Editor: Trâu lười

Trong phòng yên tĩnh, Tạ Chiêu ngồi bên giường, Trình Dao Dao không biết từ lúc nào nằm gối đầu lên đùi hắn, tay còn nắm chặt vạt áo hắn không chịu buông ra. Tạ Chiêu không nỡ đánh thức cô, đành phải cầm sách tiếng anh im lặng đọc.

Trong mấy môn học, tiếng Anh hoàn toàn xa lạ với Tạ Chiêu. Trình Dao Dao dạy cho hắn 26 chữ cái tiếng Anh và một số từ đơn giản, hắn đọc thầm không ra tiếng, dựa vào trí nhớ nhớ kỹ những chữ này trong đầu.

“Phải đọc ra tiếng.” Trình Dao Dao bất ngờ lên tiếng.

Tạ Chiêu rời bỏ sách ra cúi đầu nhìn, không biết Trình Dao Dao tỉnh lúc nào, đôi mắt hoa đào đầy nước nhìn hắn, cười nhạo hắn: “Tiếng Anh câm điếc.”

Tạ Chiêu sờ bóp chóp mũi cô: “Tỉnh dậy thì đọc sách.”

“Hừ, anh đánh cược thua rồi.” Trình Dao Dao nghiêng người vùi vào trong cơ bụng hắn: “Không dậy.”

Tạ Chiêu kéo cô lên, nhưng Trình Dao Dao giống như con mèo giãy dụa không chịu phối hợp, Tạ Chiêu nói: “Anh giải được đề rồi.”

Trình Dao Dao giấu kỹ mặt đi, giống như làm như việc có thể trốn việc rời giường, buồn bực nói: “Anh gạt người! Đề kia là trình độ cấp ba, sao anh có thể làm được!”

Tạ Chiêu không nói gì, đưa sách và giấy nháp cho cô xem. Trình Dao Dao không tin xoay người ngồi dậy, nhìn vào cách giải toán tỉ mỉ hai lần, cuối cùng mới bất đắc dĩ thừa nhận, Tạ Chiêu làm đúng.

Tạ Chiêu nói: “Em thua rồi.”

Trình Dao Dao quăng vở, nhảy xuống giường chạy đi, bị Tạ Chiêu dùng một tay ôm ngang về, lặp lại: “Em thua rồi.”


Trình Dao Dao kêu ô ô, hai chân đạp loạn, đúng lúc Tạ Phi gõ cửa: “Anh chị, ăn cơm!”

Tay Tạ Chiêu buông lỏng, Trình Dao Dao thừa cơ đẩy hắn ra chạy đi, tiền đặt cược này tạm thời ghi lại.

Nhìn chung Tạ Chiêu càng ngày càng có hứng thú với việc học, thành tích cũng tiến triển cực nhanh. Trình Dao Dao không nhịn được bắt đầu hoài nghi cuộc đời: Đến cùng là do cô quá đần, hay do Tạ Chiêu có thiên phú đặc biệt? Cứ coi như Tạ Chiêu là thiên tài, cũng không có khả năng vô sự tự thông* với mấy ngành học chưa từng tiếp xúc qua a? Trình Dao Dao quấn lấy Tạ Chiêu hỏi nhiều lần, hắn đều cười không nói. Học đến đề toán cấp ba, ngược lại thành Tạ Chiêu giạy Trình Dao Dao nhiều hơn.

Những ngày này, Tạ Chiêu ngoại trừ tiếp đón khách tới cửa thăm hỏi thì ở nhà ôn tập đọc sách với Trình Dao Dao. Tạ Phi cũng học với hai người, nhưng cơ sở căn bản của cô quá kém, tâm tư lại không đặt trên việc học, bà Tạ đành phải từ bỏ dự định để Tạ Phi tham gia kỳ thi đại học. Dù sao Tạ Phi còn nhỏ, qua hai năm nữa lên cấp ba rồi thi đại học sau cũng được.

Trình Dao Dao cũng không muốn đọc sách, cô trời sinh lười nhác, nếu không phải vì muốn cùng Tạ Chiêu học đại học, cô mới không muốn tham gia thi đại học đâu. Nhưng tạ Chiêu quản nghiêm, đừng nhìn bình thường vô cùng sủng cô, nếu Trình Dao Dao nằm ỳ lười biếng không chịu đọc sách, Tạ Chiêu sẽ có cách trị cô.

Mặt trời sáng chói ở giữa bầu trời, Trình Dao Dao đi từ nhà đến cổng thôn, mồ hôi trên trán rơi liên tục. Cổng thôn có rất nhiều người ngồi dưới cây đa lớn hóng mát, nói chuyện náo nhiệt, Trình Nặc Nặc cũng ngồi ở đó. Nhìn thấy Trình Dao Dao tới, mọi người lập tức dừng câu chuyện lại, sắc mặt mất tự nhiên chào hỏi cô.

Trình Dao Dao không thèm để ý, đứng ở một bên trông mong nhìn đường trước cổng thôn.

Con dâu thứ hai Trương Ái Hoa nhà Lâm Võ Hưng nhếch miệng cười nói: “Thanh niên trí thức Trình, đừng đứng, qua đây ngồi đi!”

Trương Ái Hoa dùng sức vỗ vỗ chỗ bên cạnh không có người, thân hình cô ta mập mạp, cố gắng chen lấn bên người Trình Nặc Nặc, để chừa ra một chỗ trống.

Trình Dao Dao lạnh nhạt nói: “Cảm ơn, tôi đứng đây là được.”

Cả người Trương Ái Hoa đầy mồ hôi, thối hoắc đẩy Trình Nặc Nặc ra, áo sơ mi sợi tổng hợp màu hồng cánh sen mới tinh trên người cô lập tức bị dính một vết mồ hôi sẫm màu. Trong lòng Trình Nặc Nặc ghét bỏ, lập tức đứng lên, đi đến cạnh Trình Dao Dao.

Trình Nặc Nặc cười nói: “Chị, dạo này không thấy chị ra ngoài, có phải thân thể chị không thoải mái không?”

Trình Dao Dao ôm cánh tay, ngay cả mắt cũng chắng muốn nhìn cô: “Tôi rất tốt, cô đừng rủa tôi.”

Mặt Trình Nặc Nặc cứng đờ, làm như không có việc gì nói: “Em đương nhiên sẽ không rủa chị. Chỉ là…”

Âm cuối của Trình Nặc Nặc kéo dài, cố ý kéo hứng thú của người, đáng tiếc Trình Dao Dao không có hứng thú nói chuyện, Trình Nặc Nặc chỉ đành nói tiếp: “Chị, chị còn không biết a? A Yến sắp quay về thành phố.”

“Việc này à.” Trình Dao Dao thoải mái nói: “Tôi sớm biết rồi.”

“Chị biết?” Trình Nặc Nặc nhìn chằm chằm sắc mặt Trình Dao Dao, thấy vẻ mặt cô tự nhiên, không khỏi giật mình nói: “Chị, lần này A Yến đi rồi sẽ không trở lại nữa, nếu chị cảm thấy trong lòng khó chịu…”

“Đây là chuyện tốt, tại sao tôi phải khó chịu?” Trình Dao Dao cắt ngang lời cô, buồn cười nhướn mày nhìn cô: “Người nên khó chịu không phải là tôi đâu?”

Lời này đấm trúng tâm tư Trình Nặc Nặc, cô há to miệng, cuối cùng chỉ nở một nụ cười miễn cưỡng.

Nói chuyện không hợp ý quá nửa câu. Hai người không nói gì nữa, Trình Dao Dao không kiên nhẫn nhìn đồng hồ, lại nhìn về phía cổng thôn.

Cuối cùng, mấy cái xe đạp xuất hiện trên đường, trong mắt Trình Dao Dao hiện ra ánh sáng mừng rỡ.

Lần trước ngọn núi sụt lở ngăn chặn đường núi, chặt đứt con đường đi vào huyện của mấy thôn xung quanh. Điều đáng ăn mừng duy nhất chính là dưa hấu thôn Điềm Thủy đã hái xong vận chuyển hết vào huyện, không tạo thành tổn thất quá lớn.

Mấy ngày gần đây, thôn Điềm Thủy và mấy thôn xung quanh sửa lại đường núi, cố gắng mãi mới khơi thông được đường vào huyện. Chỉ là đường chưa xây xong, máy kéo không có cách nào đi vào huyện, chỉ có đạp xe còn thuận tiện chút.

Trình Dao Dao đứng dưới tàng cây, ánh nắng chiếu lên người cô giống như bản thân cô mang ánh sáng nhu hòa, làm lòng người dao động, hận không thể lập tức đi đến cạnh cô.


Thẩm Yến cố gắng đạp xe, vọt tới trước mặt Trình Dao Dao, khó khăn phanh xe lại, vui mừng nói: “Dao Dao, sao em ở đây?! Mấy ngày rồi không thấy em, em…”

Trình Dao Dao coi như không thấy hắn, đi lướt qua Thẩm Yến, đi đến trước mặt xe đạp phía sau: “Anh hai Lâm.”

Chân Lâm Gia Kỳ chống trên đất, cởi xuống ba cái bao nặng phía sau xe, cười nói: “Bao đồ của em đây, em nhìn xem.”

Mắt Trình Dao Dao nhìn bao đồ bọc ngay ngắn chỉnh tề, gật đầu nói: “Không sai, cảm ơn anh!”

Lâm Gia Kỳ nói: “Bao đồ này rất nặng, anh mang về Tạ gia giúp em, đúng lúc anh cũng định đi thăm Tạ Tam.”

“Đi thôi.” Trình Dao Dao gật đầu.

Lâm Gia Kỳ xuống xe, đẩy xe đi theo Trình Dao Dao.

Nụ cười của Thẩm Yến cứng đơ trên mặt, trơ mắt nhìn Trình Dao Dao và Lâm Gia Kỳ vừa nói vừa cười với nhau, gân xanh trên thái dương nổi lên.

Trình Nặc Nặc gọi hắn mấy lần, Thẩm Yến mới lấy lại tinh thần: “Nặc Nặc, em đến đây lúc nào vậy?”

Mặt Trình Nặc Nặc co lại, cúi đầu chán nản nói: “Em vẫn luôn ở đây đợi anh…”

Bây giờ trong lòng Thẩm Yến chỉ có Trình Dao Dao, làm gì có tâm tư để ý đến cô, nói một câu “Anh còn có việc” thì đạp xe đi.

Trình Dao Dao và Lâm Gia Kỳ đi thẳng đến Tạ gia. Từ hôm hai anh em nhà họ Lâm giúp Trình Dao Dao cứu Tạ Chiêu, hảo cảm của Trình Dao Dao đối với bọn họ tăng lên đến đỉnh điểm. Mà Lâm Gia Kỳ lại là người ôn hòa chín chắn, giống như người anh lớn có thể dựa vào, nói chuyện có trật tự, Trình Dao Dao cũng không ghét việc nói chuyện với hắn.

Lâm Gia Kỳ nói: “Nhà em gửi một lần cho em ba bao đồ, không biết là cái gì.”

“Là bố em gửi đồ cho em.” Trình Dao Dao cười nói.

Lâm Gia Kỳ gật đầu: “Bố em rất thương em.”

“Thương em sao?” Trình Dao Dao hỏi lại, gật gật đầu: “Đương nhiên là thương em, không thì còn có thể thương ai?”

Đôi mắt Lâm Gia Kỳ lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của cô, thầm nghĩ gương mặt như vậy, tính tình dạng này, vừa nhìn liền biết được cưng chiều: “Ừm, cũng không biết bố em gửi đồ tốt gì cho em.”

“Là một ít thức ăn, còn có sách.” Cái bao ngăn nắp kia, vừa nhìn liền biết là sách, Trình Dao Dao không có ý giấu diếm.

Lâm Gia Kỳ hơi kinh ngạc, chần chờ nói: “Bây giờ tình thế mặc dù tốt một chút, sách này vẫn nên…”

“Yên tâm đi, bố em có chừng mực, sẽ không gửi cỏ độc cho em đâu.” Trình Dao Dao nhún nhún vai: “Cùng lắm thì chờ lúc nữa mở ra cho anh kiểm tra.”

Lâm Gia Kỳ cười: “Bây giờ anh còn chưa đi làm, không cần khẩn trương.”

Lâm Gia Kỳ sau khi chuyển nghề được phân đến cục cảnh sát huyện Lâm An, phải chờ đến mùa thu mới chính thức nhận chức, mấy hôm nay vẫn luôn ở trong thôn hỗ trợ.

Hai người cười cười nói nói, phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh chuông xe đạp, Thẩm Yến đạp xe đuổi theo: “Dao Dao, Dao Dao!”

Trình Dao Dao cũng không quay đầu lại, Lâm Gia Kỳ nói: “Anh ta đang gọi em.”


Trình Dao Dao nói: “Không cần để ý đến anh ta, phiền chết.”

Lâm Gia Kỳ nghiêm túc nói: “Anh ta quấn lấy em?”

“Dù sao… Không cần để ý đến anh ta là được.” Trình Dao Dao thật sự hối hận muốn chết, lần trước vì giúp Trương Hiểu Phong nghe ngóng tin tức mà nói mấy câu với Thẩm yến, kết quả Thẩm Yến nhất định muốn mình về thành phố với hắn, quấy rầy Trình Dao Dao không dứt.

Mấy hôm trước Trình Dao Dao ở nhà với Tạ Chiêu còn tốt, chỉ cần ra cửa, Thẩm Yến nhất định quấn tới.

Thẩm Yến thấy Trình Dao Dao rõ ràng nghe được tiếng mình gọi, cũng không dừng lại, càng không hiểu, đuổi theo chặn trước người Trình Dao Dao: “Dao Dao! Anh đang gọi em, sao em không để ý đến anh?”

Trình Dao Dao khoanh tay, hất cằm lên nhìn hắn: “Anh gọi tôi thì tôi nhất định phải để ý đến anh à? Anh là ai?”

Thẩm Yến nói: “Dao Dao, người trong nhà phát điện báo cho anh, em…” Hắn nói, mắt nhìn Lâm Gia Kỳ đứng bên cạnh.

Lâm Gia Kỳ sờ mũi, nói với Trình Dao Dao: “Muốn anh tránh đi không?”

Trình Dao Dao lạnh nhạt nói: “Không cần.”

Trình Dao Dao nhìn Thẩm Yến, không nhịn được nói: “Tôi đã nói với anh, chúng ta không liên quan. Nhà anh phát điện báo cho anh cũng tốt, viết thư cũng được, không cần nói với tôi. Không phải Trình Nặc Nặc đang chờ anh ở đó sao? Anh đi nói với cô ta đi.”

“Dao Dao, lần trước em không nói như vậy!” Thẩm Yến vội vàng nói: “Anh biết em còn đang giận anh, em yên tâm, anh và Trình Nặc Nặc không còn quan hệ gì nữa, chúng ta…”

Mỗi lần đều là bộ dáng này, Trình Dao Dao phiền chán quay người rời đi.

“Dao Dao, anh còn chưa nói xong đâu!” Thẩm Yến vội vàng đuổi theo, Lâm Gia Kỳ chặn hắn lại.

Thẩm Yến căm tức nhìn Lâm Gia Kỳ: “Dao Dao là thanh mai trúc mã của tôi, không cần anh xem vào chuyện bao đồng!”

Lâm Gia Kỳ trầm mặt, nói: “Đừng để tôi nghe thấy lời này lần thứ hai, tội lưu manh cũng không nhẹ!”

Lâm Gia Kỳ đã từng đi lính, đẩy Thẩm Yến một phát, Thẩm Yến suýt nữa ngã lăn ra đất, lảo đảo lùi lại mấy bước mới có thể đứng vững, không cam lòng nhìn bóng lưng Trình Dao Dao.

Lâm Gia chở đồ của Trình Dao Dao về đến nhà, bà Tạ và Tạ Phi đang bện rèm. Thấy Trình Dao Dao và Lâm Gia Tuấn cùng trở về, kinh ngạc đứng dậy chạy ra đón.

Bà Tạ vô cùng biết ơn Lâm Gia Kỳ, nhiệt tình rót trà, lại cùng Tạ Phi đi xuống bếp cắt dưa, lấy điểm tâm tiếp đãi hắn. Tạ Chiêu nghe thấy tiếng đi ra, nhìn thấy Trình Dao Dao và Lâm Gia Kỳ đứng cùng nhau, ánh mắt sa sầm.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện