Như vậy là Thái tử cứu nàng về sao?
Ánh nến yếu ớt lay động trong màn trướng, phác họa đường nét góc cạnh rõ ràng của người đàn ông. Sống mũi cao thẳng, môi mỏng, cằm lạnh lùng cứng rắn như một thanh kiếm tỏa ra hàn quang trong đêm tối. Dù chỉ nằm yên như vậy, không khí quanh người vẫn mang theo cảm giác áp bức mạnh mẽ, khiến người ta vô thức nín thở.
Vân Quỳ nghĩ đến Thái tử điện hạ bị vạn tiễn xuyên tim trong mơ. Mặc dù đao quang kiếm ảnh thịt nát m.á.u văng, nàng vẫn đứng xem như cũ. Nàng biết đây là giấc mơ của người khác, nhưng không rõ là ai, ngay cả mơ cũng mơ thấy Thái tử tử trận trên sa trường.
Chẳng lẽ là giấc mơ của chính Thái tử?
Quả thật nàng và Thái tử không hề có chút tình cảm nào. Thậm chí nàng còn rất sợ hắn, sợ một ngày nào đó hầu hạ không được chu đáo sẽ bị xử tử, nhưng khi một người sống sờ sờ lại c.h.ế.t trước mặt mình một cách thảm khốc đẫm m.á.u như vậy, không ai là có thể làm ngơ được.
Không biết đã nhìn bao lâu, đợi đến khi nàng hoàn hồn, người đàn ông đã lặng lẽ mở mắt.
Hắn cảm nhận được giấc mơ kia từ tiếng lòng của Vân Quỳ.
Nhưng giấc mơ đó không phải của hắn.
Chỉ có thể nói, người muốn mạng hắn trên đời này quá nhiều, nằm mơ cũng muốn hắn chết.
Trong ánh mắt kinh hãi quá độ của thiếu nữ, Thái tử nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nặng nề mở miệng: “Ngươi cùng cô chung chăn gối, hôm nay là đêm thứ ba. Ngươi có cơ hội lấy mạng cô hơn bất kỳ ai, vì sao lại không động thủ?”
Lại là câu hỏi về cái chết.
Vân Quỳ theo bản năng cắn môi: “Nô tỳ không dám.”
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra thuốc và tiền bạc trong phòng nàng?
Vậy vì sao còn cứu nàng?
Hay là ngay từ đầu hắn chưa từng tin tưởng ai, cho rằng tất cả mọi người đều có ý xấu?
Vân Quỳ cũng không biết phải giải thích thế nào. Dù sao thì nàng cũng không thể từ chối bí dược của Hoàng hậu, mà thuốc và ngân phiếu kia quả thật đều ở trong phòng ngủ của nàng.
Nếu ý chí kiên định, nàng nên lập tức gọi người bắt gian tế, chứ không phải mặc kệ những lợi ích kia nhét vào tay mình.
Nàng không biết có nên quỳ xuống thỉnh tội hay không. Thân thể như bị ánh mắt lạnh lẽo của hắn đóng băng, run rẩy không ngừng, không hề có sức đứng dậy.
“Không dám?” Thái tử cười lạnh một tiếng, “Khi ngươi cho cô uống thuốc, không phải lá gan rất lớn sao?”
「Ai bảo Hoàng hậu nương nương ban thưởng nhiều quá, ta mới bí quá hoá liều đấy chứ!」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Huống chi……
“Nô tỳ tuy lớn mật, nhưng cho điện hạ uống thuốc cũng là muốn cứu điện hạ, chưa từng nghĩ đến việc hãm hại điện hạ!” Nàng đảm bảo nói.
Thái tử nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt phượng đen kịt lộ ra vẻ dò xét: “Nếu ám sát cô mà nói, đối với ngươi dễ như trở bàn tay, mà điều kiện người khác hứa hẹn lại đủ hấp dẫn. Ngươi nguyện sống thấp thỏm lo âu ở Đông Cung này, hay là g.i.ế.c cô, từ đó kê cao gối ngủ, cả đời phú quý?”
Vân Quỳ bị giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của hắn làm cho kinh sợ. Nàng rụt rè ngẩng đầu, ánh mắt vô tình lướt qua n.g.ự.c hắn – nơi bị băng gạc quấn chặt dưới vạt áo. Sau đó lại nhìn lên trên, yết hầu sắc cạnh đầy đặn, đường nét cằm lưu loát rõ ràng, đôi môi mỏng mà ẩm ướt…… Nàng không nhịn được nuốt nước miếng.
Trong đầu thoáng hiện lên một vài hình ảnh, trong giấc mơ của Thái tử, trong tranh vẽ, trong ao tắm ở Thang Tuyền Cung, còn có cả hình ảnh tưởng tượng nàng chậm rãi xoa dầu xoa bóp……
Hai gò má Vân Quỳ ửng hồng.
Thái tử lạnh giọng quát: “Cô đang hỏi ngươi.”
Không biết là do căng thẳng hay sao, đầu óc Vân Quỳ choáng váng.
Đúng rồi, vừa nãy Thái tử nói một tràng dài, nàng chỉ chú ý đến đôi môi không ngừng mấp máy của hắn, không để ý rằng hắn nói gì!
A a a a c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t rồi!
Thái tử: ……
Vân Quỳ khóc không ra nước mắt, đập trán xuống đất, quỳ rạp xuống: “Điện hạ, nô tỳ chỉ là một cung nữ nhỏ bé vô danh, chỉ muốn giữ lấy địa bàn nhỏ trước mắt mà sống yên ổn, chưa từng nghĩ đến việc hại người, xin điện hạ minh giám!”
Thái tử lạnh lùng cười khẽ, không biết từ lúc nào trong tay đã có thêm một con d.a.o găm, lưỡi d.a.o lạnh lẽo nâng cằm nàng lên: “Hoặc là ngươi g.i.ế.c cô, hoặc là cô g.i.ế.c ngươi, thế nào?”
Vân Quỳ run như cày sấy, nói năng lắp bắp: “Điện…… điện hạ tha mạng……”
Thái tử nói: “Nếu ngươi không muốn chết, vậy thì đến g.i.ế.c cô. Giết cô rồi, ắt có người sẽ đảm bảo vinh hoa phú quý cho ngươi.”
Hắn thậm chí còn tốt bụng nhét con d.a.o găm vào tay nàng.
Bàn tay nắm d.a.o găm của Vân Quỳ càng run mạnh hơn.
「Hu hu hu chẳng lẽ ta gặp phải kẻ điên rồi……」
“Tuy nô tỳ làm việc ở Thượng Thiện Giám, nhưng ngay cả một con gà cũng chưa từng giết, càng không dám g.i.ế.c người. Điện hạ tha cho nô tỳ đi……”
Thái tử lại không buông tha: “Dao ở trong tay ngươi, cô thân mang trọng thương, trói gà không chặt, ngươi muốn làm gì thì làm.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện