Tư Trướng âm thầm nghiến răng:「Ai cho phép ngươi giống ta!」
Bốn người ngoài miệng trả lời xong, tiếng lòng lại vẫn tiếp tục.
Tư Nghi:「Không biết vì sao Thái tử lại hỏi vậy, chẳng lẽ nhóm chúng ta có nội gián?」
Tư Môn:「Vừa nãy Thái tử nhìn ta sao, có phải ngài ấy đã biết gì rồi……」
Vân Quỳ:「Thật ra ta muốn sống yên ổn đến hai mươi lăm tuổi xuất cung, gom đủ tiền, gả cho một thị vệ thân cường thể tráng, không biết xấu hổ sống hết nửa đời còn lại. Ừm, tốt nhất là vóc dáng gần giống Thái tử điện hạ, cao lớn đĩnh bạt, vai rộng eo thon……」
Thái tử nghiến răng nghiến lợi cười lạnh một tiếng, đứng dậy từ ghế thái sư, âm trầm nhìn chằm chằm nha đầu không biết sống c.h.ế.t này, sau đó không ngoảnh đầu rời đi.
Thấy Thái tử không có chỉ thị gì khác, Tần Qua nói với Tào Nguyên Lộc: “Tư Nghi đưa về giáo phường ti, Tư Môn tiếp tục thẩm vấn, hai mỹ nhân còn lại…… tạm thời giữ lại.”
Sắc mặt Tư Môn trắng bệch, lập tức quỳ xuống khóc lóc xin tha, ba người còn lại cũng sợ hãi không nhẹ.
Dù sao trước ngày hôm nay, Tư Môn vẫn là bạn bè cười nói với họ. Bình thường không thấy có gì khác thường, không ai ngờ nàng ta lại bị Thái tử giữ lại, không biết sẽ rơi vào kết cục gì.
Tư Nghi bị đưa về Giáo Phường Ty, trong lòng thất vọng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Về thì về vậy, với tính tình của Thái tử, đừng nói là được sủng ái, có lẽ ngày nào đó ngay cả mạng cũng không giữ được.
Tư Trướng tuy sợ hãi, nhưng càng mừng thầm nhiều hơn. Nàng ta vốn tưởng Tư Nghi thanh tao tĩnh lặng, Tư Môn quyến rũ đa tình, vốn dĩ dễ được Thái tử sủng ái hơn, không ngờ người được giữ lại lại là nàng ta.
Toàn thân Vân Quỳ toát mồ hôi lạnh, không ngờ lại thoát được một kiếp.
Nhưng ánh mắt Thái tử điện hạ mỗi lần nhìn nàng, đều như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy.
Trời đất chứng giám, nàng có làm gì đâu!
Tào Nguyên Lộc vốn còn lo lắng cho nàng. Dù sao thì trong phòng nha đầu này cũng toàn bằng chứng thép cấu kết với người ngoài mưu hại Thái tử. Không biết điện hạ muốn quan sát thêm một thời gian, hay là ngồi chờ thỏ, dụ nàng ra tay, rồi một mẻ hốt gọn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thừa Quang Điện.
Lương Tân thức đêm chọn hương liệu, bận bịu chế tạo mấy ngày, cuối cùng cũng chế ra loại hợp hương có mùi gần giống với mùi hương trên người cung nữ thị tẩm kia nhất, lập tức đến cầu kiến Thái tử.
Hương bánh đốt trong lư hương chạm nổi hình giao long trên án kỷ, nhả ra làn khói lượn lờ, hương thơm dịu dàng ấm áp lẳng lặng lan tỏa trong không khí.
Lương Tân ở bên cạnh giải thích: “Vi thần dùng hướng dương, hoa lê, nhũ hương, lá trúc, quế hoa cùng hương móng ngựa điều chế thử nghiệm nhiều lần, cuối cùng được loại hợp hương này, không biết có khác biệt gì với mùi hương trên người cô nương kia không?”
Thái tử tập trung ngửi kỹ, rất nhanh đưa ra đánh giá: “Mùi hương quá nồng, vị đắng nhiều, vị ngọt thanh không đủ.”
Lương Tân kêu khổ trong lòng. Mùi hương trên người vốn khó dùng hương xông thay thế, huống chi hắn chỉ tiếp xúc ngắn ngủi với nữ tử kia, có thể điều chế được bảy tám phần giống đã là không dễ.
“Điện hạ thứ tội, xin cho vi thần về thử lại sau.”
Thái tử nhàn nhạt nói: “Ừ.”
Buổi tối hắn không truyền Vân Quỳ thị tẩm, mà dùng loại hợp hương Lương Tân điều chế.
Thật ra Lương Tân nói không sai, đã có bảy tám phần giống, chỉ là hắn và Vân Quỳ đêm đêm ôm nhau ngủ nên càng quen thuộc với mùi hương trên người nàng. Đương nhiên có thể ngửi ra sự khác biệt nhỏ nhặt trong đó.
Nhất là hắn muốn dùng mùi hương này để thay thế Vân Quỳ làm dịu đi chứng đau đầu của mình. Vậy nên chỉ có thể cực kì nghiêm khắc trong việc điều chế hương.
Nhưng một đêm trôi qua, kết luận rút ra là——sai một ly, đi một dặm.
Tào Nguyên Lộc dẫn người vào hầu hạ rửa mặt, kinh hãi thấy sắc mặt điện hạ nhà mình tái lạnh, đôi mắt phượng đầy tơ máu, hắn thức trắng đêm chưa ngủ.
Ông ấy đầy lo lắng tiến lên: “Chứng đau đầu của điện hạ lại phát tác rồi à?”
Thái tử không đáp, ngón tay chống lên thái dương, giọng khàn khàn lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Truyền Vân Quỳ vào.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện