Cố Tứ Gia tại sao đột nhiên lại tới? Mọi người ở Lục gia trong lòng kinh ngạc, buổi trưa hôm nay hắn mới vào thành, vừa trở về như thế nào liền đến nơi này?
"Mau mời Cố Tứ Gia vào!" Lục lão gia hồi phục tinh thần nhanh chóng phân phó.
Chỉ chốc lát sau, mọi người đã nhìn thấy Cố Tứ Gia trên người mặc một chiếc áo sơ mi đen đi đến, thân mình phẳng phiu, phía sau còn có Trương phó quan.
Lúc hắn ra chiến trường mới là đầu xuân, bách hoa nở rộ, hôm nay quay về đã vào hè, ao sen bên trong Lục phủ mọc đầy nụ hoa, thời gian trôi qua đã hơn ba tháng.
Ánh mắt Lục Nghiên lướt qua người hắn, người đàn ông này gầy yếu đi rất nhiều, khí thế của hắn càng ngày càng đáng sợ, khiến cho người ta nhìn mà rét run.
Diệp Chu Lai cẩn thận đánh giá Cố Tứ Gia, trong lòng có chút chua chát nghĩ ‘Đây chính là người trong lòng Lục tiểu thư a’.
Không còn gì để nói, bộ dáng Cố Tứ Gia rất anh tuấn. Mặt như Quan Vũ, mắt như Hàn Tín, khí thế quanh người thật lớn, làm cho người ta quên mất bộ dáng của hắn mà thần phục sự dũng mãnh kia.
—— Diệp Chu Lai không thể không thừa nhận, bản thân mình không thể sánh bằng hắn.
Lục lão gia chắp tay thập phần khách khí hỏi: "Tứ Gia tại sao lại đến đây?"
Ánh mắt Cố Tứ Gia dừng trên người Lục Nghiên, trong lòng hắn nghĩ ‘Tiểu cô nương của mình có vẻ đã trở nên xinh đẹp hơn, yêu kiều như một đóa hoa, trách không được gây nhớ thương cho nam nhân khác.’
"Chỉ là ta rãnh rỗi tản bộ bên ngoài, vừa vặn đi đến cửa Lục phủ liền muốn vào trong xin hớp trà uống." Cố Tứ Gia giải thích, biểu cảm trên mặt giống như đang hồi tưởng.
Nghe vậy, biểu cảm của bọn người Lục lão gia cứng đờ, Lục Nghiên nhịn không được mím môi cười nhẹ.
Cố phủ cùng Lục gia bị ngăn cách hơn nửa Lục Thủy Thành, một cái hướng bắc, một cái phía nam, Cố Tứ Gia tản bộ thì ra đi hơn nửa Lục Thủy Thành.
Lục lão gia theo bản năng liếc mắt nhìn Lục Nghiên, xoay đầu lại thập phần lịch sự hỏi: "Tứ Gia đã ăn cơm chiều chưa? Nếu chưa, không bằng ở lại phủ dùng cơm."
Cố Tứ Gia lập tức đồng ý, nói: "Vậy thì quấy rầy."
Khóe miệng Lục lão gia giật giật, kỳ thật ông chỉ khách khí hỏi mà thôi.
Mọi người ngồi xuống, Lục lão gia phân phó người lấy thêm bát đũa đến, tự mình rót cho Cố Tứ Gia một chén rượu, có chút tự hào nói: "Đây là hạnh hoa tửu mà Nghiên Nhi tự tay ủ cho ta, so rượu bên ngoài mạnh hơn một chút. Tứ Gia nếm thử."
Ly rượu bạch ngọc sóng sánh, tửu hương xông vào mũi, thanh hương bốn phía, nháy mắt liền có thể biến người ta thành con sâu rượu.
Cố Tứ Gia nhẹ nhàng ngửi, sau đó ngửa đầu uống một hớp, cười nói: "Quả nhiên là rượu ngon. Không ngờ Lục tiểu thư không chỉ trù nghệ giỏi, ngay cả chưng cất rượu cũng lợi hại như vậy."
Ánh mắt hắn nhìn mang theo ý cười, giống như đang nhìn bảo bối duy nhất thuộc về mình, mãn nhãn vui vẻ.
Lục Nghiên ngẩng đầu, không tránh không né ánh mắt kia, hào phóng nói: "Tứ Gia thích là tốt."
Cố Tứ Gia nhướn mày, thấp giọng nói: "Thích, đương nhiên là thích."
Lục Nghiên nhìn đi chỗ khác, người này mới uống một chén rượu, sao lại khiến người ta cảm thấy hắn đã say, lung tung chọc người.
Một câu nói, hai ý nghĩa.
Không khí nháy mắt trở nên có chút ngột ngạt, hai vợ chồng Lục gia nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa vài phần bất đắc dĩ.
Lòng Diệp Chu Lai cảm giác chua xót, canh cá chua mỹ vị trong miệng cũng nuốt không trôi. Cô nương mình thích ngay cả theo đuổi không thể, hắn có thể không chua xót sao?
"Đại danh Tứ Gia như sấm bên tai, hôm nay gặp mặt quả thật đúng như lời đồn!" Diệp Chu Lai mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Tứ Gia, nâng chén nói: "Cố Tứ Gia, ta mời người một ly!"
Cố Tứ Gia xoay đầu lại nhìn hắn, tự mình cầm lấy bầu rượu rót một chén, nâng ly nói: "Thỉnh!"
Diệp Chu Lai muốn chuốc say Cố Tứ Gia, tìm cớ một chén lại một chén kính hắn, không khí trên bàn rượu ngày một nóng hơn, mùi rượu lẩn quẩn khắp phòng khiến người ta vừa ngửi liền say.
Xoay qua xoay lại đã uống được ba giờ, Lục Nghiên cùng Lục phu nhân đã đi từ sớm, chỉ còn lưu lại vài đại nam nhân uống rượu với nhau. Cuối cùng, ai nấy đều đã gục, chỉ còn Cố Tứ Gia vẫn ngồi vững vàng trên ghế, một tay để gõ bàn, một bàn tay cầm ly rượu, từ từ nhấm nháp.
"... Đến, đến! Uống đi, thêm một ly nữa nào!" Diệp Chu Lai là người say đầu tiên, gục xuống bàn, miệng lầu bà lầu bầu.
Lục Nghiên và Lục phu nhân đem người đến, vừa vào tới nơi liền bị mùi rượu bên trong xông thẳng vô mũi, bất giác nhíu mày.
"Thật là, lớn tuổi như vậy rồi mà còn tưởng mình vẫn trẻ a." Lục phu nhân đi đến bên người Lục lão gia, cằn nhằn lấy tay chọt vào ót ông.
Lục lão gia say khướt mở mắt ra, cười hì hì kêu một tiếng: "A Uyển!" Nói xong nhào vào ngực Lục phu nhân, hai tay ôm lấy hông của bà.
Lục Nghiên vẫn còn đứng bên cạnh, hành động này của Lục lão gia làm cho mặt Lục phu nhân đỏ như lửa, thật sự ngượng ngùng.
Lục Nghiên cười thầm trong lòng, sợ Lục phu nhân xấu hổ, vẻ ngoài vẫn bình thường, nói: "Mẫu thân đỡ phụ thân về phòng nghỉ ngơi đi, nơi này con xử lý được."
Lục phu nhân gật đầu, nói: "Nghiên Nhi cũng sớm nghỉ ngơi đi."
Lục Nghiên đáp lại.
Sau khi Lục phu nhân đỡ Lục lão gia rời đi, Lục Nghiên nhìn mặt đất hỗn độn, còn có Kim và Diệp Chu Lai say ngã đành phân phó hạ nhân đỡ bọn họ đến phòng khách nghỉ ngơi.
Từ lúc bọn họ đi vào, ánh mắt Cố Tứ Gia đều chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Lục Nghiên. Mặt hắn phủ một tầng men say, cả người tản ra sự biếng nhác mà ngày thường không thấy được.
"Nha đầu, lại đây..."
Lục phu nhân rời đi, hắn đột nhiên giơ tay vẫy gọi Lục Nghiên, lời nói mang theo ý cười, bởi vì tẩm mùi rượu nên thanh âm trở nên khàn khàn mê người.
Lục Nghiên không biết hắn rốt cuộc có say hay không, nhưng không hề nghi ngờ, sau khi say, cả người Cố Tứ Gia lộ ra một loại mị lực nam tính không thể tả. Nội tiết tố nam nhân quả thực mạnh mẽ, vừa mở miệng đã khiến hai nha đầu Xuân Hạnh vac Hòa Hương không nhịn được đỏ mặt, nhóm tiểu nha đầu mặt đỏ tim đập dồn dập.
Nàng đi đến bên cạnh Cố Tứ Gia mới phát hiện nam nhân này mặt có chút hồng, áo sơmi trên người đã bị hắn mở ra hai chiếc cúc, lộ ra lồng ngực cứng rắn theo hô hấp của hắn mà phập phòng.
Lục Nghiên nhìn thoáng qua liền xoay mặt đi, thấp giọng nói: "Ta sai người nấu canh giải rượu, chàng uống một chén rồi đi nghỉ ngơi. Ta đã kêu Lý Hạ thông báo cho Cố gia một tiếng, nói chàng lưu lại trong phủ nghỉ ngơi."
Cố Tứ Gia không nói gì, hai mắt hơi cong lên, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, mỉm cười, mang theo ý tứ sủng nịch nói không nên lời.
Lục Nghiên bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, tránh né: "Sao chàng không nói gì? Say rồi à?"
"Ta không có say." Thanh âm Cố Tứ Gia vô cùng lười biếng, giữ chặt tay Lục Nghiên. Tay nàng mềm mại nhẵn nhụi nằm trong tay hắn cảm giác hết sức thoải mái, hắn xoa nhẹ tay nàng, nói: "Chính là có chút choáng váng, nàng dẫn ta ra hoa viên đi dạo một chút cho tỉnh rượu đi."
Lục Nghiên thử rút tay ra, không được.
"Chàng không phải nói muốn đi dạo sao? Đi thôi." Thấy Cố Tứ Gia ngồi bất động, nàng phồng hai má lên, bất đắc dĩ nói.
Cố Tứ Gia cười nhẹ, giống như đạt được ý định.
Tuy nói là đầu hạ nhưng thời tiết năm nay có vẻ nóng hơn, ban ngày mặt trời chói lóa, đến tối lại làm cho người ta cảm thấy mát mẻ. Ngày rằm sắp đến, trên trời một mảnh trăng tròn treo cao, yên tĩnh vô cùng.
Vườn hoa ở Lục gia trồng vô số hoa cỏ, ban đêm lẳng lặng nở rộ, hương bay bốn phía. Không biết là từ nơi nào trong bụi hoa chui ra rất nhiều đom đóm, ánh sáng lục sắc chớp tắt bay múa như phụ họa cho tiếng ếch kêu cách đó không xa.
Hòa Hương cùng Xuân Hạnh đi theo xa xa phía sau hai người, Xuân Hạnh nhìn chằm chằm bàn tay hai người giao nhau, chân mày nhăn lại.
"Hai người các ngươi không cần đi theo, ta và tiểu thư các ngươi có chuyện muốn nói." Cố Tứ Gia đột nhiên mở miệng.
Xuân Hạnh không nhúc nhích, nhìn về phía Lục Nghiên.
Lục Nghiên nói: "Các ngươi lui xuống đi, có chuyện gì ta gọi."
Nghe vậy, Xuân Hạnh cảnh giác nhìn thoáng qua Cố Tứ Gia, thi lễ nói: "Ta và Hòa Hương sẽ ở bên cạnh hành lang, tiểu thư nếu có chuyện gì, gọi một tiếng ta liền chạy đến."
Chờ Xuân Hạnh bọn họ rời đi, Cố Tứ Gia nói: "Nàng đúng là dạy dỗ nha đầu rất tốt."
Lục Nghiên đi về phía trước, nói: "Xuân Hạnh từ nhỏ đã ở bên cạnh hầu hạ ta, đương nhiên lo lắng cho ta."
Hai người nắm chặt tay nhau, bởi vì khi trước rơi xuống nước, nhiệt độ cơ thể Lục Nghiên lúc nào cũng lạnh, ngón tay cũng vậy. Hiện tại tay nàng bị Cố Tứ Gia nắm trong lòng bàn tay, ngón tay trở nên ấm áp dễ chịu, nhưng đôi tay lồng vào nhau kia đang rịn ra một tầng mồ hôi, không biết là khẩn trương hay là nóng.
"Đang khẩn trương sao?" Cố Tứ Gia đột nhiên mở miệng.
Da đầu Lục Nghiên run lên, nói: "Ta không có khẩn trương."
"Phốc."
Cố Tứ Gia bật cười, nói: "Ta đang nói bản thân mình."
Lục Nghiên: "..."
Nàng không để ý tới hắn, buồn bực đi một mạch về phía trước.
Cố Tứ Gia lười biếng đi sau lưng nàng, bàn tay còn lại cho vào túi, bước chân chậm chạp, sau đó lắc lắc đôi tay nắm chặt của hai người, nói: "Lục tiểu thư, đi chậm một chút a."
Lục Nghiên liếc mắt nhìn hắn, cước bộ không tự chủ chậm lại.
Cố Tứ Gia nói: "Nghe Liễu Ngu nói, xưởng đóng hộp của nàng kinh doanh rất ổn."
Lục Nghiên hừ nhẹ nói: "Hắn đúng là cái gì cũng nói với chàng."
Cố Tứ Gia dùng giọng điệu vừa rồi nàng đánh giá Xuân Hạnh nói: "Thủ hạ của ta, đương nhiên nghe lời ta. Hắn còn nói với ta, Tứ nãi nãi chúng ta thật sự rất dễ nhìn, có năng lực làm việc cho nên có rất nhiều cuồng ong lạn điệp nhào đến."
Lục Nghiên dừng bước, xoay người lại, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ai là Tứ nãi nãi của bọn hắn?"
Cố Tứ Gia liền cười, giơ tay sờ mặt nàng.
Ngón tay thon dài đặt sau vành tai nàng mang theo nhiệt nóng, hắn thấp giọng nói: "Là nàng đó, Tứ nãi nãi của ta."
"Mau mời Cố Tứ Gia vào!" Lục lão gia hồi phục tinh thần nhanh chóng phân phó.
Chỉ chốc lát sau, mọi người đã nhìn thấy Cố Tứ Gia trên người mặc một chiếc áo sơ mi đen đi đến, thân mình phẳng phiu, phía sau còn có Trương phó quan.
Lúc hắn ra chiến trường mới là đầu xuân, bách hoa nở rộ, hôm nay quay về đã vào hè, ao sen bên trong Lục phủ mọc đầy nụ hoa, thời gian trôi qua đã hơn ba tháng.
Ánh mắt Lục Nghiên lướt qua người hắn, người đàn ông này gầy yếu đi rất nhiều, khí thế của hắn càng ngày càng đáng sợ, khiến cho người ta nhìn mà rét run.
Diệp Chu Lai cẩn thận đánh giá Cố Tứ Gia, trong lòng có chút chua chát nghĩ ‘Đây chính là người trong lòng Lục tiểu thư a’.
Không còn gì để nói, bộ dáng Cố Tứ Gia rất anh tuấn. Mặt như Quan Vũ, mắt như Hàn Tín, khí thế quanh người thật lớn, làm cho người ta quên mất bộ dáng của hắn mà thần phục sự dũng mãnh kia.
—— Diệp Chu Lai không thể không thừa nhận, bản thân mình không thể sánh bằng hắn.
Lục lão gia chắp tay thập phần khách khí hỏi: "Tứ Gia tại sao lại đến đây?"
Ánh mắt Cố Tứ Gia dừng trên người Lục Nghiên, trong lòng hắn nghĩ ‘Tiểu cô nương của mình có vẻ đã trở nên xinh đẹp hơn, yêu kiều như một đóa hoa, trách không được gây nhớ thương cho nam nhân khác.’
"Chỉ là ta rãnh rỗi tản bộ bên ngoài, vừa vặn đi đến cửa Lục phủ liền muốn vào trong xin hớp trà uống." Cố Tứ Gia giải thích, biểu cảm trên mặt giống như đang hồi tưởng.
Nghe vậy, biểu cảm của bọn người Lục lão gia cứng đờ, Lục Nghiên nhịn không được mím môi cười nhẹ.
Cố phủ cùng Lục gia bị ngăn cách hơn nửa Lục Thủy Thành, một cái hướng bắc, một cái phía nam, Cố Tứ Gia tản bộ thì ra đi hơn nửa Lục Thủy Thành.
Lục lão gia theo bản năng liếc mắt nhìn Lục Nghiên, xoay đầu lại thập phần lịch sự hỏi: "Tứ Gia đã ăn cơm chiều chưa? Nếu chưa, không bằng ở lại phủ dùng cơm."
Cố Tứ Gia lập tức đồng ý, nói: "Vậy thì quấy rầy."
Khóe miệng Lục lão gia giật giật, kỳ thật ông chỉ khách khí hỏi mà thôi.
Mọi người ngồi xuống, Lục lão gia phân phó người lấy thêm bát đũa đến, tự mình rót cho Cố Tứ Gia một chén rượu, có chút tự hào nói: "Đây là hạnh hoa tửu mà Nghiên Nhi tự tay ủ cho ta, so rượu bên ngoài mạnh hơn một chút. Tứ Gia nếm thử."
Ly rượu bạch ngọc sóng sánh, tửu hương xông vào mũi, thanh hương bốn phía, nháy mắt liền có thể biến người ta thành con sâu rượu.
Cố Tứ Gia nhẹ nhàng ngửi, sau đó ngửa đầu uống một hớp, cười nói: "Quả nhiên là rượu ngon. Không ngờ Lục tiểu thư không chỉ trù nghệ giỏi, ngay cả chưng cất rượu cũng lợi hại như vậy."
Ánh mắt hắn nhìn mang theo ý cười, giống như đang nhìn bảo bối duy nhất thuộc về mình, mãn nhãn vui vẻ.
Lục Nghiên ngẩng đầu, không tránh không né ánh mắt kia, hào phóng nói: "Tứ Gia thích là tốt."
Cố Tứ Gia nhướn mày, thấp giọng nói: "Thích, đương nhiên là thích."
Lục Nghiên nhìn đi chỗ khác, người này mới uống một chén rượu, sao lại khiến người ta cảm thấy hắn đã say, lung tung chọc người.
Một câu nói, hai ý nghĩa.
Không khí nháy mắt trở nên có chút ngột ngạt, hai vợ chồng Lục gia nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa vài phần bất đắc dĩ.
Lòng Diệp Chu Lai cảm giác chua xót, canh cá chua mỹ vị trong miệng cũng nuốt không trôi. Cô nương mình thích ngay cả theo đuổi không thể, hắn có thể không chua xót sao?
"Đại danh Tứ Gia như sấm bên tai, hôm nay gặp mặt quả thật đúng như lời đồn!" Diệp Chu Lai mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Tứ Gia, nâng chén nói: "Cố Tứ Gia, ta mời người một ly!"
Cố Tứ Gia xoay đầu lại nhìn hắn, tự mình cầm lấy bầu rượu rót một chén, nâng ly nói: "Thỉnh!"
Diệp Chu Lai muốn chuốc say Cố Tứ Gia, tìm cớ một chén lại một chén kính hắn, không khí trên bàn rượu ngày một nóng hơn, mùi rượu lẩn quẩn khắp phòng khiến người ta vừa ngửi liền say.
Xoay qua xoay lại đã uống được ba giờ, Lục Nghiên cùng Lục phu nhân đã đi từ sớm, chỉ còn lưu lại vài đại nam nhân uống rượu với nhau. Cuối cùng, ai nấy đều đã gục, chỉ còn Cố Tứ Gia vẫn ngồi vững vàng trên ghế, một tay để gõ bàn, một bàn tay cầm ly rượu, từ từ nhấm nháp.
"... Đến, đến! Uống đi, thêm một ly nữa nào!" Diệp Chu Lai là người say đầu tiên, gục xuống bàn, miệng lầu bà lầu bầu.
Lục Nghiên và Lục phu nhân đem người đến, vừa vào tới nơi liền bị mùi rượu bên trong xông thẳng vô mũi, bất giác nhíu mày.
"Thật là, lớn tuổi như vậy rồi mà còn tưởng mình vẫn trẻ a." Lục phu nhân đi đến bên người Lục lão gia, cằn nhằn lấy tay chọt vào ót ông.
Lục lão gia say khướt mở mắt ra, cười hì hì kêu một tiếng: "A Uyển!" Nói xong nhào vào ngực Lục phu nhân, hai tay ôm lấy hông của bà.
Lục Nghiên vẫn còn đứng bên cạnh, hành động này của Lục lão gia làm cho mặt Lục phu nhân đỏ như lửa, thật sự ngượng ngùng.
Lục Nghiên cười thầm trong lòng, sợ Lục phu nhân xấu hổ, vẻ ngoài vẫn bình thường, nói: "Mẫu thân đỡ phụ thân về phòng nghỉ ngơi đi, nơi này con xử lý được."
Lục phu nhân gật đầu, nói: "Nghiên Nhi cũng sớm nghỉ ngơi đi."
Lục Nghiên đáp lại.
Sau khi Lục phu nhân đỡ Lục lão gia rời đi, Lục Nghiên nhìn mặt đất hỗn độn, còn có Kim và Diệp Chu Lai say ngã đành phân phó hạ nhân đỡ bọn họ đến phòng khách nghỉ ngơi.
Từ lúc bọn họ đi vào, ánh mắt Cố Tứ Gia đều chăm chú nhìn nhất cử nhất động của Lục Nghiên. Mặt hắn phủ một tầng men say, cả người tản ra sự biếng nhác mà ngày thường không thấy được.
"Nha đầu, lại đây..."
Lục phu nhân rời đi, hắn đột nhiên giơ tay vẫy gọi Lục Nghiên, lời nói mang theo ý cười, bởi vì tẩm mùi rượu nên thanh âm trở nên khàn khàn mê người.
Lục Nghiên không biết hắn rốt cuộc có say hay không, nhưng không hề nghi ngờ, sau khi say, cả người Cố Tứ Gia lộ ra một loại mị lực nam tính không thể tả. Nội tiết tố nam nhân quả thực mạnh mẽ, vừa mở miệng đã khiến hai nha đầu Xuân Hạnh vac Hòa Hương không nhịn được đỏ mặt, nhóm tiểu nha đầu mặt đỏ tim đập dồn dập.
Nàng đi đến bên cạnh Cố Tứ Gia mới phát hiện nam nhân này mặt có chút hồng, áo sơmi trên người đã bị hắn mở ra hai chiếc cúc, lộ ra lồng ngực cứng rắn theo hô hấp của hắn mà phập phòng.
Lục Nghiên nhìn thoáng qua liền xoay mặt đi, thấp giọng nói: "Ta sai người nấu canh giải rượu, chàng uống một chén rồi đi nghỉ ngơi. Ta đã kêu Lý Hạ thông báo cho Cố gia một tiếng, nói chàng lưu lại trong phủ nghỉ ngơi."
Cố Tứ Gia không nói gì, hai mắt hơi cong lên, cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng, mỉm cười, mang theo ý tứ sủng nịch nói không nên lời.
Lục Nghiên bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, tránh né: "Sao chàng không nói gì? Say rồi à?"
"Ta không có say." Thanh âm Cố Tứ Gia vô cùng lười biếng, giữ chặt tay Lục Nghiên. Tay nàng mềm mại nhẵn nhụi nằm trong tay hắn cảm giác hết sức thoải mái, hắn xoa nhẹ tay nàng, nói: "Chính là có chút choáng váng, nàng dẫn ta ra hoa viên đi dạo một chút cho tỉnh rượu đi."
Lục Nghiên thử rút tay ra, không được.
"Chàng không phải nói muốn đi dạo sao? Đi thôi." Thấy Cố Tứ Gia ngồi bất động, nàng phồng hai má lên, bất đắc dĩ nói.
Cố Tứ Gia cười nhẹ, giống như đạt được ý định.
Tuy nói là đầu hạ nhưng thời tiết năm nay có vẻ nóng hơn, ban ngày mặt trời chói lóa, đến tối lại làm cho người ta cảm thấy mát mẻ. Ngày rằm sắp đến, trên trời một mảnh trăng tròn treo cao, yên tĩnh vô cùng.
Vườn hoa ở Lục gia trồng vô số hoa cỏ, ban đêm lẳng lặng nở rộ, hương bay bốn phía. Không biết là từ nơi nào trong bụi hoa chui ra rất nhiều đom đóm, ánh sáng lục sắc chớp tắt bay múa như phụ họa cho tiếng ếch kêu cách đó không xa.
Hòa Hương cùng Xuân Hạnh đi theo xa xa phía sau hai người, Xuân Hạnh nhìn chằm chằm bàn tay hai người giao nhau, chân mày nhăn lại.
"Hai người các ngươi không cần đi theo, ta và tiểu thư các ngươi có chuyện muốn nói." Cố Tứ Gia đột nhiên mở miệng.
Xuân Hạnh không nhúc nhích, nhìn về phía Lục Nghiên.
Lục Nghiên nói: "Các ngươi lui xuống đi, có chuyện gì ta gọi."
Nghe vậy, Xuân Hạnh cảnh giác nhìn thoáng qua Cố Tứ Gia, thi lễ nói: "Ta và Hòa Hương sẽ ở bên cạnh hành lang, tiểu thư nếu có chuyện gì, gọi một tiếng ta liền chạy đến."
Chờ Xuân Hạnh bọn họ rời đi, Cố Tứ Gia nói: "Nàng đúng là dạy dỗ nha đầu rất tốt."
Lục Nghiên đi về phía trước, nói: "Xuân Hạnh từ nhỏ đã ở bên cạnh hầu hạ ta, đương nhiên lo lắng cho ta."
Hai người nắm chặt tay nhau, bởi vì khi trước rơi xuống nước, nhiệt độ cơ thể Lục Nghiên lúc nào cũng lạnh, ngón tay cũng vậy. Hiện tại tay nàng bị Cố Tứ Gia nắm trong lòng bàn tay, ngón tay trở nên ấm áp dễ chịu, nhưng đôi tay lồng vào nhau kia đang rịn ra một tầng mồ hôi, không biết là khẩn trương hay là nóng.
"Đang khẩn trương sao?" Cố Tứ Gia đột nhiên mở miệng.
Da đầu Lục Nghiên run lên, nói: "Ta không có khẩn trương."
"Phốc."
Cố Tứ Gia bật cười, nói: "Ta đang nói bản thân mình."
Lục Nghiên: "..."
Nàng không để ý tới hắn, buồn bực đi một mạch về phía trước.
Cố Tứ Gia lười biếng đi sau lưng nàng, bàn tay còn lại cho vào túi, bước chân chậm chạp, sau đó lắc lắc đôi tay nắm chặt của hai người, nói: "Lục tiểu thư, đi chậm một chút a."
Lục Nghiên liếc mắt nhìn hắn, cước bộ không tự chủ chậm lại.
Cố Tứ Gia nói: "Nghe Liễu Ngu nói, xưởng đóng hộp của nàng kinh doanh rất ổn."
Lục Nghiên hừ nhẹ nói: "Hắn đúng là cái gì cũng nói với chàng."
Cố Tứ Gia dùng giọng điệu vừa rồi nàng đánh giá Xuân Hạnh nói: "Thủ hạ của ta, đương nhiên nghe lời ta. Hắn còn nói với ta, Tứ nãi nãi chúng ta thật sự rất dễ nhìn, có năng lực làm việc cho nên có rất nhiều cuồng ong lạn điệp nhào đến."
Lục Nghiên dừng bước, xoay người lại, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ai là Tứ nãi nãi của bọn hắn?"
Cố Tứ Gia liền cười, giơ tay sờ mặt nàng.
Ngón tay thon dài đặt sau vành tai nàng mang theo nhiệt nóng, hắn thấp giọng nói: "Là nàng đó, Tứ nãi nãi của ta."
Danh sách chương