Nguỵ Lăng đọc lại nhiệm vụ, nghe từ cái tên [Quá khứ mà đến ta cũng không biết] đã cảm thấy một sự 囧囧囧 vô cùng!
Đến cả người ta còn không biết thì một kẻ không quen biết như biết thế nào được?!
[Thực ra ngươi gặp người rồi.]
Hả? [Lúc đầu mới tới đây đi lạc được hắn chỉ đường cho đó.]
Nguỵ Lăng: " ... "
Đã vậy thì thôi. Nhiệm vụ này, ta bỏ!
[Ai nha! Không được! Đây là nhiệm vụ bắt buộc a, ma quân đại nhân!]
Nguỵ Lăng: " ... "
[Nhiệm vụ này tương đối khó khăn nên hệ thống xin xuất hiện thường trực. Nếu ngài có nhu cầu cá nhân, xin hãy nhắc trước để hệ thống tự động ngắt kết nối thời gian ngắn.]
Nguỵ Lăng: " ... "
[Gợi ý: Tiền kiếp.
Đề cử: Mời nam chính trợ giúp (Độ khó nhiệm vụ có chút đặc thù, nam chính có một công dụng nhất định có thể giúp hạ độ khó nhiệm vụ).]
Nguỵ Lăng: " ... " Nghe thế nào cũng thấy đây là một cái hố!
Hai chữ 'nhất định' kia tức là ý của ngươi đúng không? Ngươi muốn lừa ai?!
[Tuỳ ngài. Nhiệm vụ này đằng nào cũng vô thời hạn, ngài cứ từ từ mà làm!]
Nguỵ Lăng: " ... "
Trước tình thế ép buộc của hệ thống, ma quân đại nhân đã giương cờ trắng đầu hàng kêu hệ thống tối hôm đó dẫn đường tới chỗ người.
Nguỵ Lăng rón rén chui vào phủ Thịnh vương, tuy vẫn bị hệ thống phong ấn tu vi nhưng đổi lại vẫn còn nhiều hàng còn xài được đựng trong không gian chỉ.
Đại đồ đệ được danh là được hắn nuôi từ bé thế mà đánh đàn hay cầm kiếm, cái gì cũng không chịu học! Lại đi học vẽ phù chú trận đạo! ... Ha ha, như vậy lại hoá ra lại hay, bổn quân có một nguồn phong thân phù miễn phí!
Ai, đồ đệ lớn tốt như thế này, sau này sao nỡ cho nó đi lấy vợ đây.
Càng nghĩ càng có chút hơi lạc hướng, Nguỵ Lăng lấy ẩn thân phù ra rồi lẻn trèo tường vào.
Đột nhập được vào phòng của Chung Ngộ, Nguỵ Lăng nghĩ nên đề phòng còn hơn nên lôi ra hai lo đan. Một lọ đan dược chứa bên trong màu đỏ nhét vào miệng, lọ kia chứa lục đan thì cầm bóp nát mùi hương lan khắp phòng.
Giờ thì hắn ngồi nhổm trước đối tượng đang nằm trên giường chắc chắn đã chìm sâu vào giấc ngủ suy ngẫm ...
Giờ làm gì?
Không có tu vi làm được trò trống gì?
Này hệ thống, ra đây bàn bạc chút đi!
[Hệ thống phục vụ 24/7 có mặt. Ma quân đại nhân ngài gọi?]
"Bàn bạc chút về vấn đề giảm phạt hay gì đó đi."
[Bàn bạc gì?]
"Hối lộ đó!"
Hệ thống: [ ... ] Ngươi có nhất thiết phải nói thẳng thế không?
Đã vậy thì ta cũng không giấu nữa!
[Ngài biết không, căn bản số điểm ngài nhận được chẳng có tác dụng để làm gì cả!]
[Tuy mỹ danh là dùng để mua đồ trao đổi với hệ thống nhưng theo ta thấy thì ngài cũng chẳng thiếu thứ gì cả! Mà hệ thống bọn ta thì cần mấy thứ đó để thăng cấp ... ]
" ... " Nguỵ Lăng có chút giật giật khoé miệng, "Ngươi đừng bày trò diễn kịch dài dòng nữa! Nói thẳng ngươi muốn bao nhiêu luôn đi!"
[Hết.] Hệ thống giọng điệu vô cùng phấn khởi, [Ta muốn hết điểm của ngài!]
Nguỵ Lăng nhíu mày, "Ngươi có chút hơi tham lam quá rồi đấy!".
[Ngài nói?! Điểm ngài có chút xíu mà hình phạt còn chưa được nổi một nửa ... Thế này là quá rẻ!]
Nguỵ Lăng mặt đầy chột dạ: " ... "
[Nói! Có trao đổi hay không? Bổn hệ thống cũng cần phải tự tu dưỡng bản thân cũng không rảnh dỗi ngồi tám nhảm!]
"Được được được ... Thành giao!"
[Đa tạ đã sử dụng dịch vụ nhu cầu của hệ thống. Chúc ngài thuận lợi làm nhiệm vụ!] Hệ thống giọng lại niềm nở như lúc đầu nói chuyện với hắn.
Nguỵ Lăng: " ... "
Công năng trở mặt này của hệ thống ngươi cũng thật cao cấp.
