Sợi thần thức kia cuối cùng cũng tiêu tán.

Thế giới đỏ ngòm bên trong gương Tiền Trần, tựa như một mặt gương bị vỡ nát. Vô số vết nứt từ từ lan rộng, ánh sáng trắng chói mắt thoát ra từ những khe nứt ấy.

Thời Lưu không thể ôm lấy ma đã ngã xuống trong vũng máu.

Sắc trời trước mặt đột nhiên sáng tỏ.

Ánh sáng nuốt chửng hết mọi thứ, khiến tất cả những điều xấu xa hóa thành mây khói.



Chưa bao giờ Thời Lưu ghét ánh sáng như lúc này.

Thiếu nữ đang quỳ trên mặt đất nhắm mắt lại.

Thật lâu sau, ánh sáng đỏ tươi cháy bỏng trước mặt cuối cùng cũng từ từ mờ đi.

Cánh cửa đóng chặt bị đẩy ra, có tiếng bước chân nhẹ nhàng như gió đi tới.

Người nọ dừng lại trước mặt nàng.

Yến Thu Bạch cúi đầu, trông xuống thiếu nữ đang ngồi dưới đất, gương mặt nàng đẫm lệ, nhưng lại không có bất kỳ biểu cảm nào, nàng chỉ yên lặng nhắm mắt lại.

Tựa như một đứa trẻ đi lạc, nhưng vẫn ngoan cố đứng chờ tại chỗ.

Yến Thu Bạch khẽ thở dài, vén áo choàng lên rồi ngồi xuống đất.

“Giết?”

“...Ừm.”

“Là người rất quan trọng với ngươi à?”

“Là…” Thời Lưu ngừng lại, đôi mắt đẫm lệ của nàng mở ra, nước mắt khiến con ngươi càng trở nên trong vắt, trong trong vắt lại có chút mê mang.

Nàng ngừng lại chỉ trong chốc lát, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Là người quen thân thiết cuối cùng của ta trên cõi đời này.”

Yến Thu Bạch ngẩn ra: “Như vậy thật sự rất tàn nhẫn.”

Thời Lưu cúi đầu, lặng lẽ nhìn hai bàn tay của mình.

Chúng nó mảnh mai, sạch sẽ, không một vết máu.

Nhưng nàng nhớ rất rõ cảm giác khi đôi tay này nhuốm đầy máu của ma.

Dường như lại một lần nữa cảm nhận được nỗi khổ sở to lớn đang dâng lên trên người thiếu nữ, Yến Thu Bạch hạ giọng xuống: “Bên trong gương Tiền Trần chỉ là hình chiếu tâm cảnh, tất cả đều là giả.”

“Ta biết.”

“Vậy tại sao ngươi còn khóc?”

Thời Lưu khép hai bàn tay lại, mười ngón tay đan xen, mới có thể miễn cưỡng ngừng cơn run rẩy khó đè nén.

Nàng nhắm mắt, mười ngón tay đang đan chặt vào nhau chống dưới cằm.

Có một chút run rẩy, nhẹ nhàng thốt ra: “Bởi vì máu của hắn nóng hổi.”

“.......”

Yến Thu Bạch sững sờ.

Rất lâu sau đó.

Cho đến khi cảm xúc của Thời Lưu dần ổn định lại, trong phòng vang lên một tiếng thở dài.

“Ta sẽ khuyên chưởng môn loại bỏ bài thi trảm tiền trần ra khỏi thiên khảo sau này.” Yến Thu Bạch nói.

Thời Lưu vừa mở mắt ra, hơi khó hiểu nhìn hắn.

Yến Thu Bạch nhìn nàng một cách rất ôn hòa: “Không phải chỉ vì ngươi, mà còn là ý nghĩ của riêng ta, nó không còn thích hợp để đánh giá đệ tử nhập môn nữa.”

Thời Lưu không rõ lắm, nhưng vẫn gật đầu.

Sau đó nàng mới nhớ tới một chuyện, hơi ngạc nhiên nghiêng đầu, xác nhận Yến Thu Bạch thật sự giống nàng, đang ngồi dưới mặt đất không sạch sẽ lắm này.

Yến Thu Bạch vừa đứng lên, bắt gặp ánh mắt kỳ lạ của thiếu nữ, hắn không thể không ngừng lại: “Sao vậy?”

“... Không quen lắm.” Thời Lưu cũng đứng lên, nói rất nhỏ.

“Cái gì không quen?”

“Yến Thu Bạch sư huynh, trong ấn tượng của ta…” Thời Lưu nhọc nhằn suy nghĩ một chút, sau đó ngước lên nhìn hắn, “Quân tử khiêm tốn, không dính bụi trần.”

Yến Thu Bạch cụp mắt xuống, bật cười: “Ý của ngươi là vì ta tùy ý không câu nệ như thế, đã làm hỏng thanh danh của đại sư huynh Huyền Môn?”

“Tất nhiên không phải. Như vậy rất tốt mà.”

Thời Lưu theo hắn bước ra khỏi căn nhà, ra ngoài núi rừng chìm trong ánh sáng. Nàng tỉnh táo hơn một chút, nhíu mày thầm nghĩ, mình là đệ tử mới nhập môn, nói chuyện với đại sư huynh của Huyền Môn kiêm con trai của chưởng môn như vậy, dường như có hơi không thích hợp lắm.

Cho nên thiếu nữ dừng lại ở ngưỡng cửa.

Ánh chiều tà phủ khắp người nàng, tựa như đuôi phượng hoàng quanh co uốn lượn, ánh mắt vừa trong veo vừa điềm tĩnh: “Ừm, tự ta nghĩ, đại sư huynh như vậy rất tốt.”

“——”

Bước chân của Yến Thu Bạch thoáng khựng lại.

Bài kiểm tra thứ ba của Thời Lưu đã kết thúc trong ánh hoàng hôn.

Nếu hôm nay tổ chức đại điển sư truyền, thì rõ ràng đã quá muộn.

Yến Thu Bạch gửi kiếm tấn xin phép chưởng môn Yến Quy Nhất, sau khi Trưởng Lão Đường thảo luận xong, quyết định ấn định đại điển sư truyền vào ngày thứ hai, đồng thời ra lệnh bảo hắn truyền kiếm tấn cho các tân đệ tử.

Yến Thu Bạch quyết định tự mình ngự “kiếm”, đưa Thời Lưu đến Sơn Ngoại Sơn, nơi ở tạm thời của các tân đệ tử.

Kiếm của Yến Thu Bạch chính là chiếc quạt gấp của hắn.

Pháp bảo bổn mệnh có thể thay đổi kích thước tùy theo tâm ý của tu giả, đương nhiên, giới hạn về kích thước lớn nhỏ cũng bị hạn chế bởi tu vi của tu giả.

Chiếc quạt gấp này của Yến Thu Bạch nhìn như quạt giấy, nhưng cụ thể nó được làm bằng chất liệu gì thì chẳng ai biết. Sau khi mở vài nan quạt ra, nó nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung.

Thời Lưu do dự ngồi lên, khoảng cách giữa hai nan quạt chỉ vừa đủ cho một người.

Nếu không phải vì lo lắng tư thế không được lịch sự, thậm chí còn thể nằm xuống.

Thời Lưu không dám.

Khi chiếc quạt xếp chở hai người bay lên, nàng ngồi kế bên Yến Thu Bạch, ngay mép ngoài của quạt xếp, đôi chân buông thõng, đung đưa giữa mây mù.

Yến Thu Bạch định đưa nàng đi xem một vòng khung cảnh bên trong của Huyền Môn, thế nên quạt xếp đã bay nửa vòng trên bầu trời núi xanh nghìn dặm trước khi rẽ vào Sơn Ngoại Sơn ở tít ngoài rìa.

“Đẹp quá.”

Từ sau khi thích ứng với độ cao như cơn ác mộng đáng sợ của người phàm trên Vân Thê giới, trong lòng Thời Lưu chỉ ngập tràn niềm vui và sự thoải mái.

Không rõ là mây hay sương mù trắng xóa phả vào mặt, nàng nhắm mắt lại, khóe miệng hơi vểnh lên.

Đôi chân của thiếu nữ cũng vô thức nhẹ nhàng đung đưa.

Yến Thu Bạch vốn đang nhìn dãy núi xanh nghìn dặm của Huyền Môn, vừa nghe thấy câu tán thán kia, hắn quay đầu lại, trông thấy thiếu nữ đang nhắm mắt, hàng mi mềm mại, khóe miệng hơi mỉm cười, hắn không khỏi ngẩn ra.

Hình ảnh này, chẳng hiểu sao lại quen thuộc đến mức khiến lòng hắn rung động.

Ký ức của tu giả giống như một biển thư quyển, có thể lục lọi tìm kiếm từng chút một giữa mênh mông vô ngần.

Huống chi, bên trong mộng cảnh của Yểm Ma, khi hắn đẩy cánh cửa nhỏ của tiểu viện sau núi của Thời gia, hình ảnh tiểu cô nương đung đưa trên chiếc xích đu đã sớm khắc sâu vào trí nhớ của hắn —— Cho dù đã rời khỏi Yểm Ma Cốc, rời khỏi Duyện Châu, rời khỏi U Minh, hắn vẫn không nhịn được mà nhớ lại vô số lần.

Rõ mồn một ngay trước mắt, khung cảnh vẫn còn đó.

Nghĩ tới khả năng dường như không thể nào xảy ra ấy, cảm xúc trong đôi mắt của Yến Thu Bạch thoáng dao động sáng ngời, ngay cả chiếc quạt xếp đang bay ổn định cũng giật nảy lên.

Thời Lưu giật mình, vội vàng mở mắt ra: “Sư huynh?”

“... Xin lỗi.”

Chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, giọng nói của Yến Thu Bạch khàn khàn một cách khó hiểu.

Hắn nắm lấy hư không.

Loại cảm giác này đến một cách vô cớ… dù là thật hay giả, hắn còn rất nhiều thời gian để nghiệm chứng.

Không thể lỗ mãng nữa, không thể bỏ lỡ nữa.

Nghĩ đến đây, Yến Thu Bạch quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng của thiếu nữ.

Yến Thu Bạch do dự một chút, sau đó vô thức hạ thấp giọng xuống: “Ngươi tên là, Phong Thập Lục?”

“Ừm.” Thời Lưu đáp lại một cách đương nhiên.

“Là tên do trưởng bối trong nhà đặt sao?”

Thời Lưu suy nghĩ một chút, chủ nhân cũng có thể được xem là trưởng bối mà.

Thế là nàng lại gật đầu: “Ừm.”

Yến Thu Bạch không hỏi thêm câu nào nữa, mà chỉ nói: “Sau này nếu gặp lại, ta có thể gọi muội là Thập Lục sư muội không?”

Thời Lưu gật đầu không chút do dự.

Yến Thu Bạch mỉm cười.

Tựa như gió xuân thổi qua, cực kỳ đẹp đẽ.

Nhưng vừa rồi Thời Lưu thấy sắc mặt hắn bỗng vô cớ tái nhợt, cho nên không khỏi lo lắng hỏi: “Yến Thu Bạch sư huynh, có phải khi quạt xếp của huynh chở quá nhiều người sẽ trở thành gánh nặng của huynh không?”

Lẽ nào quạt xếp cảm thấy nàng nặng? Thời Lưu hơi bất an suy nghĩ.

Yến Thu Bạch chỉ nhìn thoáng qua một cái là biết tiểu cô nương này đang suy nghĩ điều gì: “Không phải do muội, là do ta hơi mất tập trung.”

“Vậy à.”

Thời Lưu thở phào nhẹ nhõm, nàng cúi đầu, sờ mép của quạt xếp: “Có điều, chiếc quạt này ngồi lên thật mềm, có lẽ điều khiến nó khá vất vả.”

Thiếu nữ cúi đầu, quả lựu nhỏ trên cổ tay khẽ sáng lên.

Chỉ là nàng không chú ý tới, theo động tác vuốt ve của nàng, khuôn mặt tuấn tú của thanh niên bên cạnh hơi sững sờ, sau đó vành tai trắng như ngọc hơi hơi đỏ lên.

Yến Thu Bạch giơ tay lên, muốn nói lại thôi.

Pháp bảo bổn mệnh linh cảm tương thông với tu giả, như vậy mới có thể tùy theo lòng mình mà sử dụng, mặc dù những ngón tay mềm mại của tiểu cô nương đang vuốt ve quạt giấy, nhưng xúc cảm này lại khiến hắn khó mà quên được.

Bởi vậy, giữa các tu giả, rất hiếm khi chạm vào pháp bảo bổn mệnh của nhau.

Nhưng tiểu cô nương trước mặt này hiển nhiên không biết —— Người không biết không đáng trách, vạch trần sẽ chỉ khiến hai người xấu hổ.

Hiếm khi Yến Thu Bạch đụng phải một vấn đề nan giải, nhẫn nhịn một lát cũng không thể nói ra.

May thay, Thời Lưu chỉ cảm nhận sự thần kỳ của pháp bảo này hai lần, sau đó quay lại với vẻ mặt ngưỡng mộ: “Nếu ta cũng có thể tự ngự vật thì tốt rồi.”

“Có thể ngự vật phi hành là một trong những dấu hiệu tiến vào Thiên Cảnh.” Yến Thu Bạch thở phào nhẹ nhõm, giải thích với Thời Lưu, “Với tốc độ tiến cảnh của sư muội, rất nhanh muội sẽ có thể ngự vật phi hành.”

Tưởng tượng đến khả năng có thể ngự vật phi hành, Thời Lưu rất mong đợi: “Từ Địa Cảnh đến Thiên Cảnh, tu giả có thể từ dưới đất bay lên trời —— Đây là cách xác định các cảnh giới sao?”

Yến Thu Bạch hơi suy tư, sau đó mỉm cười: “Cũng có lý.”

“Vậy ta nhất định phải tranh thủ thời gian, nhanh chóng vào Thiên Cảnh.” Thời Lưu kiên định nghĩ.

Như vậy, sau này nàng không cần bị Phong Nghiệp tóm lấy gáy như một con mèo, bay tới bay lui nữa.

Nghĩ đến Phong Nghiệp, Thời Lưu lại nghĩ đến cảnh tượng trong gương Tiền Trần, ánh mắt của nàng dần ảm đạm.

Sau đó thiếu nữ lắc đầu, cố gắng rũ bỏ tạp niệm, quay sang hỏi Yến Thu Bạch: “Sư huynh, tu giả Thiên Cảnh có thể ngự vật phi hành, vậy có phải Hóa Cảnh không cần ngự vật, có thể tự bay lên, thậm chí còn có thể… ừm, xách theo người khác bay theo?”

“Hóa Cảnh, còn được gọi là Tạo Hóa Cảnh, chính là dung hợp thân thể với tạo hóa. Tới cảnh giới này, thiên địa linh khí nối liền thông suốt với cơ thể, tất nhiên không cần dùng pháp bảo để phi hành.”

Ánh mắt của Thời Lưu hơi sáng lên: “Vậy có thể dịch chuyển từ nơi này đến nơi khác trong nháy mắt không?”

“Tạo Hóa đỉnh phong, có thể.” Nói xong, Yến Thu Bạch trầm ngâm nhìn Thời Lưu, “Nhưng dẫn theo người khác thì chắc chắn không dễ dàng gì. Thập Lục sư muội từng gặp tu giả lợi hại như vậy sao?”

Trong lòng Thời Lưu căng thẳng, nhưng trên mặt chỉ có ý cười: “Ta đọc trong sách của Phàm giới. Bên trong ấy nói, sư huynh cũng lợi hại như vậy.”

Yến Thu Bạch hơi giật mình, lập tức bật cười: “Ta chưa vào Tạo Hóa. Ngày mai khi muội chính thức bái sư, trưởng bối của tông môn sẽ ban thưởng cho muội pháp bảo thích hợp để tu luyện, đến lúc đó, muội có thể tự mình trải nghiệm.”

Thời Lưu gật đầu: “Đa tạ sư huynh đã chỉ giáo.”

“Sư muội khách sáo.”

Quạt xếp chở hai người, lao vào trong mây mù.

Dưới ánh trăng.

Sơn Ngoại Sơn.

Sơn Ngoại Sơn là nơi ít được coi trọng nhất Huyền Môn, đệ tử ở nơi đây được gọi là đệ tử ngoại sơn, bọn họ không có sư phụ trực tiếp, mà chỉ có các trưởng lão phụ thuộc và các đệ tử thân truyền thường xuyên đến giảng dạy.

So với các đỉnh núi bên trong tông môn, Sơn Ngoại Sơn là nơi có linh khí mỏng manh nhất.

Đương nhiên, nó vẫn dồi dào hơn nhân gian phàm trần gấp mấy lần.

Tóm lại, ưu điểm duy nhất của cha không thương mẹ không yêu đó chính là vùng núi rộng rãi thưa thớt người, có rất nhiều nhà tranh phòng trúc bị bỏ trống khắp mọi nơi ——

Các phòng trống là do các đệ tử cũ bỏ lại.

Hầu hết mọi chủ nhân cũ của chúng đều đã chết già ở nơi đây, một số thì không tìm thấy hy vọng tu hành, trở về nhân gian, một số rất ít may mắn được trưởng lão các đỉnh nhìn trúng, lần nữa được chọn vào các chủ phong.

Nhưng nhóm của Thời Lưu khác với bọn họ.

Con đường phía trước của các đệ tử mới nhập môn vẫn đang chờ được công bố, mỗi người trong số bọn họ đều đã sẵn sàng, trong mắt có chí tiến thủ và sức sống chưa từng được mài giũa.

Thời Lưu được Yến Thu Bachh đưa tới chỗ ở tạm thời của các tân đệ tử, nàng chọn ngẫu nhiên một căn phòng trong số những căn phòng trống, sau đó các đệ tử phụ trách những công việc lặt vặt đưa đến các loại gối chăn, thu dọn đồ đạc.

Vầng kim luân treo ở cuối nghìn dặm núi xanh, khiến chân trời ánh xạ lên màu đỏ cam. Biển mây bị nó thiêu đốt đến mức sôi trào, cuối cùng cũng giống với núi xanh, bị vầng thái dương nuốt chửng.

Màn đêm buông xuống Sơn Ngoại Sơn.

Cánh cửa phòng nơi ở của Thời Lưu đóng rồi mở, mở rồi đóng.

Trong lòng nàng thầm tính toán, lần này đại khái đã gặp hầu hết các tân đệ tử vừa nhập môn, ngược lại, đám đệ tử cũ của Sơn Ngoại Sơn lại chẳng thấy lộ diện.

Bước lên con đường tu hành thì phải biết rằng, tu hành là chuyện của riêng mình.

Ít nhất, đây là con đường dẫn đến Thiên Môn hay dẫn đến tử lộ, chỉ nhìn vào một mặt thì không thể giúp bọn họ được.

Cuối cùng khi gặp được tân đệ tử cuối cùng, Thời Lưu mới thở phào nhẹ nhõm.

Trản đèn nhỏ vừa được thắp lên hôm nay bị thổi tắt.

Sơn Ngoại Sơn an tĩnh.

Trong phòng, Thời Lưu không ngủ, nàng ngồi bên giường chờ một người.

Gần nửa đêm, có người giẫm lên ánh trăng bước đến.

Cửa ra vào không nhúc nhích, cửa sổ cũng không nhúc nhích.

Nhưng một cái bóng rõ ràng được đổ vào giữa phòng bởi ánh trăng rọi qua cửa sổ.

Thời Lưu không hề bất ngờ mà đứng lên, nàng bước về phía bóng dáng kia, nhẹ nhàng hỏi: “Huynh tới rồi?”

Phong Nghiệp cũng bước đến gần, hắn định ngồi xuống cạnh bàn, trong giọng nói vẫn còn vương sương lạnh của đêm dài: “Sao ngươi biết ta sẽ…”

Chưa nói hết câu.

Thiếu nữ trước mặt bỗng nhào vào lòng hắn.

Phong Nghiệp giật mình.

—— Có phải lần đầu tiên không? Hẳn là lần đầu tiên.

Đối với hắn, chưa bao giờ có một khoảng thời gian giật mình trì trệ, cũng chưa bao giờ được tiểu thị nữ chủ động ôm lấy, bất ngờ không báo trước.

Nếu đây là một thanh kiếm… cũng sẽ không kịp trở tay.

Kết luận này thật buồn cười.

Nhưng Phong Nghiệp không cười nổi.

Lông mày của Phong Nghiệp hơi rét lạnh, hắn rủ mắt nhìn nàng, giọng điệu thờ ơ đối với cái ôm này: “Làm gì vậy?”

Thời Lưu không quan tâm.

Nàng ôm hắn, không có ý định để ý tới điều đó, chỉ cần có thể chắc chắn thân thể này ấm áp, thậm chí còn bắt đầu hơi nong nóng, chắc chắn rằng không có lỗ thủng nào trên lồng ngực của hắn, cũng không có máu tươi ồ ạt chảy ra.

Chắc chắn người này vẫn còn sống.

Thế là đủ rồi.

Thời Lưu buông tay ra, lùi về sau hai bước, lúc này nàng mới bình tĩnh ngoan ngoãn trả lời câu hỏi khi hắn vừa bước vào: “Ta không biết huynh sẽ đến, nhưng ta muốn chờ thử.”

Ánh mắt của Phong Nghiệp khẽ lay động: “Chờ đến nửa đêm?”

“Ừm.”

“......”

Nếu là trước kia, có lẽ Thời Lưu sẽ nghe thấy từ “ngu xuẩn”.

Nhưng lần này không có.

Chẳng những không có, ma dừng lại một chốc lát, ánh mắt chuyển sang hướng khác: “Huyền Môn có quá nhiều đỉnh núi, ta truy tìm hơi thở của đá La Phong, tốn một chút thời gian.”

Thiếu nữ cúi đầu, khóe miệng lén lút cong lên.

Phong Nghiệp hơi nhíu mày: “Không được cười.”

“Vâng.”

Thời Lưu ngoan ngoãn mím môi lại, ngẩng đầu lên.

Sau đó nàng nhớ tới chính sự: “Tìm được chưa?”

“Chưa.” Phong Nghiệp đi sang phía bên kia của căn phòng, ngồi xuống bàn.

Đốt ngón tay thon dài lười biếng gõ xuống mặt bàn một cái, suy nghĩ một chút, hắn nhẹ nói: “Chắc hẳn ở đỉnh Tông Chủ.”

Vẻ mặt của Thời Lưu dần trở nên nghiêm túc.

“Đại điển sư truyền ngày mai, Yến Quy Nhất sẽ bảo ngươi bái Lận Thanh Hà làm thầy, ngươi phải từ chối.” Phong Nghiệp nhìn sang một hướng khác, giải thích trước khi Thời Lưu hỏi, “Yến Quy Nhất là chưởng môn của Huyền Môn, Lận Thanh Hà là tiểu sư thúc tổ của Huyền Môn.”

Thời Lưu gật đầu: “Ta biết, chính là người duy nhất đối với huynh không phải là con sâu cái kiến bên trong Huyền Môn.” Nàng ngừng lại một chút, khó hiểu hỏi: “Sao huynh biết vậy?”

“Ban ngày dùng thần thức đi dạo Huyền Môn, nghe được.” Phong Nghiệp thuận miệng đáp, hơi nhíu mày, “Không hỏi ta tại sao không cho ngươi bái Lận Thanh Hà làm thầy mà lại chọn Yến Quy Nhất à?”

Thời Lưu chăm chú: “Ta đã nói sẽ không chất vấn bất cứ quyết định nào của huynh.”

Phong Nghiệp không có cảm xúc: “Hỏi đi.”

“... À.” Thời Lưu ngừng lại. “Chắc là bởi vì đá La Phong ở trên đỉnh Tông Chủ?”

“Một trong những nguyên nhân.” Nói xong Phong Nghiệp liếc nàng một cái, môi mỏng cong lên một nụ cười tựa như giễu cợt: “Ngươi có biết tiêu chí quan trọng nhất khi chọn sư phụ là gì hay không?”

Thời Lưu suy nghĩ một chút: “Lợi hại hay không hả?”

“Vậy ngươi nên bái ta.” Phong Nghiệp lạnh lùng.

Thời Lưu: “.”

Thời Lưu ngoan ngoãn nói tiếp: “Vậy là gì?”

Phong Nghiệp cụp mắt, như hờ hững không để ý tới: “Chọn sư phụ, tốt nhất phải sống lâu.”

Thời Lưu sững sờ.

“Lận Thanh Hà sống đủ lâu rồi.” Phong Nghiệp lười nhác di chuyển ống sáo, “... Sắp đi đến hồi kết.”

Ngoài cửa sổ, chợt vang lên tiếng quạ kêu chẳng biết vọng đến từ đâu.

Thê lương vắng lặng.

Thời Lưu sửng sốt hồi lâu, sau đó mới hoàn hồn: “Được rồi.”

“Y có tính cách tương tự với sư huynh mà ngươi ngưỡng mộ, cho nên tốt hơn hết ngươi cách xa y một chút. Đỡ phải nảy sinh cảm tình, người chết rồi ngươi lại khó chịu.”

“?”

Một một lúc Thời Lưu mới kịp hiểu ra, “y” ám chỉ Lận Thanh Hà, “sư huynh mà ngươi ngưỡng mộ” ám chỉ Yến Thu Bạch.

Sau đó mặt của thiếu nữ hơi đỏ lên: “Ta không có ngưỡng mộ Yến Thu Bạch sư huynh!”

“Hửm?” Phong Nghiệp lạnh lùng liếc nàng.

Thời Lưu: “Đó là kính trọng, không phải, chỉ là ta cảm thấy huynh ấy là người tốt! Tóm lại không phải ngưỡng mộ!”

“Chậc.”

Ma vừa lãnh đạm vừa ghét bỏ chuyển tầm mắt.

Dường như hắn đã mất hứng trò chuyện, ống sáo ngọc bích nằm trong tay tùy tiện gõ hai cái xuống mặt bàn, hai chiếc bình tròn tròn làm bằng ngọc đen xuất hiện.

Ánh mắt của Thời Lưu khẽ động.

Theo bản năng, nàng biết đó là thứ gì, nên vô thức liếc nhìn cổ tay của Phong Nghiệp.

“Ngộ nhỡ ta có việc không ở đây, sợ ngươi đau chết.” Phong Nghiệp lãnh đạm nói xong liền chuẩn bị rời đi.

Thời Lưu xoắn xuýt: “Ta mang theo nó liệu có bị phát hiện hay không?”

Phong Nghiệp dừng lại.

Hắn cụp mắt xuống, thản nhiên quan sát Thời Lưu một chút, sau đó mới nhấc ống sáo lên.

Như thể có khí cơ vô hình nâng cổ tay của Thời Lưu lên, quả lựu nhỏ trên chiếc vòng tay trên cổ tay trái nhẹ nhàng đung đưa.

Sau đó một tia sáng trong suốt màu lục nhạt chậm rãi chui ra từ đuôi của ống sáo, quấn lấy vòng tay đeo trên cổ tay của Thời Lưu.

Chỉ trong chốc lát.

Trên chiếc vòng tay của nàng, bên cạnh quả lựu nhỏ xanh ngọc đơn điệu, có thêm một chiếc lá xanh.

Thời Lưu ngạc nhiên mừng rỡ nâng cổ tay lên xem, rồi lại nhìn đuôi sáo vẫn chưa hạ xuống của Phong Nghiệp —— Nhỏ hơn một chút so với chiếc lá gắn trên đuôi sáo của hắn.

“Dùng để trữ vật, đêm nay ngươi nên luyện tập nhiều hơn đi.” Phong Nghiệp chú ý tới ánh mắt của nàng, khóe môi hơi cong lên, “Không giống với cái của ta, không sinh ra tạo hóa.”

“Ừm!”

Thời Lưu vui vẻ gật đầu, sau đó mới nhớ tới cái gì: “Ống sáo này là pháp bảo bổn mệnh của huynh hả?”

“......”

Phong Nghiệp cười lạnh: “Ngươi hỏi để làm gì?”

“Cây quạt của Yến Thu Bạch sư huynh rất thần kỳ, có thể biến lớn biến nhỏ, huynh ấy nói pháp bảo bổn mệnh có thể làm được như thế.” Thời Lưu tò mò nhìn chằm chằm vào ống sáo làm bằng ngọc tỏa ra ánh sáng mong manh kia, “Cái này của huynh có thể không?”

Lời của người nào đó khiến tâm trạng của ma cực kỳ bất ngờ.

Hắn lạnh lùng nhìn quả lựu nhỏ đang chăm chú ngắm ống sáo:

“Có thể. Nhưng rất hạn chế.”

“Tại sao?” Thời Lưu khó hiểu.

“Giới hạn bởi vật liệu đặc biệt.”

“Ồ.”

Thời Lưu lưỡng lự, bước tới trước một bước: “Vậy có thể thổi nó lên không? Hình như huynh chưa từng thổi nó.”

Ma khựng lại vài giây, sau đó đột ngột bật cười.

Hắn cúi xuống, véo cằm tiểu cô nương tự chui đầu vào lưới, ép nàng phải rời mắt khỏi ống sáo: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”

Cuối cùng Thời Lưu cũng không ngại nữa mà hỏi thẳng: “Ta có thể, sờ nó không?”

“?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện