Từ ngày cùng mẹ chuyển đến đây, tôi chưa từng có một ngày nào yên ổn, mỗi ngày đều lo sợ sẽ chọc tức Đoạn Dĩ Diễn.
Mẹ thì có chồng, bố thì có vợ, chẳng còn ai quan tâm tôi nữa.
Càng nghĩ tôi càng buồn, vô thức ngồi ngay trước cửa phòng Đoạn Dĩ Diễn mà bật khóc.
Đầu tiên chỉ là khóc thút thít thôi, cuối cùng tôi mặc kệ tất cả mà khóc thật to.
Đoạn Dĩ Diễn đúng là lạnh, anh ta thậm chí còn chẳng thèm ra để xem tôi đã xảy ra chuyện gì.
“Sao giờ này lại ngồi chu chéo ở đây? Đừng làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh con chứ.”, mẹ tôi đi từ dưới nhà lên, chưa hỏi tôi vì sao lại khóc thì đã bắt đầu trách móc.
Tôi nắm chặt tay, tủi thân che miệng lại.
Tôi ở nhà người ta, có tư cách gì để yếu đuối trước mặt người ta chứ, những kẻ không nhà như tôi, chỉ có thể ngồi khóc một mình trong bóng tối mà thôi.
Trở về phòng, tôi mệt mỏi buông bức thư “tội tình” đã bị vò nát ở trong tay ra.
Tôi vạn lần không hiểu, rốt cuộc là câu nào trong thư khiến Đoạn Dĩ Diễn lại hiểu lầm rằng người viết là tôi.
Diêu!
Tiểu!
Nhan!
Con bé này, vì sao viết thư mà lại không ký tên cơ chứ??? Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đem theo đôi mắt đỏ hoe mệt mỏi đi xuống lầu, vừa hay trông thấy sự ân cần của mẹ dành cho Đoạn Dĩ Diễn.
“ Ân Ân, hôm qua ồn ào trước cửa phòng con, có làm phiền con nghỉ ngơi không?”
Tôi đững lại, suýt chút nữa thì lăn từ trên cầu thang xuống.
Một ánh mắt hướng về phía tôi, anh biểu tình lạnh nhạt, không mang theo chút cảm xúc nào, “Cháu đeo tai nghe, không nghe thấy.”
Tôi cố gắng bình tĩnh đi qua hai người bọn họ.
Phía sau quả nhiên truyền đến tiếng càm ràm của mẹ, “Nha đầu tiệt này, một chút lễ phép cũng không có.”
Gió đông lạnh buốt thổi qua mặt tôi, cả người như đông cứng.
Tôi bĩu môi, làm như không có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đoạn Dĩ Diễn không biết từ lúc nào đã đuổi kịp tôi, đi bên cạnh tôi anh hỏi, “Bị từ chối, liền ngồi trước cửa phòng anh khóc cả một đêm?”
“Em không có!”
Cho dù đàn ông trên thế giới này có hết, tôi cũng không thèm chọn anh.
Anh chỉ cười, rõ ràng không tin.
Tôi tức điên mất thôi.
Thế là xong rồi, hiểu lầm càng lúc càng lớn rồi.
4.
Trường học quả nhiên là vùng đất màu mỡ của những trùm bát quái, mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, toàn bộ nữ sinh trong trường đã biết Đoạn Dĩ Diễn là… hàng xóm của tôi.
Và phải một khoảng thời gian, tôi trở thành nhân vật cực kì được săn đón, mỗi ngày đều có vô số nữ sinh theo đuổi, khẩn cầu nhờ gửi thư tình giúp.
Diêu Tiểu Nhan muốn bù đắp sự việc “viết thư không đề tên kia” kể từ đó lúc nào cũng không rời tôi.
Một hôm sau khi tan học, tôi gấp gáp về nhà, nhưng Diêu Tiểu Nhan thì nhất định không chịu.
Tôi nắm lấy vai con bé giục, “Có chuyện gì thì nói nhanh, tớ phải về nhà rồi.”
“ Ân Ân, ở đây có một tấm ảnh có chữ ký của Trần Dịch Tấn, hôm nay không phải là sinh nhật của cậu sao, tớ tặng cậu đó.”
Đợi đến khi tôi sung sướng nhận nó về tay thì phát hiện ở phía sau tấm ảnh lại có một bức thư nữa.
Sự việc nghiêm trọng như vậy chưa xảy ra được bao lâu, vậy mà cậu ta lại dám tiếp tục rồi???
Mặt tôi đen như cái đít nồi, “Chuyện này còn chưa thương lượng mà.”
Diêu Tiểu Nhan vẫn kéo tay tôi, một bộ không cam chịu.
Lúc này Đoạn Dĩ Diễn vừa hay đi qua, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía tôi mà nói, “ Ân Ân, em không về nhà còn đứng đó làm gì?”
Tôi do dự một lúc sau đó quyết định nhân cơ hội này chỉ về phía Diêu Tiểu Nhan, “Cậu ấy tìm anh.”
Diêu Tiểu Nhan bóp chặt cánh tay tôi, “ Ân Ân, anh ấy hình như đang giận lắm.”
Có gan làm phải có gan chịu, tôi vừa mới có ý định an ủi con bé thì Đoạn Dĩ Diễn đi tới.
Anh nhìn chằm chằm vào bức thư trên tay Diêu Tiểu Nhan, dường như đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó lạnh lùng nhìn về phía Diêu Tiểu Nhan, nhẹ nhàng mở miệng, “ Ân Ân không giúp em đưa thư là bởi vì em là tình địch của em ấy!”
Anh vừa dứt lời, cả người tôi như bị sét đánh.
Trời ạ, tôi lại trở thành tình địch từ lúc nào???
Mắt Diêu Tiểu Nhan đỏ hoe, cảm giác như đã vỡ lẽ ra uẩn khúc gì ghê gớm lắm, sau đó chạy thật nhanh…
Mẹ thì có chồng, bố thì có vợ, chẳng còn ai quan tâm tôi nữa.
Càng nghĩ tôi càng buồn, vô thức ngồi ngay trước cửa phòng Đoạn Dĩ Diễn mà bật khóc.
Đầu tiên chỉ là khóc thút thít thôi, cuối cùng tôi mặc kệ tất cả mà khóc thật to.
Đoạn Dĩ Diễn đúng là lạnh, anh ta thậm chí còn chẳng thèm ra để xem tôi đã xảy ra chuyện gì.
“Sao giờ này lại ngồi chu chéo ở đây? Đừng làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh con chứ.”, mẹ tôi đi từ dưới nhà lên, chưa hỏi tôi vì sao lại khóc thì đã bắt đầu trách móc.
Tôi nắm chặt tay, tủi thân che miệng lại.
Tôi ở nhà người ta, có tư cách gì để yếu đuối trước mặt người ta chứ, những kẻ không nhà như tôi, chỉ có thể ngồi khóc một mình trong bóng tối mà thôi.
Trở về phòng, tôi mệt mỏi buông bức thư “tội tình” đã bị vò nát ở trong tay ra.
Tôi vạn lần không hiểu, rốt cuộc là câu nào trong thư khiến Đoạn Dĩ Diễn lại hiểu lầm rằng người viết là tôi.
Diêu!
Tiểu!
Nhan!
Con bé này, vì sao viết thư mà lại không ký tên cơ chứ??? Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đem theo đôi mắt đỏ hoe mệt mỏi đi xuống lầu, vừa hay trông thấy sự ân cần của mẹ dành cho Đoạn Dĩ Diễn.
“ Ân Ân, hôm qua ồn ào trước cửa phòng con, có làm phiền con nghỉ ngơi không?”
Tôi đững lại, suýt chút nữa thì lăn từ trên cầu thang xuống.
