Cố Y Dạ thân là một đại tiểu thư, gia tộc quyền thế có thừa, tiền tài không thiếu, riêng cô là chủ nhân của cái mớ gia sản ấy.

Cha cô cưng con gái như báu vật, chưa đầy 18 tuổi đã làm sẵn một bộ giấy tờ đem toàn bộ sản nghiệp Cố thị đứng tên cô. Ông chỉ làm giám đốc điều hành tạm thời, khi nào cô đủ lông đủ cách liền sẽ giao quyền điều hành lại cho cô.

Ý định là thế, nhưng nào ngờ cô vừa lên nắm quyền được hai năm, công ty đang trên đà đi lên thì rộ lên tin nữ chủ tịch bị bệnh chết rồi?!!

Má nó chứ!! Bệnh chết cái quần nhé! Lão nương là do bị độc chết chứ bệnh hại gì!

Chỉ trách bản thân Cố Y Dạ lơ là cảnh giác, lại đi nuôi một con hồ ly thành tinh bên cạnh. Đàm Nhu là bạn cô, cô không có ý đề phòng ngược lại đi tin tưởng con hồ yêu này. Kết quả là sao? Chết thảm đấy!

Đàm Nhu lợi dung việc Cố Y Dạ tin tưởng mình, mỗi ngày đều "chăm sóc" chu đáo. Cố Y Dạ làm việc ngày đêm, cô ta không quên đem cho bạn mình một tách trà có độc.

Ngày qua ngày, lượng độc nhỏ trong tách trà cô ta đem tới cứ tích dần, tích dần. Cuối cùng Cố Y Dạ thổ huyết mà chết. Lại được bác sĩ chuẩn đoán là do lao lực nên gây ra tình trạng căng thẳng tâm lý, hộc máu mà chết?

Phút cuối sinh mệnh, Đàm Nhu đắc ý nhìn Cố Y Dạ cười nham hiểm.

"Bạn tốt à! Đừng giận nhé? Tôi đây nào có muốn ép cô tới bước này. Chỉ trách cô là Cố gia đại tiểu thư, quyền lực đầy mình, mà tôi, lại chính là tham cái thứ quyền lực đó."

Cố Y Dạ bất lực nằm trên sàn với vũng máu chảy ra từ miệng. Cô trừng mắt nhìn Đàm Nhu, cô khinh bỉ, chán ghét, căm hận cô ta.

"Trừng gì mà trừng! Ai bảo cô cướp đi thứ nên thuộc về tôi?"

Đàm Nhu tức giận đạp lên người Cố Y Dạ mấy phát.

"Cô có biết không? Cha tôi là em trai của ba cô, tôi là em họ của cô. Cha tôi ấy à, rất được ông cưng thuận, ông còn có ý muốn đem sản nghiệp Cố gia cho cha thay vì Cố Hữu Viện."

Nói đoạn cô ta bóp cằm Cố Y Dạ, kề sát mặt để lộ ánh mắt căm hận.

"Nhưng mà cô biết không? Cha cô lại bày kế hại người cha đáng thương của tôi. Ông ấy cũng như cô, không chút nghi ngờ, tin tưởng dựa dẫm vào một con quỷ. Cuối cùng, ông ấy bị lộ scandal hãm hiếp nữ sinh cấp 3 và còn quấy rối nhân viên nữ. Ông nội tước quyền thừa kế, mẹ tôi tức giận bỏ nhà ra đi, cha tôi tuyệt vọng uống thuốc độc tự sát. Còn tôi, chỉ mới 5 tuổi rưỡi, không có ai thèm quan tâm tôi, ông nội lại chán ghét, đem tống tôi vào cô nhi viện."

Đàm Nhu siết mạnh tay khiến Cố Y Dạ đau đớn. Nhưng Cố Y Dạ lại không ngờ tới sự tình như vậy, có phần thương hại Đàm Nhu.

"Cô biết không, đáng lẽ tôi không có sát ý như bây giờ, cha mẹ nuôi tôi rất tốt, cuộc sống cũng an bình. Nhưng đó là cho tới khi tôi gặp cô. Nhìn cô sống vui vẻ lạc quan như vậy. Tôi! Không! Cam! Tâm!"

Nói rồi nước mắt Đàm Nhu chảy dài, cô ta đứng dậy. Mỉm cười tà mị nhìn Cố Y Dạ, miệng gọi một tiếng chị gái à ngọt ngào rồi đổ vào miệng cô một thứ thuộc gì đó.

Loại thuốc kì lạ này hành hạ Cố Y Dạ không ngừng. Dạ dày như bị xé rách, ruột gan phèo phổi như chạy loạn, miệng lại không phát ra được hơi. Cô ói máu rồi chết đi.

"He..he he! Ahahaha! Nhìn cô buồn cười quá đi chị họ à! Xuống hoàng tuyền vui vẻ nhé! Cha chị và Cố thị, cứ để một tay tôi chăm sóc cho"

Đàm Nhu cười như một kẻ điên loạn, khi bỏ đi vẫn còn khúc khích. Ánh mắt vẫn còn tia máu như lại định hăm he con mồi tiếp theo.

Nữ tổng tài Cố Y Dạ-cứ thế mà kết thúc một đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện