai người họ vui vẻ cười nói, lũ nô tì ở bên ngoài nghe tiếng cười khúc khích vọng ra mà nổi cả da gà.
"Cơ mà, chúng ta nói cho Y Dạ về yêu ma thế có sao không nhỉ?" Liễu Anh Dạ chợt thắc mắc.
"Nói thì có sao? Y Dạ muốn biết mà, cứ nói thôi"
"Nhưng... chúng ta dùng thân thể của tì nữ A Tiêu đó để nói, Y Dạ sẽ tin chứ nhỉ?"
"... Sẽ tin thôi, Y Dạ rất tin tưởng những người xung quanh muội ấy mà nhỉ?"
"Nhỉ?"
"Hmm, chắc thế?"
Hai cô bé từ đang cười trở nên trầm xuống, mặt suy ngẫm gì đó.
"Anh Chi, tại sao chúng ta lại muốn nói cho Y Dạ biết về yêu ma nhỉ?"
"Ta không biết, không phải do Y Dạ muốn biết sao?"
"Chúng ta đã từng nói với ai đâu? Tại sao chỉ có Y Dạ?"
"Anh Dạ à, lúc nãy ai là người đã điều khiển A Tiêu nói cho Y Dạ vậy?"
"Không phải ngươi sao?"
"Không phải ta!"
Hai đứa trẻ lại ngẫm nghĩ, chợt Liễu Anh Chi như nhận ra.
"Ồ, chắc là bọn họ nói, cho Y Dạ rồi!"
"Đúng rồi! Lúc nãy là bọn họ nói! Chúng ta mau quên quá đi!"
"Hehe! Bọn họ cũng muốn giao tiếp với Y Dạ, chúng ta cũng cần thân thiết với Y Dạ hơn chứ nhỉ?"
"Nhỉ?"
"Hehe hehe!"
Nói rồi hai con nhỏ lại cười kì quặc, tự nói với nhau, tự cười với nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy không bình thường
- ----
Các bảo bối, đọc truyện cho Van cái comment nhận xét với nào ~
Cho cái khu bình luận nó xôm lên tí đi mà ~
Danh sách chương