Một ánh mắt hướng về phía tôi, anh biểu tình lạnh nhạt, không mang theo chút cảm xúc nào, “Cháu đeo tai nghe, không nghe thấy.”
Tôi cố gắng bình tĩnh đi qua hai người bọn họ.
Phía sau quả nhiên truyền đến tiếng càm ràm của mẹ, “Nha đầu tiệt này, một chút lễ phép cũng không có.”
Gió đông lạnh buốt thổi qua mặt tôi, cả người như đông cứng.
Tôi bĩu môi, làm như không có chuyện gì xảy ra rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đoạn Dĩ Diễn không biết từ lúc nào đã đuổi kịp tôi, đi bên cạnh tôi anh hỏi, “Bị từ chối, liền ngồi trước cửa phòng anh khóc cả một đêm?”
“Em không có!”
Cho dù đàn ông trên thế giới này có hết, tôi cũng không thèm chọn anh.
Anh chỉ cười, rõ ràng không tin.
Tôi tức điên mất thôi.
Thế là xong rồi, hiểu lầm càng lúc càng lớn rồi.
4.
Trường học quả nhiên là vùng đất màu mỡ của những trùm bát quái, mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, toàn bộ nữ sinh trong trường đã biết Đoạn Dĩ Diễn là… hàng xóm của tôi.
Và phải một khoảng thời gian, tôi trở thành nhân vật cực kì được săn đón, mỗi ngày đều có vô số nữ sinh theo đuổi, khẩn cầu nhờ gửi thư tình giúp.
Diêu Tiểu Nhan muốn bù đắp sự việc “viết thư không đề tên kia” kể từ đó lúc nào cũng không rời tôi.
Một hôm sau khi tan học, tôi gấp gáp về nhà, nhưng Diêu Tiểu Nhan thì nhất định không chịu.
Tôi nắm lấy vai con bé giục, “Có chuyện gì thì nói nhanh, tớ phải về nhà rồi.”
“ Ân Ân, ở đây có một tấm ảnh có chữ ký của Trần Dịch Tấn, hôm nay không phải là sinh nhật của cậu sao, tớ tặng cậu đó.”
Đợi đến khi tôi sung sướng nhận nó về tay thì phát hiện ở phía sau tấm ảnh lại có một bức thư nữa.
Sự việc nghiêm trọng như vậy chưa xảy ra được bao lâu, vậy mà cậu ta lại dám tiếp tục rồi???
Mặt tôi đen như cái đít nồi, “Chuyện này còn chưa thương lượng mà.”
Diêu Tiểu Nhan vẫn kéo tay tôi, một bộ không cam chịu.
Lúc này Đoạn Dĩ Diễn vừa hay đi qua, ánh mắt lạnh lẽo quét về phía tôi mà nói, “ Ân Ân, em không về nhà còn đứng đó làm gì?”
Tôi do dự một lúc sau đó quyết định nhân cơ hội này chỉ về phía Diêu Tiểu Nhan, “Cậu ấy tìm anh.”
Diêu Tiểu Nhan bóp chặt cánh tay tôi, “ Ân Ân, anh ấy hình như đang giận lắm.”
Có gan làm phải có gan chịu, tôi vừa mới có ý định an ủi con bé thì Đoạn Dĩ Diễn đi tới.
Anh nhìn chằm chằm vào bức thư trên tay Diêu Tiểu Nhan, dường như đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó lạnh lùng nhìn về phía Diêu Tiểu Nhan, nhẹ nhàng mở miệng, “ Ân Ân không giúp em đưa thư là bởi vì em là tình địch của em ấy!”
Anh vừa dứt lời, cả người tôi như bị sét đánh.
Trời ạ, tôi lại trở thành tình địch từ lúc nào???
Mắt Diêu Tiểu Nhan đỏ hoe, cảm giác như đã vỡ lẽ ra uẩn khúc gì ghê gớm lắm, sau đó chạy thật nhanh…
Danh sách chương