「Ra là ghét bỏ ta đây mà.」
「Hôm đó hôn ta, sao không thấy ngài ghét bỏ ta nhỉ.」
Thái tử trầm mặt, ánh mắt lại rơi vào cánh tay trắng nõn mịn màng lộ ra khi nàng xắn tay áo, nơi đó có một vết xước dài hai tấc.
Nhân lúc nàng bôi thuốc kim sang, Thái tử mở miệng hỏi: “Mấy ngày nay ngoài mấy vị hoàng tử ra, ngươi còn gặp ai?”
Không biết có phải ảo giác không, nàng luôn cảm thấy giọng Thái tử hơi khàn.
Nàng suy nghĩ, nói thật: “Quả thật là có mấy vị đại nhân không quen biết, nô tỳ còn gặp cả thế tử Ninh Đức Hầu nữa.”
Ánh mắt Thái tử khẽ lạnh đi.
Đương nhiên nàng có mơ thấy Tạ Hoài Xuyên hay không cũng không quan trọng. Những kẻ tay chân Tạ Hoài Xuyên cài vào dù c.h.ế.t cũng không chịu khai, nhưng đã khai hết trong tiếng lòng, hiện tại hắn đang thu thập chứng cứ từ các phía, đến lúc đó sẽ tóm gọn một mẻ.
Bôi xong Vân Quỳ khuỷu tay và lòng bàn tay, Vân Quỳ lại xắn ống quần lên, bôi thuốc vào đầu gối.
Thấy Thái tử nhìn mình chằm chằm, nàng khẽ nghiêng người tránh ánh mắt nóng rực của hắn.
Nàng vẫn còn nhớ chuyện ở Thang Tuyền Cung hôm đó, tên keo kiệt này che che giấu giấu, cởi hết đồ cũng không cho nàng nhìn thấy chút nào!
Vậy thì nàng cũng không cho hắn nhìn!
Vân Quỳ quay người lại, lén lút vén váy lên, bắp chân trắng nõn thon thả lộ ra. Nàng vừa chấm thuốc mỡ chuẩn bị bôi, một bóng người cao lớn đen kịt đột nhiên bao trùm xuống.
Thái tử nhìn chằm chằm đầu gối bị thương của nàng, yết hầu khẽ động: “Cô muốn xem, xem vết thương trên đầu gối ngươi nặng hay nhẹ, có làm bẩn giường nệm của cô không.”
Đến đây, sự e dè và gò bó trong lòng Vân Quỳ đều bị câu nói này của hắn xua tan phần lớn.
Nàng mím môi, đầu gối tím bầm hướng về phía hắn. Không ngờ đứng một chân không vững, mắt thấy sắp ngã xuống, may mà người đàn ông mắt nhanh tay lẹ, bàn tay hơi lạnh kịp thời đỡ lấy bắp chân nàng, tay kia vững vàng ôm lấy eo nàng.
Bàn tay thô ráp dán chặt vào nơi mềm mại ấm áp chưa từng bị chạm đến kia. Thoáng chốc, cảm giác tê dại như điện giật lan khắp toàn thân, cả hai đều run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tim Vân Quỳ đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Bàn tay đặt lên bắp chân nàng lúc đến rõ ràng vẫn còn lạnh lẽo, giờ phút này lại nóng rực như thiêu đốt, có thể cảm giác rõ ràng hơn bất kì lúc nào.
Nàng cẩn thận ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt người đàn ông trầm nóng, hơi thở nóng rực phả vào má nàng. Nàng lập tức đỏ bừng mặt, hai tay không biết để đâu.
Yết hầu Thái tử khẽ động, một hồi lâu sau mới cụp mắt xuống, nhìn về phía đầu gối bị thương của nàng.
Vùng da vốn trắng mịn không tì vết giờ phút này lại tím bầm một mảng, hai chỗ trầy da rỉ ra những sợi m.á.u tươi.
Hắn vô thức giơ ngón tay khẽ vu.ốt ve, đầu ngón tay ấm áp và chiếc nhẫn ngọc bích lạnh lẽo đồng thời lướt qua vùng da non mịn màng nhạy cảm trên đầu gối nàng, khiến hai chân nàng không khỏi run rẩy.
Tư thế này vô cùng khó xử, nàng đã từng thấy trong tranh, hình như gọi là “sơn dương trèo cây”…… Mỗi tội hắn quá cao, nàng mới chỉ cao ngang vai hắn, có lẽ phối hợp không dễ dàng lắm.
Thái tử: “……”
Mấy ngày ở bên cạnh nàng, hắn cũng tăng thêm không ít kiến thức.
Hắn không giống các hoàng tử khác, sau khi trưởng thành là có tỳ nữ thông phòng hầu hạ bên cạnh. Thứ nhất là hắn không mặn mà nhan sắc, những năm chinh chiến bên ngoài cũng không rảnh lo chuyện hôn sự. Lần này hồi kinh, hắn đã quá tuổi nhược quán, nếu Hoàng hậu không sắp xếp nữa sẽ bị người khác dị nghị, lại thấy hắn sống không được bao lâu, nên mới theo lệ ban cho hắn bốn cung nữ thị tẩm.
Trước đây bên gối trống không, tất nhiên cũng không rảnh nghiên cứu chuyện phòng the. Có điểu mấy năm ở trong quân, thuộc hạ khó tránh khỏi có vài gã thô lỗ nhàn rỗi buôn chuyện, thỉnh thoảng tuần doanh nghe được vài câu tục tĩu, đó là tất cả những gì mà hắn từng biết.
Không ngờ trở về cung, tiểu cung nữ yếu đuối mềm mại bên cạnh lại…… đầu đầy những điều dơ bẩn, kiến thức rộng rãi.
Hắn cũng từng để ý nghe tiếng lòng của người khác, tuy cũng có kẻ ngoài miệng một đằng trong bụng một nẻo, nhưng tuyệt đối không giống như nàng.
Đầu ngón tay phủ lên bắp chân trơn mềm kia, bàn tay vô tình siết lại, có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đập dưới lớp da thịt của nàng.
Ánh mắt Thái tử tối sầm lại, hơi thở nặng nề, không biết nơi nào trong cơ thể bùng lên một ngọn lửa âm ỉ, lan khắp tứ chi bách hài.
Đến khi người trước mặt khẽ rít một tiếng, hắn mới lập tức hoàn hồn, mất tự nhiên buông tay, chậm rãi đỡ người xuống.
Gương mặt Vân Quỳ vẫn còn nóng ran, đôi môi đỏ thắm khẽ mím lại, chưa kịp bình tĩnh đã buột miệng nói: “Điện hạ xem xong rồi, nô tỳ có thể lên giường của điện hạ không?”
「Hôm đó hôn ta, sao không thấy ngài ghét bỏ ta nhỉ.」
Thái tử trầm mặt, ánh mắt lại rơi vào cánh tay trắng nõn mịn màng lộ ra khi nàng xắn tay áo, nơi đó có một vết xước dài hai tấc.
Nhân lúc nàng bôi thuốc kim sang, Thái tử mở miệng hỏi: “Mấy ngày nay ngoài mấy vị hoàng tử ra, ngươi còn gặp ai?”
Không biết có phải ảo giác không, nàng luôn cảm thấy giọng Thái tử hơi khàn.
Nàng suy nghĩ, nói thật: “Quả thật là có mấy vị đại nhân không quen biết, nô tỳ còn gặp cả thế tử Ninh Đức Hầu nữa.”
Ánh mắt Thái tử khẽ lạnh đi.
Đương nhiên nàng có mơ thấy Tạ Hoài Xuyên hay không cũng không quan trọng. Những kẻ tay chân Tạ Hoài Xuyên cài vào dù c.h.ế.t cũng không chịu khai, nhưng đã khai hết trong tiếng lòng, hiện tại hắn đang thu thập chứng cứ từ các phía, đến lúc đó sẽ tóm gọn một mẻ.
Bôi xong Vân Quỳ khuỷu tay và lòng bàn tay, Vân Quỳ lại xắn ống quần lên, bôi thuốc vào đầu gối.
Thấy Thái tử nhìn mình chằm chằm, nàng khẽ nghiêng người tránh ánh mắt nóng rực của hắn.
Nàng vẫn còn nhớ chuyện ở Thang Tuyền Cung hôm đó, tên keo kiệt này che che giấu giấu, cởi hết đồ cũng không cho nàng nhìn thấy chút nào!
Vậy thì nàng cũng không cho hắn nhìn!
Vân Quỳ quay người lại, lén lút vén váy lên, bắp chân trắng nõn thon thả lộ ra. Nàng vừa chấm thuốc mỡ chuẩn bị bôi, một bóng người cao lớn đen kịt đột nhiên bao trùm xuống.
Thái tử nhìn chằm chằm đầu gối bị thương của nàng, yết hầu khẽ động: “Cô muốn xem, xem vết thương trên đầu gối ngươi nặng hay nhẹ, có làm bẩn giường nệm của cô không.”
Đến đây, sự e dè và gò bó trong lòng Vân Quỳ đều bị câu nói này của hắn xua tan phần lớn.
Nàng mím môi, đầu gối tím bầm hướng về phía hắn. Không ngờ đứng một chân không vững, mắt thấy sắp ngã xuống, may mà người đàn ông mắt nhanh tay lẹ, bàn tay hơi lạnh kịp thời đỡ lấy bắp chân nàng, tay kia vững vàng ôm lấy eo nàng.
Bàn tay thô ráp dán chặt vào nơi mềm mại ấm áp chưa từng bị chạm đến kia. Thoáng chốc, cảm giác tê dại như điện giật lan khắp toàn thân, cả hai đều run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tim Vân Quỳ đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Bàn tay đặt lên bắp chân nàng lúc đến rõ ràng vẫn còn lạnh lẽo, giờ phút này lại nóng rực như thiêu đốt, có thể cảm giác rõ ràng hơn bất kì lúc nào.
Nàng cẩn thận ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt người đàn ông trầm nóng, hơi thở nóng rực phả vào má nàng. Nàng lập tức đỏ bừng mặt, hai tay không biết để đâu.
Yết hầu Thái tử khẽ động, một hồi lâu sau mới cụp mắt xuống, nhìn về phía đầu gối bị thương của nàng.
Vùng da vốn trắng mịn không tì vết giờ phút này lại tím bầm một mảng, hai chỗ trầy da rỉ ra những sợi m.á.u tươi.
Hắn vô thức giơ ngón tay khẽ vu.ốt ve, đầu ngón tay ấm áp và chiếc nhẫn ngọc bích lạnh lẽo đồng thời lướt qua vùng da non mịn màng nhạy cảm trên đầu gối nàng, khiến hai chân nàng không khỏi run rẩy.
Tư thế này vô cùng khó xử, nàng đã từng thấy trong tranh, hình như gọi là “sơn dương trèo cây”…… Mỗi tội hắn quá cao, nàng mới chỉ cao ngang vai hắn, có lẽ phối hợp không dễ dàng lắm.
Thái tử: “……”
Mấy ngày ở bên cạnh nàng, hắn cũng tăng thêm không ít kiến thức.
Hắn không giống các hoàng tử khác, sau khi trưởng thành là có tỳ nữ thông phòng hầu hạ bên cạnh. Thứ nhất là hắn không mặn mà nhan sắc, những năm chinh chiến bên ngoài cũng không rảnh lo chuyện hôn sự. Lần này hồi kinh, hắn đã quá tuổi nhược quán, nếu Hoàng hậu không sắp xếp nữa sẽ bị người khác dị nghị, lại thấy hắn sống không được bao lâu, nên mới theo lệ ban cho hắn bốn cung nữ thị tẩm.
Trước đây bên gối trống không, tất nhiên cũng không rảnh nghiên cứu chuyện phòng the. Có điểu mấy năm ở trong quân, thuộc hạ khó tránh khỏi có vài gã thô lỗ nhàn rỗi buôn chuyện, thỉnh thoảng tuần doanh nghe được vài câu tục tĩu, đó là tất cả những gì mà hắn từng biết.
Không ngờ trở về cung, tiểu cung nữ yếu đuối mềm mại bên cạnh lại…… đầu đầy những điều dơ bẩn, kiến thức rộng rãi.
Hắn cũng từng để ý nghe tiếng lòng của người khác, tuy cũng có kẻ ngoài miệng một đằng trong bụng một nẻo, nhưng tuyệt đối không giống như nàng.
Đầu ngón tay phủ lên bắp chân trơn mềm kia, bàn tay vô tình siết lại, có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đập dưới lớp da thịt của nàng.
Ánh mắt Thái tử tối sầm lại, hơi thở nặng nề, không biết nơi nào trong cơ thể bùng lên một ngọn lửa âm ỉ, lan khắp tứ chi bách hài.
Đến khi người trước mặt khẽ rít một tiếng, hắn mới lập tức hoàn hồn, mất tự nhiên buông tay, chậm rãi đỡ người xuống.
Gương mặt Vân Quỳ vẫn còn nóng ran, đôi môi đỏ thắm khẽ mím lại, chưa kịp bình tĩnh đã buột miệng nói: “Điện hạ xem xong rồi, nô tỳ có thể lên giường của điện hạ không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương