Bạch Tuấn Minh cảm nhận được sóng lạnh lướt ngang qua lưng mình, nổi hết da gà, bã vai cậu run lên nhìn Trạch Dương.
'' Nè..nè cậu đừng qua đây, đùa đấy à? Cậu mà giở trò là tôi ném cậu cho chó ăn đấy ''
Trạch Dương mỉm cười, gật đầu mấy cái, bước đến phía giường ung dung cất giọng ''Thế à? tớ muốn xem thử với cái thân hình gầy nhom của cậu ném tớ kiểu gì đây? ''
Vừa dứt câu anh liền vội vàng bước lên ba bốn bật thang leo lên giường trên, như hổ nhào đến vồ lấy cậu bạn nhỏ đang ngồi cứng ngắt trên đường mà đè xuống.
Bạch Tuấn Minh hốt hoảng, không phải không kịp phản ứng mà là cậu có phản ứng kịp đẩy tên kia ra nhưng chệch lệch sức lực giữa một người suốt ngày học hành và một người thường xuyên tham gia hoạt động thi đấu thể thao của trường thì căn bản cậu không thể đánh lại được, chỉ như chó con xù lông luống cuống gào lên vung tay múa chân.
''Đệch! Trạch Dương cậu tránh ra.
Tên khốn....Ưm~''
Trạch Dương đè nằm trên thân cậu, anh lấy tay bịt miệng cậu lại không cho nói nữa, khẽ cúi đầu xuống vai Bạch Tuấn Minh cất giọng nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe ''Không làm gì cậu đâu, yên tâm đi''
Trạch Dương dường như nằm yên bất động trên thân cậu bạn nhỏ, tay bịt mắt cũng từ từ buông lỏng, cậu bạn nhỏ cũng chẳng cự quậy gì nữa mà thật sự nằm yên.
Giọng anh vang lên bên tai cậu.
'' Mộc Hiểu Linh thật ra tính cách cũng rất tốt,không xấu tính như cậu nghĩ đâu chỉ là vì áp lực học tập mới làm vậy với cậu, cậu ta cũng đáng thương lắm ''
''Sau này cậu đừng ghét cậu ấy nữa, dù sao cũng là con gái, bị cậu xua đuổi thế cũng sẽ buồn lắm ''
Bạch Tuấn Minh im lặng, không nói gì, hồi lâu nhìn trên trần nhà mãi mới đáp lại.
'' Sao cậu biết Mộc Hiểu Linh là người tốt? ''
Trạch Dương nghe xong phút chốc không trả lời được.
Anh lúc vác bia cho nhà Mộc Hiểu Linh mới tiếp xúc nhiều với con nhóc ấy mới biết được tính cách của Mộc Hiểu Linh quả thật không xấu tính, chỉ là khá cao ngạo.
Nhưng tính cách này không phải là khá giống với Triệu Sở Nhi sao? thế thì cũng có thể làm bạn với Mộc Hiểu Linh được mà.
Lý do này phải nói ra sao đây...Dù sao chuyện anh vác bia để đổi lấy lời xin lỗi của Mộc Hiểu Linh nói với cậu bạn nhỏ là anh đã giấu mọi người rất lâu.
Chuyện này giấu lâu như thế, bây giờ nói ra có chút không hợp lý.
Anh còn chưa kịp nghĩ ra được lý do khác để trả lời, ấy mà cậu bạn nhỏ lại cất giọng nói thêm vài câu khiến anh khá bất ngờ.
'' Tôi không ghét cậu ta, chỉ là không thích cũng không muốn làm bạn thôi,chuyện này tuỳ thuộc vào Mộc Hiểu Linh, nếu cậu ta tạo ra thiện cảm với tôi thì chắc chắn tôi sẽ vui vẻ làm bạn với cậu ta thôi ''
Trạch Dương mỉm cười.
Cậu bạn nhỏ quả thật rất biết lý lẽ, không phải người thích gây khó dễ cho người ta.
Bạch Tuấn Minh ''Được rồi cậu đứng dậy được không? nặng lắm đấy ''
Trạch Dương nhướng mày, mí mắt híp lại, ngước đầu lên trên mặt đối mặt với cậu bạn nhỏ, anh cất giọng khàn khàn lên.
'' Vẫn chưa nói xong chuyện mà? ''
Bạch Tuấn Minh ngớ người ra, trên đầu lơ lửng ba dấu chấm hỏi to đùng ''???, gì? ''
Chuyện gì nói chưa xong? chuyện cua Mộc Hiểu Linh nói xong hết rồi mà?
Trạch Dương hạ gương mặt mình thấp xuống, áp sát gương mặt cậu, phát ra tiếng có thể cảm nhận được hơi thở phát ra từ miệng.
'' Chuyện cậu không chịu ăn hành, cậu kén ăn như thế là muốn dụ dỗ tớ làm mấy 'hành động' kia để ép cậu ăn à? ''
Bạch Tuấn Minh nghe xong sởn gai ốc.
Gì mà cố ý dụ dỗ? Tên điên này có phải biến thái quá hoá hoan tưởng ai cũng có sở thích kì lạ như cậu ta không?
Cậu xù lông, mặt mày đỏ lên, dùng hai tay cố gắng đẩy hai bên vai Trạch Duơng ra, cau có quát.
'' Điên à? ai dụ dỗ cậu chứ.
Tránh ra đi, cậu che hết không khí làm tôi ngộp thở rồi ''
Trạch Dương phì cười, nhìn cậu bạn nhỏ luống cuống quậy dưới thân mình, giọng nói đầy mùi 'Súc sinh' cất lên.
'' Ngộp thở à? có cần hô hấp hỗ trợ khí cho cậu không? ''
Bạch Tuấn Minh giật thót người, trợn mắt nhìn anh ''Gì?....''
Trạch Dương vẫn dùng chiêu trò cũ, nhanh chóng kẹp chặt hai cổ tay cậu lại đè mạnh giữ trên đỉnh đầu cậu bạn nhỏ.
Bạch Tuấn Minh ngộp thở rồi.
Muốn hô hấp trợ khí cho cậu bạn nhỏ, đây là việc làm chính nghĩa, không phải việc xấu.
Có đúng không?
Hửm...?
Anh cúi đầu xuống, hôn lấy môi của Bạch Tuấn Minh, đầu lưỡi không kiên nhẫn dạo đầu ở môi nữa mà trực tiếp vào bên trong nhanh chóng, anh dường như không cho Bạch Tuấn Minh cử động được.
Hai tay bị ghì chặt, môi thì không có cách nào né được nụ hôn mạnh bạo kia của Trạch Dương.
Rất khó chịu.
Đây đâu phải hôn nữa, giống như chó dại điên cuồng ngậm lấy miếng thịt ngon mới kiếm được mà liếm láp xung quanh mọi ngóc ngách không chừa trống một chỗ nào chuẩn động qua.
Cả hai môi hoà huyện vào nhau, nước bọt cũng nhớp nháp dính đầy bên trong lẫn bờ môi.
Khoé mắt của cậu bạn nhỏ loé lên ánh nước từ từ chảy xuống đến tai, lòng ngực khó chịu bị đè nén như muốn nổ tung.
'' Ưm~...Ư ''
Cái gì mà trợ khí? so với lúc nãy thì bây giờ khó chịu còn ngộp thở hơn gấp mấy lần.
'' Nè..nè cậu đừng qua đây, đùa đấy à? Cậu mà giở trò là tôi ném cậu cho chó ăn đấy ''
Trạch Dương mỉm cười, gật đầu mấy cái, bước đến phía giường ung dung cất giọng ''Thế à? tớ muốn xem thử với cái thân hình gầy nhom của cậu ném tớ kiểu gì đây? ''
Vừa dứt câu anh liền vội vàng bước lên ba bốn bật thang leo lên giường trên, như hổ nhào đến vồ lấy cậu bạn nhỏ đang ngồi cứng ngắt trên đường mà đè xuống.
Bạch Tuấn Minh hốt hoảng, không phải không kịp phản ứng mà là cậu có phản ứng kịp đẩy tên kia ra nhưng chệch lệch sức lực giữa một người suốt ngày học hành và một người thường xuyên tham gia hoạt động thi đấu thể thao của trường thì căn bản cậu không thể đánh lại được, chỉ như chó con xù lông luống cuống gào lên vung tay múa chân.
''Đệch! Trạch Dương cậu tránh ra.
Tên khốn....Ưm~''
Trạch Dương đè nằm trên thân cậu, anh lấy tay bịt miệng cậu lại không cho nói nữa, khẽ cúi đầu xuống vai Bạch Tuấn Minh cất giọng nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe ''Không làm gì cậu đâu, yên tâm đi''
Trạch Dương dường như nằm yên bất động trên thân cậu bạn nhỏ, tay bịt mắt cũng từ từ buông lỏng, cậu bạn nhỏ cũng chẳng cự quậy gì nữa mà thật sự nằm yên.
Giọng anh vang lên bên tai cậu.
'' Mộc Hiểu Linh thật ra tính cách cũng rất tốt,không xấu tính như cậu nghĩ đâu chỉ là vì áp lực học tập mới làm vậy với cậu, cậu ta cũng đáng thương lắm ''
''Sau này cậu đừng ghét cậu ấy nữa, dù sao cũng là con gái, bị cậu xua đuổi thế cũng sẽ buồn lắm ''
Bạch Tuấn Minh im lặng, không nói gì, hồi lâu nhìn trên trần nhà mãi mới đáp lại.
'' Sao cậu biết Mộc Hiểu Linh là người tốt? ''
Trạch Dương nghe xong phút chốc không trả lời được.
Anh lúc vác bia cho nhà Mộc Hiểu Linh mới tiếp xúc nhiều với con nhóc ấy mới biết được tính cách của Mộc Hiểu Linh quả thật không xấu tính, chỉ là khá cao ngạo.
Nhưng tính cách này không phải là khá giống với Triệu Sở Nhi sao? thế thì cũng có thể làm bạn với Mộc Hiểu Linh được mà.
Lý do này phải nói ra sao đây...Dù sao chuyện anh vác bia để đổi lấy lời xin lỗi của Mộc Hiểu Linh nói với cậu bạn nhỏ là anh đã giấu mọi người rất lâu.
Chuyện này giấu lâu như thế, bây giờ nói ra có chút không hợp lý.
Anh còn chưa kịp nghĩ ra được lý do khác để trả lời, ấy mà cậu bạn nhỏ lại cất giọng nói thêm vài câu khiến anh khá bất ngờ.
'' Tôi không ghét cậu ta, chỉ là không thích cũng không muốn làm bạn thôi,chuyện này tuỳ thuộc vào Mộc Hiểu Linh, nếu cậu ta tạo ra thiện cảm với tôi thì chắc chắn tôi sẽ vui vẻ làm bạn với cậu ta thôi ''
Trạch Dương mỉm cười.
Cậu bạn nhỏ quả thật rất biết lý lẽ, không phải người thích gây khó dễ cho người ta.
Bạch Tuấn Minh ''Được rồi cậu đứng dậy được không? nặng lắm đấy ''
Trạch Dương nhướng mày, mí mắt híp lại, ngước đầu lên trên mặt đối mặt với cậu bạn nhỏ, anh cất giọng khàn khàn lên.
'' Vẫn chưa nói xong chuyện mà? ''
Bạch Tuấn Minh ngớ người ra, trên đầu lơ lửng ba dấu chấm hỏi to đùng ''???, gì? ''
Chuyện gì nói chưa xong? chuyện cua Mộc Hiểu Linh nói xong hết rồi mà?
Trạch Dương hạ gương mặt mình thấp xuống, áp sát gương mặt cậu, phát ra tiếng có thể cảm nhận được hơi thở phát ra từ miệng.
'' Chuyện cậu không chịu ăn hành, cậu kén ăn như thế là muốn dụ dỗ tớ làm mấy 'hành động' kia để ép cậu ăn à? ''
Bạch Tuấn Minh nghe xong sởn gai ốc.
Gì mà cố ý dụ dỗ? Tên điên này có phải biến thái quá hoá hoan tưởng ai cũng có sở thích kì lạ như cậu ta không?
Cậu xù lông, mặt mày đỏ lên, dùng hai tay cố gắng đẩy hai bên vai Trạch Duơng ra, cau có quát.
'' Điên à? ai dụ dỗ cậu chứ.
Tránh ra đi, cậu che hết không khí làm tôi ngộp thở rồi ''
Trạch Dương phì cười, nhìn cậu bạn nhỏ luống cuống quậy dưới thân mình, giọng nói đầy mùi 'Súc sinh' cất lên.
'' Ngộp thở à? có cần hô hấp hỗ trợ khí cho cậu không? ''
Bạch Tuấn Minh giật thót người, trợn mắt nhìn anh ''Gì?....''
Trạch Dương vẫn dùng chiêu trò cũ, nhanh chóng kẹp chặt hai cổ tay cậu lại đè mạnh giữ trên đỉnh đầu cậu bạn nhỏ.
Bạch Tuấn Minh ngộp thở rồi.
Muốn hô hấp trợ khí cho cậu bạn nhỏ, đây là việc làm chính nghĩa, không phải việc xấu.
Có đúng không?
Hửm...?
Anh cúi đầu xuống, hôn lấy môi của Bạch Tuấn Minh, đầu lưỡi không kiên nhẫn dạo đầu ở môi nữa mà trực tiếp vào bên trong nhanh chóng, anh dường như không cho Bạch Tuấn Minh cử động được.
Hai tay bị ghì chặt, môi thì không có cách nào né được nụ hôn mạnh bạo kia của Trạch Dương.
Rất khó chịu.
Đây đâu phải hôn nữa, giống như chó dại điên cuồng ngậm lấy miếng thịt ngon mới kiếm được mà liếm láp xung quanh mọi ngóc ngách không chừa trống một chỗ nào chuẩn động qua.
Cả hai môi hoà huyện vào nhau, nước bọt cũng nhớp nháp dính đầy bên trong lẫn bờ môi.
Khoé mắt của cậu bạn nhỏ loé lên ánh nước từ từ chảy xuống đến tai, lòng ngực khó chịu bị đè nén như muốn nổ tung.
'' Ưm~...Ư ''
Cái gì mà trợ khí? so với lúc nãy thì bây giờ khó chịu còn ngộp thở hơn gấp mấy lần.
Danh sách chương