Mấy câu trước còn đang gắt gỏng đầy uy hiếp, câu sau đã vui vẻ niềm nở.
... Sao cứ có cảm giác bản thân bị rớt bẫy???
Dù gì cũng đã lỡ, Nguỵ Lăng đành mặc kệ tiến hành nhiệm vụ.
Tu vi trở về, dòng ma khí cuồn cuộn chảy xuôi theo kinh mạch, cảm giác quen thuộc quay trở lại.
Hắn lấy ra một tia ma khí tụ trên tay thành một chiếc kim châm dài nhọn thoại nhìn đến đáng sợ, đâm thẳng vào tâm mi Chung Ngộ.
[!!!]
[Ngài ... Ngài làm gì vậy?!] Đừng nói là muốn thủ tiêu đối tượng nhiệm vụ đấy nhá?!!!
"Ngươi nói là tiền kiếp còn gì? Ta đang tìm cách để xem ký ức của hắn đây."
Hệ thống hiểu nhầm ngại ngùng câm miệng để chuyên gia ma đạo xử lí.
Ma khí của Nguỵ Lăng lặng lẽ lan vào trong linh hồn Chung Ngộ, sau đó, hắn trực tiếp nhắm mắt rơi vào ảo cảnh ký ức của Chung Ngộ.
Nguỵ Lăng vừa tiến vào trong ảo cảnh liền nghe thấy hàng loạt âm thanh tiếng người mắng chửi. Nghe không rõ lắm, đoạn được đoạn không.
Âm thanh và hình ảnh của ảo cảnh như thế nào thì đều dựa vào Chung Ngộ khi đó. Có lẽ y không còn sức lực để nghe hay nhìn, mọi thứ xung quanh đều mờ mờ ảo ảo.
Đây rút cục là cái cố sự gì?
"Chu Thanh Dự, ngươi biết được tội của chính mình?" Âm thanh lãnh đạm đầy uy nghi vọng ra từ phía trên.
Lời này ngược lại nghe vô cùng rõ ràng. Có lẽ kẻ kia dùng linh lực truyền âm?
'Chu Thanh Dự' ngẩng đầu lên nhìn.
Kẻ đó ngồi trên cao tại thượng, hình như mặc là bào đạo màu trắng? Nhìn thật sự không rõ.
Lúc này, 'Chu Thanh Dự' mới cố gắng dùng âm thanh khàn đặc của cổ họng nói:
"Ta không có."
Khó nghe, nhưng dõng dạc.
Những thân ảnh mập mờ vây xung quanh hắn như bị câu nói ấy kích nổ, giống như dầu đổ vào lửa vậy, gào thét giận dữ.
Bỗng có gì đó chua xót trào lên từ trong lòng của 'Chu Thanh Dự'. Không phải là sợ hãi cái chết, mà là tiếc nuối.
Nguỵ Lăng dưới góc nhìn 'Chu Thanh Dự' không khỏi nhíu mày.
Kẻ đứng cạnh hắn lúc này di chuyển.
Phập—!
Một lưỡi kiếm lạnh lẽo đâm vào giữa yết hầu của hắn.
Rồi đến, lại đâm tiếp vào đan điền.
'Chu Thanh Dự' gục ngã xuống mặt đất, chỉ còn một tia thần thức mỏng manh như một sợi chỉ ngắn. Không thể động, không thể nói, không thể nghĩ, chỉ cảm thấy được một ngọn lửa thâm độc đốt cháy nốt tia thần thức nhỏ bé còn lại trên thi thể của hắn. Thiêu rụi mọi thứ.
Sau đó không còn gì cả.
Ý thức Nguỵ Lăng quay về cơ thể không khỏi gục xuống thở dốc.
Nỗi đau đớn của 'Chu Thanh Dự', chính hắn cũng phải chịu ảnh hưởng một phần.
Nếu như không phải tu vi cao, nếu như chỉ là một tên Nguyên Anh có lẽ hắn còn nửa cái mạng rồi!
Con mẹ nó! Tên nào ra tay cũng quá thâm độc!
Đâm vào đan điền không nói, cái nhát đầu tiên nhất định là tư thù!
Hơn nữa, đã chết rồi còn chơi dùng Chân Hoả đốt xác! Không cho người ta có cơ hội đầu thai luôn!
Vậy thì thế quái nào lại có tên đang nằm bất tỉnh nhân sự nằm trên giường?!!
Lại còn có cả tay ba trợ giúp nữa hả!
Chu tiểu đệ ... À không, Chu đại ca ... Ngươi đến cùng là đã làm gì vậy?
—————————
Lời tác giả:
Lúc nghĩ nên đặt họ gì cho Thanh Dự ... Ta nghĩ nếu như đặt họ Lê và Nguyễn ...
Lê Thanh Dự ... Nguyễn Thanh Dự ...
...
Ôi mẹ ơi ... Thôi thôi thôi!
Con sợ trùng tên với cụ nào lắm! ;;-;;
Nghe như vậy giống tên các cụ ngày xưa dễ sợ ... Thôi con không dám! ;;-;;
P/S: Tuy hơi muộn nhưng chương tiếp theo ta tính đăng phiên ngoại lúc trước đã hỏi?
Có má nào lên tiếng không để ta biết có đăng hay không ... .-.